⁑ CHƯƠNG 4 ⁑
(1) tin nhắn mới từ: [số điện thoại không xác định]
tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện về cuộc gặp mặt ở quán cà phê lúc trưa nay.
hãy gọi cho tôi khi em rảnh.
còn không thèm ghi tên người gửi. thật đúng phong cách của hắn.
ngoài ushijima wakatoshi ra, còn ai gửi tin nhắn kiểu đó cho oikawa cơ chứ.
cậu cười khẩy, bực dọc khóa màn hình, thảy cái điện thoại lên đệm với một lực khiến nó nảy lên vài cái rồi mới đáp xuống. cậu cũng nằm vật ra giường, ụp mặt xuống gối. miệng không ngừng rì rầm chửi rủa: ushiwaka khốn kiếp! tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét ghét ghét ghét anh!!!!!
đến khi không thở nổi nữa, cậu mới lăn một vòng để ngửa mặt đối diện trần nhà đầy sao. cái điện thoại cộm lên dưới lưng. cậu có thể nhắn lại cho hắn, bảo hắn cút đi cho rồi.
nhưng không, so với nhắn tin thì cậu muốn ushijima phải nghe giọng của cậu hơn. tốt nhất là dùng trực tiếp giọng nói tẩm thuốc súng và mọi sự tức giận của mình để khiến hắn nổ tung không còn mảnh xác. phải chọn những câu từ ác ý nhất có thể.
nghĩ xong những gì cần chửi thẳng vào tai hắn, oikawa lần mò điện thoại, nhấn thẳng vào dãy số tưởng lạ mà không kia mà gọi.
chủ nhân của số điện thoại bắt máy chỉ sau hai tiếng tút.
"oikawa."
trong một tích tắc ngắn ngủi, cậu hơi giật mình khi nghe thấy giọng hắn. hóa ra ushijima sẽ nghe như thế này qua điện thoại. chất giọng vốn đã trầm giờ còn trầm hơn.
"chào buổi tối, ushiwaka." cậu cất tiếng chào lanh lảnh, nhưng lập tức đanh lại khi nói câu tiếp theo. "đừng nghĩ mình đặc biệt, bởi vì tôi chỉ gọi để nói là..." hít một hơi thật sâu, cậu dồn hết mọi cảm xúc tiêu cực và căm ghét của mình dành cho đối phương vào một loạt từ ngữ. "biến mẹ anh đi ushiwaka. tôi không muốn nói chuyện với anh, không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của anh, càng không muốn dây dưa gì với anh nữa. hiểu chưa?"
đầu dây bên kia lặng thinh. phản ứng của ushijima lúc nào cũng khác xa chuẩn mực ứng xử thông thường. biết đâu hắn không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cậu thì đúng là chỉ tốn hơi tốn sức.
nhưng ngay sau đó, oikawa chưa kịp nói gì thêm thì ushijima đã đáp lại.
"em không thể trốn tránh định mệnh đâu, oikawa."
ồ, xem hắn nói cái quái gì mà ngứa tai thế này.
lúc hắn kết thúc câu nói bằng tên của cậu, rất rõ ràng là tông giọng đã hạ xuống một bậc, đủ khiến oikawa khẽ run người. cũng đâu phải là hắn cố khiến cho giọng mình trở nên quyến rũ hơn hay gì. điều làm oikawa tức điên là mặc dù cậu đã nặng lời đến thế, nhưng hắn vẫn chẳng có vẻ gì là bị xúc phạm cả.
"định mệnh cái quần què!" oikawa hung hăng phản bác. "vừa vừa phai phải thôi, ushiwaka."
"tôi tự biết chừng mực." hắn bắt đầu giải thích. "việc gặp em ở quán cà phê hoàn toàn là tình cờ, dù em có tin hay không, đó là sự thật. cũng như việc chúng ta đã..." ushijima chợt dừng lại, chuyển hướng sai chuyện khác. "hôm ở phòng thay đồ, em nói mình đang hẹn hò, người đó là iwaizumi hajime?"
oikawa nghiến răng. dập máy đi, tooru, đừng nói chuyện với hắn nữa.
"đúng."
cậu không làm được. tại sao việc từ chối tên khốn này lại khó khăn đến thế.
"em để tôi... chịch em, kể cả khi em đang hẹn hò với cậu ta?"
oikawa mím môi, hít ngược không khí vào trong. có điều gì lạ lùng ở cách ushijima thản nhiên nói ra từ "chịch" ấy, khiến lòng cậu nhộn nhạo. dáng vẻ đạo mạo nghiêm túc của ushijima cực kì không ăn khớp với những lời lẽ thô tục như thế, nhưng chẳng hiểu sao, hắn khiến những câu từ tục tĩu nghe thật quyến rũ bằng chất giọng từ tính trời sinh của mình.
mới đây thôi, cậu đã tận mắt thấy, tận tai nghe khuôn miệng của đối phương thốt ra những lời lẽ đó, thậm chí đến giờ cậu vẫn còn cảm nhận được sự lôi cuốn nguy hiểm mà chúng tác động lên cơ thể mình.
chịu sự ảnh hưởng của kí ức sống động, oikawa vô thức đưa tay sờ xuống bụng dưới.
"lúc đó tôi... bị mất trí là cái chắc." giọng cậu yếu đi vài phần.
tỉnh táo lại ngay! tooru!
còn giọng của ushijima vẫn tràn đầy ma lực như trước. "oikawa, tôi muốn hỏi em một câu."
"muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi."
"ai chịch em sướng hơn?"
oikawa ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao trước câu hỏi thẳng thắn một cách trần trụi này. dù chết cậu cũng không thể ngờ sẽ có một ngày ushijima trực tiếp hỏi cậu như vậy, cho nên dĩ nhiên là cậu chưa từng nghĩ tới câu trả lời.
nhưng hiện tại, đã đến lúc phải nghĩ rồi.
dòng suy nghĩ của oikawa bắt đầu bằng cơ chế tự vệ. làm tình với iwaizumi rất tuyệt vời. bạn trai, kiêm bạn thân nhất của oikawa lúc nào cũng nhẹ nhàng với cậu, cẩn thận làm đủ các bước để cậu không phải chịu nhiều đau đớn. và anh chỉ thực sự trở nên mạnh bạo trên giường khi oikawa thuyết phục anh rằng mình vẫn ổn. sự săn sóc sau cuộc yêu đến từ iwaizumi cũng khiến cậu vô cùng dễ chịu. đa phần thì anh sẽ hôn khắp mọi nơi trên cơ thể cậu, để lại dấu ấn của mình. một trong những bản tính của đàn ông là chiếm hữu. về điểm này thì iwaizumi và ushjima rất giống nhau.
nhưng nếu cậu hài lòng khi làm tình với iwaizumi rồi, tại sao còn làm nó với ushijima?
oikawa đuối lý ngay trước lập luận phản biện của mình.
cậu đành phải suy nghĩ bước hai. hồi tưởng lại sự giải phóng ham muốn xác thịt trong phòng thay đồ ngày hôm ấy. sức nóng như thiêu đốt của ushijima phả lên làn da mát lạnh và sự công kích chứa đầy dục vọng không ngơi nghỉ của hắn. thứ đó của ushijima khiến cậu chật vật để tiếp nhận, nhưng một khi đã nếm trải rồi thì lại say mê không thể dứt ra được. đau đớn xen lẫn khoái cảm theo đem đến hiệu ứng cộng hưởng diệu kì.
không phải là iwaizumi chưa từng mạnh bạo như thế với cậu. nhưng nó gần như không là gì khi so sánh với ushijima.
hắn... tuyệt vời hơn rất nhiều.
cảm giác tội lỗi bắt đầu trào dâng trong lòng, nhưng lần này nó lại bị phân tán bởi dục vọng đang dần thức tỉnh ở nơi riêng tư nào đó. có lẽ lúc này oikawa mệt mỏi vì cứ phải bảo vệ chính bản thân khỏi thứ cảm xúc mãnh liệt đang ăn mòn tâm trí, thứ cảm xúc được khơi mào bởi không ai khác ngoài ushijima. cơn giận dữ dần chuyển hóa thành khoái cảm, ra lệnh cho những ngón tay di chuyển xa hơn, sâu hơn.
cậu... không thể nói dối.
"oikawa?" ushijima cất tiếng gọi sau một khoảng lặng. ngoài những tiếng sột soạt mơ hồ, hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời.
"a... anh..." oikawa thở ra thật khẽ, giọng run run. "là... anh."
hình như cậu thoáng nghe thấy tiếng cười tự mãn phát ra từ người nọ. cậu không dám chắc. bởi vì âm thanh cậu nghe rõ hơn cả là tiếng thở thâm trầm của ushijima.
"ushiwaka... anh đáng ghét thật đấy." oikawa đáp lại bằng một câu khẳng định, tuy có chút yếu ớt. không khó để cậu tự nhận ra rằng bây giờ hơi thở của mình đang nóng và gấp gáp đến cỡ nào. cậu cũng biết cơ thể mình đã sớm không nghe theo sự điều khiển của trí não nữa bởi vì nó đã quy phục trước dục vọng.
"gọi tên tôi một lần nữa đi."
"oikawa."
giọng nói của ushijima lập tức làm tăng nhiệt độ của cơ thể cậu. giọng nói của một người có thể vừa thô ráp vừa cuốn hút nhường này ư?
oikawa mở rộng hai chân. bàn tay đã luồn qua lớp vải thun, chạm tới đũng quần lót. mọi nơi trên cơ thể cậu đều thèm khát được chạm vào.
được ushijima wakatoshi chạm vào.
"tôi ghét anh lắm."
"tôi đã nói rồi. em không hề ghét tôi." ushijima sửa lại.
vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy những tiếng thở đứt quãng truyền đến từ phía bên kia.
hắn vẫn nhớ, lần cuối cùng bọn họ nói những câu này, hắn đã ăn trọn một cái tát đau điếng từ oikawa. nhưng lần này, bàn tay tinh xảo đó của em chuyền hai chắc chắn đang đặt ở một nơi nào đó không phải sườn mặt hắn.
"oikawa, em vẫn ổn chứ?"
"tôi ổn." đối phương trả lời cộc lốc, gần như chỉ là tiếng rít lên qua kẽ răng. đầu ngón tay mơn trớn vùng da non mềm của đùi trong.
nóng quá. nóng như muốn bốc cháy vậy.
"có phải em đang..." hắn dò hỏi, "tự an ủi không?"
oikawa liếm bờ môi khô khốc không hiểu vì sao, càng thêm bạo dạn vặn vẹo phần hông.
bị vạch trần mất rồi.
"oikawa. trả lời."
chính là nó. sự thay đổi trong chất giọng của ushijima. hắc ám hơn, nguy hiểm hơn. cho nên càng quyến rũ hơn. chất giọng của một kẻ thống trị, chất giọng khiến tất cả quỳ rạp dưới chân. chất giọng mà bất cứ ai cùng phải tuân theo.
"v... vâng." oikawa cho hắn đáp án hắn muốn.
trong giây lát, cả hai chẳng ai lên tiếng. bọn họ giữ im lặng và lắng nghe, để hơi thở nóng bỏng gợi tình của đối phương lấp đầy màng nhĩ. chờ đợi bất cứ một lời nói, chờ đợi một hành động từ phía người kia, để bọn họ có thể lập tức kéo nhau cùng trầm luân trong bể dục vọng.
cuối cùng, ushijima wakatoshi là người phá vỡ sự im lặng.
"tôi muốn chạm vào em." giọng hắn như đang rót mật vào tai oikawa. "tôi muốn biến em thành bất cứ dáng vẻ nào tôi muốn. mặc kệ em có đang qua lại với iwaizumi hay không."
trái tim oikawa đập liên hồi như muốn nổ tung trong lồng ngực. một dòng điện vô hình giáng thẳng xuống sống lưng. trong đầu em ngập tràn ý nghĩ giống hệt như ham muốn đã thành lời của hắn.
em muốn được bàn tay to lớn của ushijima chạm vào, mở tung mọi ngóc ngách trên cơ thể. em muốn sức mạnh của hắn xé toạc lớp da thịt mong manh của mình.
khi oikawa kẹp điện thoại giữa gò má và bả vai đang nhô lên, một tay còn lại đã kéo quần lót xuống quá đầu gối rồi bao bọc lấy dương vật của mình, sục sạo lên xuống cho đến lúc những giọt tinh dịch trắng sữa đầu tiên rỉ ra ở đầu lỗ nhỏ.
"em là của tôi."
ushijima căn thời gian rất chuẩn xác. đúng lúc oikawa ở phía bên kia đang thủ dâm thì hắn buông lời dụ hoặc. "tâm trí em đang ra sức phủ nhận, nhưng có vẻ cơ thể em đã ý thức được sự thật đó rồi."
"tôi kh... không..." oikawa làm đúng như lời hắn nói. cố chấp đến cùng. "không phải của anh."
và cậu cũng thừa nhận rằng ushijima không hề sai.
đây là sự chiếm hữu.
iwaizumi cũng thể hiện điều đó với oikawa. anh khó chịu ra mặt khi bắt gặp oikawa cười nói với những cô gái. nhưng những hành động như để lại dấu ấn trên cơ thể em, hay bóp cổ em trong lúc làm tình chỉ dừng lại ở mức trò đùa tình thú thôi.
không giống với sự chiếm hữu của ushijima. cơ thể em có phản ứng ngay lập tức chỉ nhờ vào giọng nói của hắn. tựa như phản xạ có điều kiện. hắn là chủ nhân tối cao, còn em là nô lệ thuộc quyền sở hữu của hắn. ushijima khiến oikawa có suy nghĩ rằng toàn bộ thân thể mình, từ trong ra ngoài, đều nghe lời hắn.
oikawa nâng người lên, nửa thân trên áp sát xuống giường, điểm tiếp xúc chỉ còn bàn tay và đầu gối chống lên đệm. hai cánh mông tròn trịa chổng lên cao, nhấp nhô trong không khí. dương vật trơn trượt đang được bao bọc trong bàn tay khéo léo, tuốt lộng lên xuống gấp gáp nhưng cũng không theo tiết tấu nào. hai ngón tay chụm lại, lần mò trước cửa lỗ hậu. khả năng tự chủ và liêm sỉ đã biến mất sạch bách, giờ đây chỉ còn lại cơ thể bị chi phối với ham muốn nhục dục.
oikawa rít khẽ, hai ngón tay chen vào không gian riêng tư kia và banh nó ra, vách thịt đỏ hồng bên trong khép mở liên tục đầy đói khát, lập tức nuốt lấy các ngón tay mảnh mai. nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để thỏa mãn oikawa. lúc này, cả người em đều ngứa ngáy râm ran cực kì khó chịu, em thèm muốn một thứ gì đó to lớn hơn, quyết liệt hơn có thể san phẳng sự khó chịu ấy bằng một nỗi đau khác.
bởi vì đang ở một mình trong phòng ngủ, nên oikawa càng lớn mật hơn. trước tiên tăng tần suất âu yếm dương vật cứng ngắc của chính mình, tiếp đó tách chân ra dùng sức nhếch cao cặp mông hết cỡ, sau đó đưa ngón tay thứ ba vào nhập cuộc rồi mạnh dạn chọc thẳng vào tận sâu bên trong cho đến khi chạm đến điểm nhạy cảm nhất khiến cả người giật nảy lên, uốn éo kinh hồn.
"tôi... t... ưm... hm... tôi muốn..."
oikawa thở dốc rên rỉ. em không cần biết ushijima có nghe thấy hay không, bởi vì những thanh âm nhỏ vụn này gần như bị vùi vào gối, càng không cần biết lúc này bản thân có bao nhiêu dâm đãng. mà em chỉ nhất mực muốn biến những ham muốn hoang dại của mình thành tiếng mà thôi, không thể nào giấu nổi trong lòng nữa rồi.
"tôi muốn... aaa... ưm... an... muốn anh..."
phía bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp, kéo theo là tiếng điện thoại được thả xuống chỗ khác thay vì cầm trên tay như nãy giờ. và còn tiếng sột soạt của vải vóc được cởi ra.
hắn đang cười chăng?
hắn đang cởi quần áo à?
oikawa mơ hồ nghĩ. thật quyến rũ làm sao. đầu óc em váng vất, tầm nhìn phủ đầy đom đóm mắt mà tưởng những bụi sao.
"tôi muốn chịch em lần nữa." ushijima cất lời. giọng của hắn mang âm hưởng của đợt sấm báo hiệu cơn mưa rào đầu hè, vang dội tới mọi ngóc ngách trong cơ thể oikawa. rồi em cảm thấy từng tấc cơ thể đều được bao bọc trong âm vang ấy.
"oikawa, tôi muốn em nghĩ đến tôi, và bắn ra."
rõ ràng hắn chỉ đang thì thầm cho riêng em nghe. nhưng cùng lúc lại giống như mệnh lệnh tuyệt đối mà không bất cứ sinh linh nào kháng cự nổi.
trước khi hắn nói câu đó, oikawa mới chỉ đi được nửa chặng đường. cơn hứng tình, cảm giác đau đớn nơi hạ thân như bị xé toạc... mới chỉ trào dâng bên trong được một nửa mà thôi. ấy thế mà sau khi nhận mệnh lệnh từ hắn, dòng máu trong người đột nhiên sục sôi, adrenaline cũng tăng vọt chóng mặt. oikawa chật vật hứng chịu dục hỏa thiêu đốt mà phát dục không kiểm soát. nước mắt sinh lý thấm ướt khóe mắt, đầu gối run rẩy không quỳ nổi nữa nên cả người cứ thế đổ rạp xuống. duy chỉ có bàn tay kích động đang xoa nắn dương vật thì chưa từng dừng lại, khiến dâm dịch rỉ ra ngày càng nhiều, nhầy nhụa dính nhớp rất hỗn độn.
"waka.... ushiji... ma... ushi...waka... to... toshi..." oikawa hứng tình gọi loạn. "muốn bắn... a... haa... sắp, sắp... bắn rồi... ư.. ưm... xin, cầu x... xin anh..."
âm thanh rên rỉ loạn xạ chợt tắt ngúm bằng một tiếng hét thất thanh và tiếng cơ thể ngã phịch xuống giường. ushijima nhếch mép cười khẩy, hắn không cần ở đó cũng biết hiện tại em chuyền hai của hắn đang sở hữu dáng vẻ như thế nào.
cả người em co giật dữ dội, mọi mạch máu đều cứ như nổ tung, hô hấp đứt quãng rồi ngưng trệ, khoái cảm ngập tràn lan đến từng dây thần kinh khiến chúng đứt phựt. cuối cùng truyền tới hạ thân thì tích tụ lại một cách thần kì thành suối nguồn dục vọng.
phụtttt!
dòng tinh dịch trắng đục bắn ra mạnh mẽ như mưa cầu vồng, rơi lộp độp xuống ga trải giường. ánh mắt oikawa mất đi tiêu cực, sức lực tan rã, há miệng nuốt lấy không khí trong khi bật ra những tiếng nức nở rất tủi thân. với ushijima, đây chính minh chứng cho sự khuất phục của em trước hắn. oikawa đã lên đỉnh và bắn tinh, chỉ dựa vào giọng nói của ushijima.
em cứ nằm đó, thoi thóp thở và chờ đợi một dấu hiệu. một giọng nói.
khi thần trí dần dần quay trở lại với thể xác, các giác quan của oikawa mới dần tỉnh táo lại. những gì em nghe được rõ ràng chính là hô hấp nặng nề của gã đàn ông ở phía bên kia điện thoại. ushijima chẳng cần nói thành lời, bởi vì tiếng thở của hắn đã đủ để nói cho em biết hắn đang làm gì.
quá rõ ràng rồi. chắc chắn ushijima đang ngồi dựa lưng vào tường, với dương vật vĩ đại của chính mình trong tay. chắc chắn hắn cũng vừa đạt được cực khoái bằng việc thủ dâm với cái tên 'oikawa tooru' lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu và nơi đầu môi.
viễn cảnh này làm nụ cười xuất hiện trên gương mặt mỏi mệt của oikawa, mà chính em không hề hay biết.
sau một hồi đối thoại với nhau chỉ bằng hơi thở, oikawa đã gom góp đủ sức để ngồi dậy. ngay khi âm thanh của ushijima truyền tới cực kì rõ rệt vào màng nhĩ, nhịp tim của oikawa tăng tốc. nhưng vì lí trí đã quay lại, nên lúc này điều mà oikawa nhận thức được hơn cả chính là cảm giác cay đắng tội lỗi.
mình đã làm gì với iwaizumi thế này?
bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nuốt những giọt nước mắt tủi nhục vào trong.
giờ là lúc cần phải dứt khoát.
"oikawa, tôi..."
ushijima chưa kịp nói bất cứ điều gì, thì oikawa đã chặn ngang bằng chất giọng lạnh lùng. "đủ rồi, anh không cần nói gì cả." rồi lập tức ngắt máy.
― to be continued ―
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro