sự thật và tan vỡ(2)
Jimin bước vào phòng, cậu mở đèn và suýt giật mình khi thấy Minjeong đang ngồi co ro một góc, nàng cúi mặt ôm đầu gối, xung quanh vương vãi những tấm ảnh và những tờ báo cũ mà cậu biết rõ nó có từ đâu. Nghe tiếng động, nàng ngẩng mặt lên nhìn, không còn là đôi mắt vô hồn, không còn là đôi mắt đẫm nước mà chính là đôi mắt hoảng sợ kinh hoàng và bất lực. Jimin như chôn chân tại chỗ, có lẽ nàng đã biết.
- Tại sao? - nàng nói trong đau đớn - tại sao vậy Jimin? Tại sao lại oan nghiệt như thế này?
Minjeong ôm lấy ngực trái, cố ngăn không cho cơn đau hành hạ trái tim của mình.
- Thà là Jimin có người khác, thà là Jimin không yêu em nữa....cũng không đau đớn bằng sự thật này. Em biết tất cả những gì xảy ra trong một tháng nay là do Jimin cố tình để đẩy em ra xa đúng không?
Nàng nấc lên khi câu nói vừa kết thúc, nước mắt tưởng chừng như khô cạn lại tiếp tục lăn dài.
Jimin mím môi, siết chặt nắm đấm. Trước mắt cậu chính là người cậu yêu thương nhất, cũng chính là người gây ra cái chết cho bố mẹ cậu. Có phải là quá oan nghiệt hay không?
Minjeong nhìn tờ báo trước mặt mình và bật cười, nàng cười cho số phận khốn kiếp của mình, cười trên sự đau khổ của chính nàng, cười vì sự sắp đặt của định mệnh, cười vì không thể khóc thêm được nữa, nước mắt bây giờ là thừa thải, nàng phải đối diện với sự thật, sự thật nghiệt ngã, nàng chính là kẻ đã gián tiếp giết chết bố mẹ Yu jimin.
13 năm trước....
- Kim tiểu thư !!!
Tiếng gọi của bà Yu làm tiểu thư Winter khó chịu, cô bé 6 tuổi đang muốn ra biển tắm nhưng bà Yu giúp việc lại không cho vì sợ thủy triều đang lên.
- Kimtiểu thư, tiểu thư không được ra biển lúc này đâu ạ, sóng đang lớn, nguy hiểm lắm thưa tiểu thư.
- Mặc kệ tôi ! tôi muốn đi.
Winter bướng bỉnh không nghe và chạy ra khỏi resort của Kim gia để tắm biển bất chấp bà Yu đang gọi í ới ngoài sau. Thấy không ngăn được cô bé, bà gọi cho chồng bà, ông Yu, cũng chính là quản gia của Kim gia. 2 người vội chạy theo cô bé 6 tuổi đang mãi mê với những con sóng đang nối đuôi nhau xô vào bờ.
- Tiểu thư ! chơi ở chỗ cạn thôi, không được ra sâu đâu ạ, nguy hiểm lắm - ông Yu bế nàng trên tay và nhắc nhở.
- Tôi biết rồi, quản gia Yu thả tôi xuống, tôi muốn bơi.
- Không được tiểu thư. Nếu muốn bơi tiểu thư có thể vào hồ bơi trong resort, an toàn hơn ở đây.
- Tôi không thích, trong đó không có sóng !!! appa cho tôi đi biển để tắm biển, không phải tắm hồ bơi !
Winter hét lên rồi giãy nãy khỏi người ông yu. Ông lắc đầu, đành phải chiều lòng cô tiểu thư bướng bỉnh này vậy.
- Anh à, liệu có ổn không? Sóng biển càng ngày càng lớn...
Ông Yu nhìn tiểu thư Winter chơi đùa trên bờ, mỉm cười trấn an bà Yu:
- Chỉ chơi đùa trên bờ thế này thì không sao đâu, một lát nữa sẽ chán và đòi về ngay ấy mà, em còn lạ gì cái tính bướng bỉnh của tiểu thư nữa.
- Quản gia Yu ! tôi muốn ăn kem!
- Ngay bây giờ ạ?
- Ngay bây giờ, ông đi mua cho tôi đi.
- Cũng được, vậy tiểu thư ngồi ngoan ngoãn ở đây không được đi đâu nhé - rồi ông quay sang bà Yu - em canh chừng tiểu thư một chút, anh sẽ trở về ngay.
Ông Yu vội chạy đi mua kem theo ý của cô chủ nhỏ, khoảng 5' sau, khi vừa quay lại, ông không trông thấy bất kì ai cả. Linh cảm mách bảo điểu chẳng lạnh, ông vội vã chạy xuống biển.
- Tiểu thư ! tiểu thư !!!!
Nhìn khắp xung quanh, một cánh tay chới với giơ lên giữa dòng nước, cả bà Yu và tiểu thư Winter đều đang chật vật ngoài xa. Ông Yu nhảy xuống biển và bơi ra chỗ họ nhưng sóng quá lớn, liên tục đẩy ông sang chỗ khác, mất vài phút sau ông mới có thể tiếp cận được họ. Tiểu thư Winter sợ hãi đến tột cùng, cô liên tục bị nước nhấn chìm, bà Yu phải cố gắng lắm mới có thể đưa cô lên mặt nước nhưng chính bà cũng đang chới với vì nước quá sâu.
- Anh đưa tiểu thư lên trước đi, nhanh lên !!! - bà nói với ông Yu
- Nhưng mà... còn em?
- Em chịu được, nhanh đi anh !
- Không được, bám vào người anh, lên thì cùng lên.
- Không được ! như vậy cả 3 chúng ta sẽ chết, cứu tiểu thư trước đi !
Bà Yu dùng hết sức đẩy mạnh ông Yu về phía bờ. Đưa được tiểu thư vào bờ, ông vội vã quay lại nơi vợ mình đang mắc kẹt khi nãy nhưng không thấy một tín hiệu nào cả. Hoảng hốt, ông lao vào dòng nước tìm kiếm bà Yu nhưng thủy triều ngày càng dâng cao sóng lớn cộng với việc gần như đuối sức vì cứu tiểu thư khi nãy, ông đã bị chuột rút và đến khi nhìn thấy bà Yu đang từ từ chìm sâu trong dòng nước, ông chỉ kịp nắm lấy tay bà...cả hai cùng chìm sâu dần....
Khi người ta phát hiện ra và lao xuống cứu, thì họ chỉ vớt được hai cái xác đang nắm chặt tay nhau trong làn nước lạnh buốt. Ông bà Yu vì cứu tiểu thư Winter mà bỏ mạng, thế nhưng để tránh báo giới tung tin làm ảnh hưởng đến con gái mình, chủ tịch Kim đã bịt miệng giới truyền thông bằng tiền và thông báo cho người nhà ông bà Yu đó chỉ là tai nạn, tất cả biến mất chỉ trong một đêm.
Yu Jimin khi đó chỉ mới là đứa bé 8 tuổi đầu và mang tên Karina. Vì miếng ăn, bố mẹ cậu đành bỏ cậu nơi làng quê và lên Seoul tìm kế sinh nhai. Ngày họ mất, cậu chỉ biết khóc hết nước mắt và nghĩ đó chỉ là một tai nạn, mãi cho đến sau này, khi lên Seoul kiếm sống, cậu vô tình gặp được một người quen ở quê nhà, từng giúp việc cho Kim gia chung với bố mẹ cậu, bà ấy vì thấy cuộc sống của cậu quá cơ cực, đã kể hết cho cậu nghe những gì xảy ra ngày hôm đó với hi vọng sẽ đòi lại công bằng cho hai người bạn của mình, ít nhất cũng sẽ là một số tiền bồi thường xứng đáng. Thế nhưng ngay khi cậu chuẩn bị đưa đơn lên toàn án thì tin dữ lại đến, nhân chứng duy nhất ấy mất tích. Không bằng chứng, không chứng cứ, một lần nữa kẻ giàu lại chiến thắng. Kim gia một lần nữa dùng tiền để che đậy quá khứ thành công. Thậm chí tính mạng của cậu cũng bị nguy hiểm khi xã hội đen tìm kiếm cậu để thủ tiêu, đến mức Jimin phải đổi tên và im hơi lặng tiếng như chưa hề có sự tồn tại của mình trên đời.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro