Chap 15
Sớm hôm sau, JungKook tỉnh dậy thì thấy anh đã rời đi, trong lòng có chút mất mát, cho đến cuối cùng anh vẫn là chối bỏ cậu sao... JungKook hạ thân ê ẩm, là do tác dụng phụ của trận ân ái hôm qua đây mà... Sức khoẻ lại vốn không được tốt nên JungKook rất khó khăn mới đứng vững được, cậu mặc lại quần áo, khi vừa mặc xong thì cũng là lúc anh đẩy cửa bước vào....
- JungKookie, em dậy rồi sao? Mau xuống ăn sáng.
Cậu có chút hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng để anh dìu đi.
- Em có đau lắm không ? Anh xin lỗi vì hôm qua có hơi quá khích ...
-Em ...không sao.
Jungkook thẹn đỏ mặt, không dưng anh nhắc lại chuyện tối qua làm cậu xấu hổ quá.... Cậu cứ nghĩ là anh bỏ rơi mình rồi cơ, không ngờ anh vẫn còn quan tâm cậu.
Ngồi vào bàn ăn, JungKook như chẳng thể tin nổi vào mắt mình, anh đã làm tất cả các món này sao?
-Em ngây người ra đó làm gì? Mau ăn thôi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất- anh gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Jungkook - Em nên ăn nhiều một chút!
JungKook cười, nụ cười này đã rất lâu rồi không còn xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy nữa..... Cậu rất vui nên theo đó cũng ăn rất nhiều....
- Taehyung, mấy món này đều do anh làm hết sao? Thật ngon quá!
- Vậy sao? Nếu em thích thì ngày nào anh cũng sẽ... - Nói đến đây Taehyung dừng lại như chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt anh trùng xuống vẻ buồn rầu.
- Tae.... Taehyung... Anh không sao chứ? - Cậu hỏi.
-JungKook, có chuyện này anh nhất định phải nói với em.
- Gì thế? - JungKook hỏi, cậu rất hồi hộp và lo sợ. Liệu có phải anh lại giận cậu cái gì đó không...
- Cuối tuần này anh sẽ đi Mỹ. Du học.
Đôi đũa trên tay cậu suýt nữa rơi xuống đất, anh sắp phải đi sao? Cậu và anh sẽ lại bị chia cắt lần nữa... Cậu không muốn!!!
JungKook buông đũa, chạy vòng sang chỗ anh ở đối diện mà ôm chặt lấy cổ anh. Cậu khóc thút thít...
- Taehyung à, em biết mình rất ích kỉ. Anh có thể đừng đi có được không? Đừng bỏ em mà.... - JungKook khóc nấc lên.
Anh kéo cậu đặt vào lòng, để cậu ngồi trên đùi anh, khẽ ôm lấy cậu mà vuốt dọc sống lưng an ủi...
- Anh biết em sẽ như thế này mà... Ngoan, đừng khóc, đợi anh 3 năm nữa có được không? Chỉ 3 năm, sẽ rất nhanh thôi JungKook!
JungKook lắc đầu nguậy cả, cậu siết chặt lấy anh không buông.
- Không!!! Không cho anh đi, Taehyung à... Em không muốn xa anh.
Nước mắt tèm lem khắp khuôn mặt cậu, anh để cậu mặt đối mặt với mình, khẽ đưa tay lau nước mắt cho JungKook. Sau đó khẽ hôn lên trán cậu, anh biết cậu không muốn anh đi, anh cũng chẳng phải muốn rời xa cậu. Nhưng nếu anh không phục tùng thì cậu nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cha anh, ông ta nói thì nhất định sẽ làm....
- Thỏ con, em đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng. Xin lỗi vì hết lần này đến lần khác khiến em buồn. Sau này anh sẽ không như thế nữa! Hãy đợi anh, khi trở về người anh lấy nhất định sẽ phải là em. Nếu em theo thằng khác, anh sẽ cho con anh lấy con em để báo thù!!!!
- Mố??? - JungKook nghe đến đây thì nín hẳn, cậu trừng mắt. - Anh bị thế này lâu chưa??? Cái gì mà cho con anh lấy con em báo thù -.- ? Khùng nặng quá rồi đó.
- Cũng mới bị , từ khi gặp em là bị vậy đó! - Mặt tỉnh queo.
- Sao em phải chờ anh? Em lấy ai là quyền của em mà!
-Vậy sao? Em chắc chứ? - Taehyung cười gian
-Này, anh tính làm gì em hả! - JungKook đề phòng đưa tay tạo thành chữ X trước ngực - Ban ngày ban mặt không được giở trò biến thái!
Taehyung mặc kệ, anh ôm cậu bế vào phòng ngủ. JungKook giãy giụa cũng vô ích, đành lần nữa bất lực để anh 'thịt' mình....
**************
Cả hai mệt lử nằm trên giường. Taehyung ôm trọn lấy JungKook, cậu cũng rất an phận rúc đầu vào ngực anh.
- Taehyung này, em vẫn luôn thắc mắc.... Em và Eumi...rốt cuộc ai mới thực là người anh yêu vậy ....
JungKook thì thầm chỉ đủ cho mình anh và cậu nghe được. Cậu thật sự đang rất rối bời, ít ra dẫu có phải đau khổ cậu vẫn muốn một lần cuối biết được cậu trong anh rốt cuộc là cái gì.... Nếu anh yêu Eumi thì tại sao lại vẫn là để tâm đến mình...
- Em! - Taehyung dứt khoát.
- Vậy tại sao....
"Tại sao anh lại làm chuyện đó trong thư viện... " - JK's pov.
- Em đừng hiểu nhầm, anh chẳng làm gì cô ta cả. Tất cả chỉ là một vở kịch mà thôi!
- Vở...vở kịch sao? JungKook có chút khó hiểu.
- Ừm - Anh kéo cậu nằm sát mình hơn - Chỉ là vở kịch che mắt bố anh thôi.
- Che mắt hiệu trưởng? Nhưng tại sao?
- Công ty gặp khó khăn, ông ta muốn anh lấy Lee Eumi để có được sự trợ cấp từ công ty của bố ả. Nhưng anh sẽ không lấy cô ta đâu Jeon JungKook, anh sẽ lấy em! Anh yêu em, thỏ con à!
JungKook hài lòng, anh lại nói yêu cậu nữa kìa. Cậu rất vui! Rất vui vì anh đã giải thích với cậu ...
- Em cũng yêu anh!
*****************
Những ngày sau đó hai người sống rất hạnh phúc, hệt như một đôi vợ chồng mới cưới vậy. Nhưng rồi điều gì đến cũng sẽ đến, ngày kia anh sẽ lên máy bay rồi... Cậu và anh còn rất ít thời gian bên nhau....
- JungKookie, em có muốn đi chơi không?
- Muốn! Anh tính đưa em đến đâu chơi???
- Đi rồi biết!
Nói rồi anh kéo cậu ra xe, cả hai đến khu vui chơi giải trí giữa lòng Seoul mang tên BigHit. Ở đây có đủ thứ trò chơi thú vị khiến JungKook vô cùng thích thú. Cậu kéo anh chơi đủ mọi thứ trò, khiến anh mệt lử.
- Taehyung à, anh mau đi nhanh lên, bên kia có trò bắn súng nước đó. - JungKook ríu rít.
- Chậm thôi thỏ con. Anh sắp chạy không nổi nữa rồi! - Taehyung ở phía sau hổn hển.
-Haha, Taehyungie anh yếu quá! Qua đây nhanh đi em có cái này tặng anh nè!
Taehyung nghe thấy quà thì mắt rực sáng như đèn pha ô tô vội lao tới chỗ JungKook.
- Cái gì thế? - Anh hỏi.
-Vòng tay tình nhân đó. Em một anh một ở bên đó nhìn thấy cái này coi như nhìn thấy em! - JungKook cười, cậu lấy một cái đeo vào tay anh.
-Chỉ có cái này thôi sao?
- Anh không thích hả? - JungKook thoáng buồn.
- Thích nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ!
- Anh còn muốn gì nữa sao?
-Em biết mà! - Taehyung chỉ chỉ vào môi.
- Aishhhi, anh điên hả! Đang ở bên ngoài đó... Như vậy không hay lắm đâu.... - JungKook xấu hổ.
- Có gì mà không hay chứ! Chuyện thường thấy thôi mà, người yêu anh thì anh được hôn chứ! Chẳng lẽ lại để mấy thằng cha đang nhìn mông em chằm chặp đằng kia hôn hả?
JungKook đỏ mặt, cậu khẽ đánh anh rồi cũng nhanh chóng hôn 'chụt ' một cái lên môi anh sau đó chạy lại chỗ có trò bắn súng nước. Bất giác anh bật cười. Cái cậu nhóc này của anh cứ mỗi lần hôn xong là lại chạy đi mất hút như vậy ... Thật hết nói nổi mà...
Hai người họ chơi rất vui, đến gần chiều tối mới chịu chuẩn bị đi về.
- JungKookie, em ra xe đợi anh trước, anh đi mua nước rồi lát quay lại ta cùng về.
Taehyung chạy đi mua nước, JungKook cũng rất nghe lời quay lại bãi đỗ xe. Cậu toan mở cửa xe bước vào thì bất ngờ bị hai gã đàn ông lạ mặt dùng khăn tay đã tẩm thuốc mê đánh ngất sau đó bọn chúng đưa cậu lên một chiếc xe khác lao đi mất hút trong ánh chiều tà.
Khi Taehyung quay trở lại thì không thấy JungKook đâu, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng vì nghĩ cậu nhất định đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại của JungKook không liên lạc được lại càng khiến Taehyung như nổi điên. Là do anh quá sơ suất khi bảo đám vệ sĩ ở nhà vì nghĩ có anh bên cạnh thì sẽ không có ai dám làm gì JungKook. Nhưng anh đã không thể ngờ, bọn chúng nhân lúc anh rời đi mà đến bắt cậu. Thật bỉ ổi. Anh sẽ không tha cho kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc của JungKook. Hãy đợi đấy. Taehyung lái xe lao đi suốt đường đi vẫn không quên gọi điện cho A4 kêu họ điều động người lùng sục cho ra tung tích của bọn bắt cóc... Anh siết chặt vô lăng rít lên đầy oán thán:
- Kim NamJoon, không phải tôi đã cảnh báo ông rồi sao? Đừng có động vào Jeon JungKook!!!!!
Taehyung ngồi trong xe không kìm được tức giận mà đạp đá lung tung. Anh nhấn ga hết mức, chiếc xe lao vụn vút thoắt cái đã mờ ẩn trong nắng chiều hiu hắt thẳng hướng phóng dần về phía tập đoàn Kim Thị ...
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Kim Taehyung này thề sẽ không tha cho kẻ nào dám làm hại em ấy! "
-End chap 15-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro