Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1: Gặp gỡ

Đứa nhỏ trắng nộn tròn tròn vác chiếc ba lô trên lưng tiến vào thang máy. Lúc đi ngang qua cổng chính còn không quên tươi cười chào bác bảo vệ một cái thật đáng yêu. Xốc nhẹ chiếc ba lô, đứa nhỏ nhón chân ấn nút thang máy. Lắc lắc cái mông nhỏ đầy thịt bước vào, cửa còn chưa kịp đóng kín đã bị ai đó phi một cái cặp đen sì chặn đúng ngay giữa, khiến cánh cửa lần nữa mở ra. Đứa nhỏ bĩu môi nhìn thứ đen đen kia, cặp gì mà xấu xí muốn chết, có thấy cặp của nó không, đỏ chói in hình con vịt bự màu vàng, còn treo một con thỏ nhỏ xinh xinh ở dây kéo, cặp nó còn có chỗ đựng chai nước nữa này. Giơ chân định đá cặp xấu xí của ai đó không biết đi chỗ khác, nó còn phải nhanh chóng về nhà nha, mẹ Jeon đã nói hôm nay sẽ nấu bít tết phô mai đó~~

- Nhóc con, đợi anh! _ Một đứa nhỏ khác vội vã chạy đến, cậu nhặt cái cặp mà nó bảo là xấu muốn chết kia khoác lên vai, mỉm cười.
- Mới không cần đợi, anh chả phi cặp vào còn gì! _ Bĩu môi một cái, nó liếc người kia.

'Ai nha, thật đẹp trai nha!!!' - Đứa nhỏ sáng mắt. Bất quá vẫn không có đẹp bằng nó đâu, nó là siêu mẫu đó! Nhưng sau đó đứa nhỏ lùn lùn trắng nộn lại bĩu môi, lại liếc người ta, người ta mới gọi nó là cái gì? 'Nhóc con'? Nó không thích bị gọi nhóc con đâu, nó ba tuổi rưỡi lẻ chín ngày rồi đó.

- Nhóc, đến tầng mấy vậy? _ Đứa nhỏ cao hơn dở khóc dở cười nhìn bộ dạng mũm mĩm kia chu môi bất mãn.
- Lầu bảy. Với cả, em không nói với người lạ. _ Làm bộ khoanh tay, nó đứng xa cậu cả mét. Dù sao thang máy rất rộng, có thể chứa những hai mươi người, bất quá hiện tại chỉ có hai đứa nhỏ.

Kim Tae Hyung ấn nút lầu bảy rồi đến lầu tám, sau đó nhẹ đưa mắt quan sát đứa nhỏ bên cạnh, hừ, lùn có một khúc, còn tròn nu. Lại nhìn kỹ hơn, cậu nhẹ bĩu môi. Thằng nhóc này có phải con trai không vậy? Còn đáng yêu hơn con gái nữa. Ừ, con trai mà đáng yêu như vậy, cậu không ưa. Lại còn đôi mắt to tròn với hàng mi dài kia nữa, con trai gì mà mắt đẹp như vậy, cậu cũng không ưa. Mũi cao và môi mỏng hồng hồng, con trai mà mũi với miệng như con gái, cậu không ưa luôn. Còn có, hai má phúng phính trắng mịn tròn lẳng như hai cái bánh bao, con trai gì mà trắng như vậy, cậu không ưa nốt. Nhưng thật ra, đứa nhỏ này quá đáng yêu rồi.

Thang máy thiết kế theo kiểu bốn vách đều là gương, mặc dù nó quay mặt không nhìn cậu, nhưng qua chiếc gương, nó thấy cậu đang nhìn nó. Nhìn chằm chằm người ta như vậy, thật vô duyên! Còn gọi người ta 'nhóc con' nữa chứ, vô duyên quá trời! Nhìn xem, nhuộm tóc nâu nữa chứ, như cục sô cô la đắng ngắt mà ba mua tặng mẹ để trong tủ lạnh ấy, nhìn thấy ghét muốn chết! Còn cái cặp đen thui xấu xí kia nữa, nhìn cũng thấy ghét nữa! Và chưa hết, sao nhìn qua gương lại thấy cậu đẹp trai dữ hồn vậy? Muốn đẹp hơn nó luôn rồi. Tự nhiên đẹp hơn người ta, ghét luông~~ Đã nói người ta là siêu mẫu mà~~ Nhưng trên tất thảy, người gì đâu im như thóc, không chịu nói năng gì hết trơn, thấy ghét hà!

- Hyung, mèo ăn mất lưỡi hyung rồi? _ Làm bộ ngoan ngoãn nhìn cậu, tuy nhiên lời nói phun ra nghe thật chế giễu. Con nít ranh mới ba tuổi rưỡi mà bày đặt trêu chọc người khác!
- ... _ Tae Hyung tiếp tục dở khóc dở cười, mới nãy là thằng nhóc nào đã nói sẽ không nói với cậu.

Thang máy kêu 'ding' một tiếng, dừng lại ở lầu bảy, thằng nhóc nhởn nhơ chạy ra, vấp phải đường ray ngăn cửa thang máy, té cái oạch. Tae Hyung có cảm tưởng như trời vừa sụp. Lại nhìn thấy thằng nhóc chẳng thèm khóc miếng nào, bình tĩnh đứng lên phủi phủi bụi trên quần áo, sau đó lạch bạch chạy về cửa căn hộ. Cửa thang máy sắp đóng, cậu mặt dày giơ chân chặn lại, ló cái đầu nâu ra nhìn thằng nhóc kia ấn chuông liên tục. Cửa mở, người phụ nữ trung niên xinh đẹp tựa nữ thần, thì ra thằng nhóc đẹp như vậy là do di truyền từ mẹ. Nhưng rồi sau đó Tae Hyung lại rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, vì thằng bé oà khóc.

- Umma~~ Kookie mới bị té!!! Đau quá trời nè~~ _ Vén ống quần qua hơn gối, nó chỉ chỉ đầu gối đang đỏ hết lên.
- Hậu đậu muốn chết! Mỗi ngày mỗi vết bầm, con muốn umma đau lòng chết hả? _ Nữ nhân vỗ yêu vào cặp mông đầy thịt của cậu.
- Mới không phải đâu! Umma đừng đau lòng mà~~ Kookie muốn chạy nhanh về ăn bít tết phô mai chớ bộ!
- Ngoan, vào nhà rồi rửa tay đi! Umma lấy bít tết cho con!
- Na~~~eee. _ Tươi cười chạy vào nhà, lại vấp bậc thềm ở cửa té thêm một cái, nhưng sau đó lại nhanh chóng đứng lên, phủi bụi, sau đó đi vào nhà.

'Con trai gì hậu đậu quá chừng! Sau này cưới vợ vợ nó cười cho!' - Tae Hyung bĩu môi. Cuối cùng cũng chịu để cửa thang máy đóng lại đi lên tầng tám. Cậu tiêu sái bước vào nhà, biểu tình trên khuôn mặt y như hoàng tử bước ra từ trong tranh. Trách sao được, cậu đẹp trai quá mà.

- Hyungie, về rồi à? _ Mẹ cậu ở trên sofa đang xem phim tình cảm, nghe tiếng cửa mở liền quay đầu.
- Umma, gia đình ở lầu dưới, là mới chuyển tới hả? _ Cậu cởi bỏ giày, mùi sườn chua ngọt ở trong bếp cứ phải nói là thu hút cậu. - Mà, appa ở nhà ạ?
- Ừ, ba con trong bếp. Mà con nói nhà Jeon ấy hả? Ừ, họ mới chuyển đến hôm trước, hôm mà con đi cắm trại với trường ấy. Thằng nhóc con nhà đó đáng yêu ghê cơ, cứ tròn nu trắng nộn như cục bông ấy. Sao hồi ấy Hyungie của umma không được như thế nhỉ?
- Tại umma sinh con ra như vậy mà! _ Cậu bĩu môi, đi vào bếp. - Appa!
- Con trai cưng, đi học có tốt không?

Nhìn ba mình đứng ở bếp xào xào nấu nấu, lại nhìn ra ngoài phòng khách mẹ mình đang chấm chấm nước mắt xem phim tình cảm, cậu khẽ lắc đầu, bộ dáng y như ông cụ non. Ai nhìn vào có lẽ sẽ nói nhà cậu kì cục, nhưng nó vốn là như vậy đó. Gia đình họ Kim vốn có truyền thống nấu ăn rất giỏi mà, kể cả nam nhân lẫn nữ nhân. Nhưng Tae Hyung cậu không có hứng thú với mấy cái này đâu nha, thôi thì cứ để anh trai Seok Jin tiếp tục phát huy truyền thống vậy. Cậu cứ ở đây nhởn nhơ là được rồi.

- Có nghe appa hỏi không vậy? _ Ông Kim quay đầu nhìn con trai ngồi trên bàn ăn chống cằm suy nghĩ, nhịn không được bật cười.
- Dạ tốt, đương nhiên là rất tốt rồi. Mà appa biết gia đình mới chuyển tới ở ngay dưới chúng ta không?
- Biết. Rồi sao? Sao hôm nay con hỏi về người khác nhiều vậy? _ Cũng phải thôi, con trai ông trước giờ ngoại trừ nói với gia đình thì còn lại vốn rất kiệm lời, hay nói đúng hơn, cậu có bao giờ quan tâm đến người khác đâu.
- Khi nãy con gặp thằng nhóc nhà đó.
- Jung Kook ấy hả? Nhưng Hyungie à, mẹ nhớ con đâu có thích trẻ con đâu! _ Mẹ cậu đi vào bếp, nhấc bổng cậu đặt lên bàn.
- Thằng nhóc đó nói nó ba tuổi rưỡi rồi! _ Cậu lần nữa rơi vào trạng thái dở khóc dở cười.
- Thế con thích con nhà người ta rồi sao? _ Mẹ cậu trêu chọc, vươn tay bẹo hai má cậu.
- Còn lâu cơ! Trẻ con rất phiền phức.
- Mà Hyungie cũng là trẻ con đấy nhé! Con mới năm tuổi rưỡi thôi đó!
- Không chơi với umma nữa! Appa, con đói bụng rồi!

Ông bà Kim chỉ biết mỉm cười nhìn đứa nhỏ nhà mình. Xem ra phải ghi nhớ cho rõ ngày hôm nay rồi - ngày mà Kim Tae Hyung nói nhiều nhất.

...

Lầu bảy, Jung Kook yên vị ở trên bàn ăn, hớn hết cả hở nhìn mẹ Jeon ở phía đối diện đang dùng dao xắt thịt thành từng miếng nhỏ bỏ vào dĩa cho mình. Nó nhìn qua nhìn lại xung quanh nhà, thật lâu sau mới mở miệng hỏi.

- Umma, appa lại đi công tác rồi hả?
- Không có đâu. Appa con có cuộc họp quan trọng nên vừa đến công ty lúc nãy rồi, lát sẽ về thôi.
- Umma, ở trên chúng ta có ai ở không ha!? _ Nó ghim một miếng thịt mẹ vừa đặt lên dĩa cho vào miệng, nhai nhóp nhép.
- Có chứ! Nhắc mới nhớ, chuyển đến đây được hai ngày rồi, umma còn chưa đi chào hỏi hàng xóm nữa.
- Hàng xóm là gì hả umma? _ Tiếp tục ghim một miếng thịt, nhóp nhép nhai.
- Là những người sống cùng chúng ta trong một toà nhà này.

Jung Kook buông nĩa, nhìn quanh nhà, lại non nớt mở miệng hỏi.

- Con có thấy ai sống cùng mình nữa đâu???
- Không phải, đứa ngốc này! _ Mẹ nó bật cười, nhồi vào miệng nó một miếng cơm cuộn rong biển, khiến hai má nó phồng lên trông đến đáng yêu. - Ý umma là, sống cùng một toà nhà, nhưng khác tầng.
- Vậy Kookie có được nói chuyện với hàng xóm không? _ Độn cơm ở một bên má, nó nói chuyện một cách khó khăn.
- À, đương nhiên là được rồi.
- Dậy ... chừng nào umma đi chào hàng ... *nhai cơm* xóm có thể cho Kookie đi theo hong? *nuốt cơm*
- Con ăn hết rồi nói! =.=
- Con ăn hết dòi nè! *há miệng*
- Khi ăn ít nói thôi!
- Hihi :)))))

Mẹ Jung Kook nhìn nó như sinh vật lạ. Còn phải nói sao? Đứa nhỏ này thuộc kiểu tăng động, tuy nhiên đối với việc bắt chuyện với người lạ vốn khá hướng nội. Hôm nay lại đòi nói chuyện với hàng xóm, thử hỏi có bao nhiêu kì quặc? À, chẳng qua nó chỉ muốn biết nhà của anh đẹp trai hồi nãy ở đâu thôi. Đừng hiểu lầm, nó chỉ tò mò thôi. Với cả, dù người ta đẹp cỡ nào, cũng không có đẹp bằng nó đâu.

- Umma! Kookie có đẹp hong?
- Đương nhiên, bảo bối của umma là đáng yêu nhất!
- Hong phải. Kookie hỏi là Kookie có đẹp hong? _ Dẩu mỏ cả nhăn mặt nhìn mẹ mình, lại ghim một miếng thịt.
- À, là đẹp hả? Ừa, Kookie của umma cũng đẹp nữa.
- Còn phải nói, con là siêu mẫu mà~~

Bà Jeon dở khóc dở cười nhìn con trai mình. Ai dạy đứa nhỏ này cái kiểu nói chuyện này vậy!? Đáng yêu muốn chết! Nhịn cười xoa đầu con mình, sau một hồi không chịu được nữa khẽ phụt ra, ha ha mấy tiếng.

- Umma khi ăn hong có được cười!!!

--- End chap ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro