Chap 23
Tae Hyung và Jung Kook cứ ngồi tựa vào nhau như vậy, mãi cho đến khi tiếng 'cạch' nho nhỏ vang lên sau lưng thì mới quay đầu lại. Mẹ Jeon đã đứng ở cửa, đôi mắt sưng đỏ đầy mỏi mệt đủ cho biết bà đã có một ngày tồi tệ như thế nào. Bà không nói, chỉ chăm chú nhìn bàn tay của hai đứa trẻ đang nắm chặt lấy nhau.
Tae Hyung và Jung Kook lập tức buông tay nhau ra. Hai người đứng lên, mặt cậu nhóc bé hơn hơi hồng lên. Thật sự không muốn bị mẹ nhìn thấy mà...
Tae Hyung tương đối bình tĩnh hơn. Hắn chào
-Cô khỏe ạ! Trưa nay hỏa táng giáo sư, từ giờ đến lúc đó chắc sẽ khá mệt, để cháu ra ngoài mua chút đồ ăn sáng.
Mẹ Jeon gật đầu, cười nhẹ khi hắn chạy ào ào ra cửa, trông có vẻ hơi ngại và hồi hộp.
Quay lại nhìn đứa bé ngốc nhà mình, bà thấy khuôn mặt bánh bao của thằng nhóc hơi xị xuống, tay vân vê vạt áo, đôi mắt đỏ ửng cùng hai quầng thâm nhạt màu bên dưới. Có lẽ cả đêm hai đứa không ngủ, Jung Kookie còn khóc nữa.
Bà thở dài, nỗi áy náy lại dâng lên trong lòng.
Jung Kook đứng nhìn hồi lâu mà chỉ thấy mẹ liên tục thở dài rồi lại thở dài, rồi lại suy nghĩ và thở dài hơn nữa... Cậu tiến tới, ôm mẹ vào lòng, cằm hơi tựa vào đỉnh đầu mẹ, để bà dựa sát vào người mình
-Mẹ đã vất vả nhiều rồi... Mẹ là người phụ nữ tuyệt nhất trên thế gian này...
Cậu vừa ôm vừa vỗ nhè nhẹ vào tấn lưng hơi gầy của mẹ làm bà buồn cười
-Cún con của mẹ lớn rồi. Có chuyện mẹ cũng không biết có nên nói cho con hay không nữa... Thật lòng lời mẹ muốn nói nhất với con là lời xin lỗi. Thật lòng mẹ xin lỗi con rất nhiều, Kookie của mẹ...
Cậu không nói, chỉ siết vòng tay ôm mẹ thật chặt hơn nữa, mắt cũng bắt đầu hơi đỏ lên. Mẹ Jeon bó tay, đánh nhẹ vào cánh tay của đứa con trai to lớn
-Nào, định siết cho mẹ ngộp thở đấy à? Vào trong phòng nghỉ ngơi đi, khách viếng chưa tới, tranh thủ ngủ một chút. Mẹ nhìn hình như hai đứa bây tối qua không ngủ, thật là hư đốn hết sức!
Bà đánh mông Jung Kook như trẻ con, đuổi cậu về trong căn phòng nghỉ của nơi tổ chức tang lễ. Jung Kook đành phải nghe theo.
Nằm trên giường lại suy nghĩ mông lung về những lời mẹ vừa nói, cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ do đã hai ngày không ngủ, nên cậu gần như ngất thật sâu với hết giấc mơ này tới giấc mơ khác.
Trong mơ cậu thấy có một người đàn ông đeo kính bế cậu trên tay, cầm trống bỏi lắc lắc đùa với cậu... Rồi lại thấy người đó đang lại gần mình khi cậu đang chơi xích đu ở trường mẫu giáo, đẩy xích đu cho cậu... Tiếp đó lại nhìn thấy lúc mình bị bọn trẻ xấu gần nhà bắt nạt, nói mình không có ba, người kia đến cho bọn chúng một bài học rồi xoa đầu, cho kẹo và dặn mình phải mạnh mẽ...
Rất nhiều rất nhiều, Jung Kook mê man khi tỉnh, khi mơ. Đến lúc cậu bị cái gì đó lạnh như băng áp vào trán mới giật mình, dậy.
Cậu cố mở to mắt, thấy khuôn mặt Tae Hyung đang lo sốt vó, trước mắt là phòng bệnh trắng toát, bên cạnh còn có chai nước biển đang truyền.
-38 độ. Sắp sửa sốt đến ngu người luôn. May mà lúc anh đi mua đồ ăn sáng vào định đưa cho em thì thấy em đang nói mớ, mặt mày thì đỏ bừng.
-Thế còn...
-Chuyện lễ tang không cần lo, mẹ em ở đó rồi, dặn anh phải chăm sóc tốt cho em. Sau khi xong việc bà sẽ đến đây. Việc của em là nghỉ ngơi cho tốt.
Jung Kook vừa định hỏi thì hắn đã nói hết rồi, cậu còn gì để nói nữa. Nghĩ một lúc, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện
-Tại sao đang yên đang lành em lại phát sốt được???
-Em là đồ ngốc à? Hôm trước thì ở bờ sông hứng gió lạnh cả đêm, hôm sau thì vội vàng đến nhà tang lễ rồi lại không ăn uống tử tế, và thức thêm một đêm nữa, em cũng không phải người sắt!
Tae Hyung mắng cậu cẩu huyết lâm đầu vuốt mặt không kịp, hắn còn đang trên đà định nói tiếp thì may cậu ngăn lại được, ngước mắt nhìn hắn
-Tại ai vậy?
Tae Hyung !!!
-Mà hình như anh cũng vậy mà? Anh cũng đi hứng gió, anh cũng thức đêm cũng không được ăn uống đầy đủ mà???
-Không biết. Chắc do thể lực anh tốt...
Hai người cứ thế đối thoại không đầu không cuối. Hết chuyện để nói lại im lặng nhìn nhau.
Trong đầu Tae Hyung chợt nảy số.
-Kookie, em hỏi sao anh không thấy mệt mà! Giờ anh thấy mệt rồi đây!
Jung Kook lé mắt nghi ngờ, nhìn hắn bây giờ trông còn dư sức hơn cả bình thường ấy chứ.
-Cho anh lên giường nằm với! Anh muốn nghỉ ngơi.
Jung Kook !!!
Biết ngay mà... Nhưng thôi, nể tình hắn đưa mình tới bệnh viện lại còn lo lắng cho mình nữa. Cậu mím môi, xích qua một bên giường để dành chỗ cho hắn có thể nằm ngủ.
-Aww, Jung Kookie là tốt nhất. Anh thích em nhất...
Hắn vừa leo lên giường vừa cà chớn định thơm vào má cậu làm cậu suýt giang chân đạp hắn bay xuống đất luôn.
Tae Hyung ôm bên vai vừa bị đánh, bĩu môi giả vờ dỗi hờn... Jung Kook không nói gì nổi hắn, quyết định nằm xuống, ngủ tới khi truyền hết nước biển thì thôi.
Tae Hyung cười tít mắt
-Đó, thế chứ. Nằm xuống đây với anh nào.
Jung Kook đập rớt tay hắn
-Đồ điên, đây là giường bệnh viện, phòng bệnh viện, còn tôi là bệnh nhân!
Tae Hyung cười hì hì, nằm sát vào cậu, ôm chặt lấy cậu, cuốn cả tay chân như bạch tuộc. Rồi hắn cúi đầu, thơm lên má cậu như mong muốn.
Jung Kook mặt đỏ bừng. Nhìn từ góc nghiêng này trông hắn vừa đẹp trai vừa cuốn hút lạ kì.
Tae Hyung thấy cậu trúng mỹ nam kế, mỉm cười mãn nguyện, ghé tai cậu chúc ngủ ngon rồi nằm xuống, chính thức ngủ.
Chỉ còn lại một con người còn thức trong phòng bệnh nhân, chăm chú ngắm gương mặt đang say ngủ của người còn lại.
Mũi cao thật cao, sống mũi thẳng tắp, mắt sâu, lông mi dài, môi đẹp... Nói chung là, không phải chỉ góc nghiêng lúc nãy, mà là ở góc độ nào tên Tae Hyung này cũng đẹp trai hết. Cậu nghĩ ngợi.. thật là ghen tị quá đi, thảo nào có nhiều con gái thích như vậy.. Hừm!
Jung Kook vừa nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của người nằm bên cạnh, vừa suy tính xem làm thế nào để vẻ đẹp này trở thành của mình... Không biết từ lúc nào, cũng nhắm mắt ngủ mất.
=============================
Ihihi các bạn readers thân yêu ơi Bí trở lại rồi đây. Các cậu không thể nào biết để có thể lấy lại cảm hứng viết fic sau một thời gian dài nghỉ nó khó đến thế nào đâu uhuhu :((
Nhưng rất may là đã hoàn thành chap này và nghĩ ra cái kết trọn vẹn cho đôi trẻ. Còn một (vài) chap nữa là End thui, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho fic của Bí. Ahihi. Tiếp tục đọc đi nhá, tui nghĩ ra cái kết bao nhiêu lâu đấy, kkk.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro