Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ác mộng(2)

Những ngày sau đó, không khí trong căn nhà nhỏ lúc nào cũng nặng nề. Jimin luôn đi sớm về muộn và không còn ăn cơm chung với nàng dù nàng có làm bao nhiêu món ngon và ngồi đợi cậu cả buổi tối đến mức ngủ gục trên bàn ăn thì lần nào cũng vậy, khi nàng giật mình tỉnh dậy vẫn chỉ có mình nàng, Jimin hoặc là chưa về hoặc đã về nhưng không gọi nàng dậy, cũng không bế nàng vào phòng, cậu chỉ đi thẳng vào giường và ngủ. Những cái ôm, những nụ hôn, những tiếng cười, những lời thì thầm ngọt ngào giờ đây là điều gì đó xa xỉ. Số lần nói chuyện với nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù nàng có hỏi bao nhiêu đi chăng nữa thì tất cả những gì nàng nhận được đó chỉ là những câu ậm ừ không đầu không đuôi từ Jimin. Linh cảm của người phụ nữ cho nàng biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Đêm nào khi đi ngủ nàng cũng khóc nhưng người nằm kế bên nào có hay, chung một giường nhưng khoảng cách như là hai thế giới. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng giờ đây luôn ngấn lệ, trái tim yếu đuối của nàng luôn phải gồng mình chịu đựng những vết thương, nàng nhợt nhạt và xanh xao không còn súc sống, jimin ah, chỉ một lần thôi, quay lại và nhìn Minjeong có được không?

.

.

.

Minjeong uể oải bước chân trở về căn nhà quen thuộc sau khi đến siêu thị mua thức ăn chuẩn bị cho buổi tối. Đều đặn mỗi ngày, nàng đều nấu những món ăn thật ngon và chờ đợi Jimin dù nàng biết đó là điều không tưởng. Nàng như cái bóng của chính mình, lầm lũi trong căn nhà nhỏ và chờ đợi. Đôi khi nàng tự hỏi có phải bản thân quá vô dụng hay không? Jimin đối xử với nàng như vậy tại sao nàng không đủ mạnh mẽ để rời xa cậu? Thậm chí nàng còn không dám thẳng thắn một lần đối diện với cậu và hỏi rõ nguyên nhân. Câu trả lời chỉ có một, nàng không đủ can đảm để đón nhận sự thật, nàng sợ phải nghe những lời cay đắng từ chính người mà mình yêu thương và tin tưởng nhất. Biết là mù quáng, là cố chấp nhưng nàng không thể buông bỏ tình yêu này, trừ khi... trừ khi Jimin thật sự muốn nàng rời đi.

Minjeong tra chìa khóa vào ổ và xoay chìa nhưng nàng nhận ra cửa không hề khóa, nàng nhớ rất rõ là đã khóa cửa và còn kiểm tra tận hai lần trước khi rời đi, có khi nào Jimin đã về rồi không? Ánh mắt nàng hiện lên những tia sáng lấp lánh khi nghĩ jimin đã trở về, bình thường, à không, khoảng một tháng nay cậu không bao giờ về nhà sớm như vậy, có phải Jimin ngày xưa thật sự đã trở về? Minjeong vội vã bước vào nhà, phòng khách sáng đèn, đúng là cậu đã về thật rồi.

- Jimin ! Jimin ah ~~

Nàng đảo mắt tìm cậu, có lẽ là ở trong phòng chăng? Đặt tạm túi đồ đang xách trên tay ở đâu đó, Eunha bước về phía phòng ngủ.

"cạch"

Cửa mở. Jimin của nàng đang ở trong phòng, nhưng là với một người phụ nữ khác, họ đang nằm trên chiếc giường mà nàng vẫn nằm cùng cậu mỗi đêm, nơi mà cậu vẫn thường thì thầm những lời yêu thương với nàng, nơi cậu đã trao cho nàng không biết bao nhiêu nụ hôn cùng vòng tay ấm áp. Tất cả những gì nàng thấy là họ đang ôm ấp nhau với quần áo xộc xệch trên người, Jimin của nàng đang hôn khắp người cô gái đó. Họ say sưa không hề biết đến sự hiện diện của Minjeong. Từ giờ phút này, trái tim nàng thật sự đã chết. Không cần một cái chạm nhẹ, không cần một cái chớp mi thì nước mắt vẫn cứ tự động lăn dài trên gương mặt, đôi mắt nàng vô hồn, nàng cứ đứng đó và nhìn Jimin đang dùng dao cứa từng nhát vào trái tim của mình.

- Yu Jimin !!!

Minjeong dùng hết sức mới có thể gọi tên người mà nàng yêu thương nhất. Cậu dừng lại khi nghe tên mình, ngẩng đầu nhìn nàng, không một chút sợ sệt hay giật mình, thậm chí khóe môi cậu còn hơi nhếch lên. Từ tốn bước xuống giường, cài lại vài cúc áo sơ mi đã bị bung, cậu tiến đến gần nàng với vẻ mặt bình thản nhất.

- Chuyện này... là sao? - chính Minjeong cũng không nghĩ mình đủ bình tĩnh để hỏi cậu câu này.

- Cô cũng thấy rồi đấy thôi - cậu nhún vai - sao còn phải hỏi nhỉ?

"chát"

Một cái tát như trời giáng trên gương mặt Jimin. Nàng tát Jiminn hay là nàng đang tự làm đau chính mình? đánh cậu, không dễ chịu tí nào, thậm chí còn làm nàng đau hơn gấp bội. Tại sao lại phản bội nàng bằng cách như thế này? Có khác gì giết chết nàng đi không?

- Cô đã thấy thì tôi cũng nói thẳng - lại một cái nhếch môi từ Jimin - chúng ta không còn là gì của nhau nữa, cô cũng đừng ở đây bám víu lấy tôi, tại sao trên đời lại có người mặt dày như cô nhỉ?

Jimin quay về phía cô gái vẫn đang nằm trên giường, ra hiệu cho cô ta rời đi. Cầm lấy áo khoác rơi dưới sàn nhà, cậu nhìn nàng với cái nhìn khinh bỉ và bỏ đi sau khi chính thức cho nàng một nhát dao chí mạng.

- Tôi chán cô lắm rồi ! Đừng để tôi thấy mặt cô nữa ! 

.

























































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro