Chap 9 Bỏ mặc tất cả, ta đi thôi( End)
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày đó, ngày mà Jungkook kết hôn.
Mấy hôm nay, Taehyung thấy Jungkook thực sự rất lạ. Cứ hay mở ngăn bàn ra lấy cái gì đó, đến lúc Taehyung hỏi thì lại úp mở không trả lời. Rồi Jungkook còn hay xuống phòng tập đàn nữa chứ. Thực sự rất lạ mà... Hình ảnh của Taehyung ngày một mờ đi, thậm chí đến việc cảm nhận một vật cũng khá khó khăn.
Có lẽ việc Taehyung sắp rời xa nơi đây sẽ là sự thật rồi. Những ngày cuối cùng này Taehyung phải dành tất cả thời gian mà mình có được để cho Jungkook. Để bù đắp cho những nỗi đau mà Jungkook phải gánh chịu khi Taehyung rời đi. Để cho Jungkook vui hơn, nên Taehyung đành phải đáp ứng tất cả những yêu cầu mà Jungkook đưa ra, chẳng hạn như Jungkook rủ Taehyung đi uống cafe, nhưng thực ra chỉ có mỗi Jungkook uống mà thôi, còn Taehyung thì ngồi nhìn Jungkook uống trong lòng thì gào thét muốn uống cùng nhưng đâu có được. Hoặc là Jungkook muốn đi cáp treo nhưng Taehyung lại sợ độ cao nhưng cũng phải miễn cưỡng đồng ý đi cùng. Lúc lên được trên ấy thì chỉ có mỗi Jungkook hò hét nhảy nhót vì thích thú còn Taehyung thì ngồi một chỗ, không giám nhìn xuống dưới vì sợ ....
Một bên thì vui chơi thoải mái không suy nghĩ gì nhiều, còn một bên thì tất bật chạy vạy lo bao nhiêu là thứ. Chuẩn bị lễ, chuẩn bị nơi diễn ra lễ cưới, thử áo váy cưới, mời khách tham dự , mà khách tham dự phải toàn là giám đốc, chủ tịch...Toàn là những nhân vật có tiếng, như vậy nhằm làm cho danh tiếng của công ty họ Lee bay xa. Và điều đặc biệt là ông Lee còn chuẩn bị một đám nhà báo nữa, không chỉ vậy ông ta còn cho cánh nhà báo vào trực tiếp nơi diễn ra lễ nữa. Mục đích mà ông ta làm vậy thì chắc mọi người cũng hiểu rõ rồi, ông ta là muốn cánh nhà báo viết thật nhiều tin hay và có lợi cho gia đình ông ta. Và giúp công ty sẽ có nhiều nguồn đầu tư nước ngoài vào làm ăn hơn, như vậy giá cổ phiếu tha hồ mà tăng.
" Jungkook, sao con cứ suốt ngày đi đâu vậy, sao con không đi chụp hình cùng GemMi "
" Con không thích, nếu muốn có hình thì chỉ cần ghép vào là xong "
" Ảnh này sẽ theo con suốt đời đó, không có chuyện đi ghép đâu. Với lại chủ tịch Lee biết được chuyện này thì phải làm sao ?"
" Con xin mẹ đừng nói nữa, lúc nào cũng chủ tịch Lee, mẹ sợ ông ta lắm sao ?"
" Mẹ chính là đang bảo vệ cho con đó chứ "
" Con xin lỗi nhưng nếu mẹ quan tâm con thì hãy quan tâm đến cảm giác của con một chút "
" Mẹ..."
" Con lên phòng đây "
" CON ..."
Nói rồi Jungkook bỏ đi, bỏ lại bà Kim ngồi đó cùng với nỗi bực tức đằng sau. Lên đến phòng Jungkook bỗng nhiên bị đau đầu, mồ hôi cứ thế mà túa ra như tắm. Jungkook lại chạy tới, mở ngăn tủ........
" GemMi phải không con ?"
" Vâng ạ, con là GemMi đây thưa bác, có chuyện gì mà bác gọi con thế ạ ?"
" Ta thay mặt Jungkook xin lỗi con, ngày mai đã là lễ cưới rồi mà con và nó vẫn chưa được cùng nhau đi chụp ảnh "
" Không sao ạ, chụp ảnh thì ngày mai diễn ra lễ cưới rồi chụp luôn cũng được ạ, cậu ấy không muốn thì thôi "
" Vẫn gọi là cậu sao, hai đứa sắp thành vợ chồng rồi mà vẫn như vậy thì sau này làm sao mà gọi "
" Thời gian đang còn dài mà bác, con và Jungkook có thể sửa mà "
" Vậy cũng được, con nhớ giữ gìn sức khoẻ để ngày mai trông thật lộng lẫy nhé "
" Con cảm ơn bác "
Dù có thế nào đi nữa, dù ở trong tình huống nào đi nữa thì GemMi vẫn có thể giải quyết được.
Như lúc nãy, GemMi đang có tâm trạng cực kì tồi tệ, không muốn nói chuyện ai. Bởi vì Jungkook đã không ngó ngàng gì tới Ngọc Hân từ sau bữa nói chuyện ở quán xong. Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, cứ như là Jungkook không hề tồn tại vậy.Đang bực tức thì GemMi bỗng nhận được điện thoại, định bắt máy để mắng người kia nhưng lại thấy màn hình hiển thị người gọi là Mẹ Chồng thì cô ta liền nhẹ nhàng, kìm nén bực tức lại trả lời hết sức bình tĩnh.
.....
Khi Taehyung vừa về tới nhà, thì cậu liền thấy Jungkook nằm ở đó, tối tăm, không một ánh đèn. Cửa sổ mở toang, chỗ cậu bỗng sáng lên do có ánh trăng chiếu vào. Cảnh tượng hiện tại cứ như là một thiên thần vừa được sinh ra rồi đưa xuống mặt đất vậy. Đang ngẩn người ngắm thì Taehyung bỗng phát hiện mình quên mất việc chính. Cậu hốt hoảng chạy tới bật điện lên nhưng sốc hơn nữa là Taehyung không tài nào chạm vào công tắc được.
Thầm chưởi rủa bản thân, Taehyung lại một lần nữa cố gắng chạm tay vào công tắc với hi vọng là tay mình vẫn cảm nhận được một vật gì đó, nhưng không được, việc cậu làm thật vô ích và hơn nữa là nó thực vô nghĩa. Tay cậu đang đi xuyên qua nó, Taehyung lại một lần nữa lo lắng đến tột cùng. Có lẽ thời gian Taehyung rời khỏi đây là hôm nay rồi. Taehyung định buông xuôi bỏ mặc tất cả để rời đi nhưng cậu lại chợt nghĩ đến Jungkook đang nằm đó, lỡ Jungkook mà xảy ra chuyện gì thì cậu ra đi không yên tâm. Lại một lần nữa Taehyung cố gắng gồng mình với khó khăn, hai mắt nhắm nghiền lại, bàn tay vô hình nắm chặt lại rồi lại run run cố gắng đưa ra trước. 1s...2s...3s
Tách Tách
Taehyung đã thành công, sự cố gắng của cậu đã được đền đáp.
Sau khi bật được đèn, Taehyung lập tức chạy tới chỗ Jungkook, rồi lại cố gắng đưa bàn tay vô hình ra chạm vào Jungkook nhưng thật may mắn là lần này lại được, bàn tay không đi xuyên qua người Jungkook mà nó dừng lại và cảm nhận được khi tay Taehyung chạm vào người Jungkook. Rất vui nhưng Taehyung cũng không hết lo lắng cho Jungkook nằm ở đó. Taehyung dùng hết sức lay lay Jungkook nhằm giúp cậu ấy tỉnh lại, nếu không tỉnh thì chắc...
" Jungkook, Jungkook, cậu làm sao vậy ?"
"...."
" Jungkook, cậu tỉnh lại đi, Jungkook "
" Ha...Hả, cái gì mà tỉnh, tớ không bị sao cả, chỉ là do tớ mệt nên ngủ quên thôi "
Thấy con người ngơ ngác, nửa tỉnh nửa mơ ở trước mặt mình, đầu tóc hơi rối xù, nhìn kĩ hơn thì thực sự rất giống một chú mèo nhỏ.
Bàn tay Taehyung bất giác đưa lên, vò vò mái đầu đó, vò xong tay Taehyung từ từ trượt xuống má, giữ bàn tay vô hình ở má. Jungkook cũng cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay này, nó vô hình nhưng trong thực tế nó dường như không hề tồn tại. Cảm nhận của một tay dường như không đủ, Taehyung nhẹ nhàng dùng tay còn lại đưa lên không trung rồi lại nhẹ nhàng áp sát vào khuôn mặt ngoài kia.
* Điện bị ngắt, mọi thứ bây giờ đã trở nên tĩnh lặng, nhiều thứ đã trở lại trạng thái vốn có của nó.
Trong phòng chỉ tồn tại một mảng sáng nhỏ do ánh trăng tạo nên, đủ để hai con người có thể thấy và cản nhận được nhau *
Hai đôi mắt đang nhìn nhau, không nhìn vẻ bề ngoài mà họ đang cố gắng đảo quanh và tìm kiếm một thứ gì đó trong đáy mắt sâu thẳm kia.
Đó là sự bình yên mà họ muốn có hay là tìm chỗ yêu thương, chỗ mà họ có thể thuộc về nhau. Đôi tay của ai kia đang ấp áp tại chỗ của mình nhưng nó lại bỗng trở nên buốt giá hẳn đi. Và chính chủ nhân của nó cũng đã nhận ra được sự khác biệt này. Có lẽ giây phút chia ly thực sự đã bắt đầu.
Jungkook cũng nhận ra được bàn tay của Taehyung đang dần lạnh đi, đang dần thu nhỏ lại. Và dường như bàn tay Taehyung sắp xuyên qua da Jungkook rồi. Jungkook hốt hoảng, lo lắng, dùng hai tay mình đưa lên rồi lại nắm chặt lấy tay Taehyung. Cũng vì thế mà Taehyung dần cảm nhận được hơi ấm được truyền từ Jungkook sang Taehyung. Và Taehyung khẽ mỉm cười...
Không dừng ở đó, hình bóng của Taehyung, thân hình của Taehyung bỗng mờ nhạt, bây giờ nó như vô hình.
Taehyung nhìn Jungkook mà lòng cậu sao ngứa ngáy khó chịu, nhột nhạt đau đớn như vừa bị kiến cắn, thực sự khó chịu không thể hiểu nổi.
Khuôn mặt đau đớn, đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi để cố không cho nước mắt rơi, nhưng sao tim đau, nước cũng từ đó mà rơi lã chã. Taehyung đã khóc, không phải khóc vì mình sắp rời khỏi đây mà khóc vì tim thấy đau, thấy người mình yêu thương ở đó. Jungkook cũng không khá gì hơn, thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của ai kia mà Jungkook cũng khóc, cổ họng bỗng nhiên ứ nghẹn lại, rồi từ đó mà tim cũng nhói theo. Thấy những giọt nước mắt chảy dài trên mắt Jungkook, cơ thể của Taehyung bỗng yếu hẳn đi.
" Taehyung, đừng khóc...Đừng khóc nữa..."
Lời nói cùng những tiếng nấc nhỏ của Jungkook làm cho Taehyung đau đớn vô cùng. Không muốn Jungkook phải lo cho mình, Taehyung cố mỉm cười, nụ cười của sự đau đớn, nụ cười của sự chia ly.
Môi cười nhưng tim đau.
" Tớ không...khóc nữa đâu...Cậu cũng đừng khóc nữa..."
Jungkook dường như thấu hiểu được tất cả mọi điều trong Taehyung, bây giờ tim Taehyung đau 10 thì tim Jungkook đau còn hơn cả thế. Hơi ổn định lại bản thân, Jungkook ngừng khóc. Jungkook nhoài người ratrước ôm lấy thân hình trong suốt của Taehyung, Taehyung cũng ôm lại đáp trả. Ánh trăng mỗi lúc một cao, và giây phút Taehyung ở lại đây cũng không nhiều lắm, khi ánh trăng vụt tắt đồng thời lúc đó Taehyung sẽ tan biến và trở thành cát bụi, rồi sẽ rời xa nơi đây mãi mãi...
" Taehyung, cậu hứa là sẽ mãi bên tớ mà"
" Tớ xin lỗi, tớ không giữ lời hứa với cậu được "
" Thật sao, hãy nói với tớ tất cả chỉ là mơ đi, hãy nói với tớ là cậu sẽ bên tớ mãi mãi đi "
" ....Tớ...Xin lỗi "
Tim lại đau nước mắt lại tuôn rơi. Jungkook cũng thế, giờ phút này làm cậu đau.
Jungkook thực sự rất sợ đau, khi biết tin Taehyung đã mất, Jungkook đau tưởng như đã chết nhưng bây giờ cảm giác mất mát và đau thương đó lại ùa về, lại làm nỗi đau của Jungkook lại bùng lên, khơi dậy cái nỗi đau mà tưởng như nó đã bị chôn vùi từ rất lâu rồi ấy. Ánh trăng mỗi lúc một mờ đi, và thân hình của Taehyung cũng đã dần mất đi cảm giác cảm nhận được sự vật. Jungkook lo lắng ôm chặt Taehyung vào lòng, nước mắt lại rơi.
" Taehyung... Ở lại với tớ đi... Đừng rời xa tớ mà..." Jungkook như đang gào lên, nước mắt rơi càng nhiều. Bàn tay cũng tự động siết chặt lại. Nhưng vô ích, càng siết chặt thì nó càng lỏng ra. Ánh trăng héo hắt như sắp tắt, thân hình Taehyung cũng tan ra, bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt.
Bàn tay Jungkook cũng buông ra, cố gắng chới với giữa không trung như muốn níu kéo Taehyung ở lại nhưng vô ích. Taehyung cũng biết mình không còn được ở lại nữa, cố gắng hết sức cuối cùng, Taehyung đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Jungkook, rồi khuôn mặt cũng tan ra thành cát bụi, trước lúc đó cậu chỉ nói được câu cuối cùng:
" Bình yên nhé, người tớ yêu !!! "
" TAEHYUNG...."
Cố gọi lớn tên Taehyung nhưng vô ích, Taehyung đã thực sự rời xa Jungkook mãi mãi rồi, thật sự rồi...
Lúc Taehyung đi cũng là lúc ánh trăng vụt tắt, trong phòng lại tối hẳn đi, chỉ còn Jungkook ngồi đó, hai tay nắm chặt, đôi mắt đẫm nước. Jungkook gục xuống trong đêm tối, một mảng màu đen đang ôm gọn lấy Jungkook. Bao nhiêu là nỗi đau, nỗi mất mát lại ùa về.
Jungkook bây giờ đang bị tổn thương vô cùng, không muốn nói gì thêm, Jungkook từ từ nhắm mắt để cảm nhận được nỗi đau đang từ từ xâm chiếm vào cơ thể cậu.
" Tạm biệt Taehyung "
...........
" Gửi Jungkook !
Tớ biết ngày mai cậu sẽ làm lễ cưới với Ngọc Hân, và tớ cũng biết cậu cực kì ghét chuyện này. Ngày mai, tớ sẽ giúp cậu phá hoại lễ cưới này. Bắt Ngọc Hân phải trả giá cho việc........Tớ sẽ giúp cậu.
From:........
To: Jungkook "
Jungkook tình cờ thức dậy, đọc được tin nhắn đó, môi cậu bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.
" Xem ra sự lựa chọn của tớ là đúng, cảm ơn cậu " __________________
_Sáng ngày mai, tổ chức lễ cưới_
Tất cả mọi người đều tất bật chuẩn bị. Nhưng Jungkook không vội, cậu thoải mái đi lại, không bị gò bó.
Ông bà Jeon đang bận rộn để mang lễ phục, miệng không ngừng gọi tên và thúc dục Jungkook. Ông bà Kim đã chuẩn bị xong mọi thứ, gọi Jungkook đi thì ôi ! thật là...Jungkook đang trong bộ piyama.
" Con đang làm cái gì vậy, hôm nay là lễ cưới của con đó "
Hai ông bà cáu gắt lên. Jungkook thì không
để ý, bình tĩnh trả lời:
" Con biết, con sẽ đi sau. Nhưng con muốn nói là...Cảm ơn đã sinh ra con, cảm ơn đã nuôi dưỡng con. Bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe nhé. Con xin lỗi "
" Cái thằng này, đi lấy vợ chứ đâu phải đi lấy chồng, đừng nói tào lao nữa, làm nhanh mà đi, bố mẹ sẽ chờ ở hội trường "
Ông bà kim đi trước, bỏ lại Jungkook ở đó gương mặt bình thản.
Jungkook lấy một ly rượu vang loại mạnh đi xuống phòng đàn. Ngồi tại chỗ đánh đàn, rồi cầm ly rượu lên. Nó là một chất lỏng, đặc, màu đỏ sóng sánh. Độ cồn khá cao. Jungkook cầm lên, ngửi thôi mà cũng thấy độ cồn mạnh xọc vào mũi. Uống một ngụm nhỏ, Jungkook khẽ nhăn mặt vì nó rất đắng và khó uống, vị cay thấm dần qua lưỡi làm Jungkook hơi khó chịu. Jungkook nhắm mắt uống một hơi dài hết luôn ly rượu vang.
Uống xong cậu thấy hơi nóng, đợi một vài phút Jungkook bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn dần đến với cậu. Cố gắng cắn chặt môi chịu đau, Mnseok bắt đầu đặt tay vào phím đàn và đánh khúc nhạc đầu tiên. Khúc nhạc nghe sao mà ai oán, sao mà buồn thảm. Nó nhẹ nhàng và trữ tình, khiến cho người nghe cảm nhận được sự bi thương trong đó.
Nếu ai mà nghe Jungkook đàn thì chắc hẳn người đó cũng phần nào biết được người đang đàn này thực sự rất buồn thực sự rất cô đơn. Từng phím nhạc cất lên, nỗi đau thể xác cũng kéo về với Jungkook, hiện tại cậu rất đau, rất đau và nóng trong người. Dù sự đau đớn mỗi lúc một lớn nhưng Jungkook vẫn tiếp tục đánh đàn.Cách đó không xa, tại lễ cưới thì mọi thứ bỗng trở nên loạn cả rồi......
................
" Chuyện này là sao ? đang xảy ra chuyện gì thế này? " Chủ Tịch Dương đang cực kì lo lắng khi tình hình bỗng trở nên hỗn loạn. Không biết từ đâu, không biết ai mời nhưng bỗng 5-7 cảnh sát kéo nhau chạy vào lễ cưới. Tất cả mọi người ở đó ai nấy đều hoảng sợ , mọi thứ trở nên hỗn loạn.
" Chúng tôi là cảnh sát, yêu cầu cho chúng tôi gặp cô GemMi "
______
" GemMi, nguy rồi, cậu làm gì mà bây giờ cảnh sát tới đòi gặp cậu kìa " Một cô bạn chạy vào, khuôn mặt tỏ ra lo lắng, vẻ ngạc nhiên vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt cô. Vừa nghe nhắc đến cảnh sát, khuôn mặt của GemMi đã có chút biến đổi. Chân mày co lại, lớp phấn trên mặt dần trôi đi vì mồ hôi. GemMi hốt hoảng đứng dậy, bàn tay đeo găng trắng tự động nắm chặt lại, cô vội vã bước thật nhanh ra ngoài. Vừa ra ngoài GemMi đã bị toàn bộ ánh mắt của mọi người tia thẳng đến mình, chưa kịp định thần lại thì bỗng một đám cảnh sát cùng với cánh phóng viên ùa tới, vây kín lấy GemMi.
" Tôi là cảnh sát, tôi tới đây bắt cô theo lệnh của cấp trên, mong cô hợp tác với chúng tôi "
" Nhưng tôi có tội gì chứ ?"
" Đã có người tới và khai báo với chúng tôi về việc cô đã qua lại với nhiều băng đảng tội phạm nguy hiểm nhằm âm mưu giết người khác, chúng tôi đã có nhiều bằng chứng cáo buộc tội của cô rồi, cô đừng hòng chối cãi "
" Tôi không làm, tôi..."
" Yêu cầu cô đi theo chúng tôi" Vừa nói một viên cảnh sát liền chạy tới dùng còng số tám còng tay GemMi lại, nhưng GemMi nhất quyết không chịu đi, cố gắng giằng tay ra, mắt & miệng ra sức tìm kiếm và cầu cứu chủ tịch Lee, nhưng khi thấy ông Lee thì ông ta cũng không khác gì GemMi. Cũng bị còng tay lại, mặt cúi xuống, cũng tại ông ta đã gọi cánh nhà báo nên bây giờ chắc hàng loạt các tin xấu đã chuẩn bị đến với người đọc rồi.Còn việc phá sản của công ty ông ta thì chỉ là chuyện thời gian thôi. Còn về lý do ông ta bị bắt là ăn
hối lộ , hối lộ công chức nhà nước nhằm đạt mục đích riêng, thêm việc ông ta tạo ra hàng trăm công ty ma trên các chi nhánh khác nhau để kiếm tiền, cộng thêm việc biển thủ khá nhiều tiền của công ty nữa, điều đó đủ khiến cho toàn bộ toàn sản của ông ta đều bị tịch thu. Bây giờ GemMi cực sốc, cô ta không ngờ cô ta lại có kết cục này, không đành lòng GemMi khóc tức tưởi, nước mắt cộng thêm lớp kẻ mắt màu đen chảy tùm lum khiến cô trông thật thảm hại. Thế là chủ tịch Lee cùng cô con gái bị bắt, mọi chuyện về sau thì tự các
bạn hiểu rõ.....
......................
Quay về Jungkook, con người đang đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. Phím đàn cất lên mỗi lúc một trầm, không gian xung quanh tĩnh lặng như đang chờ đợi một điều gì đó.
Cơn đau bây giờ lại đến với Jungkook thật giữ dội, rất đau, đau tưởng chừng như sắp vỡ nát ra. Khúc nhạc cuối cực kì trầm lặng nhưng lại mang đến cho ta cảm giác buồn mang mác. Một giọt nước mắt đã rơi trên phím đàn, mọi sự kìm nén của Jungkook bỗng nhiên bây giờ lại vỡ òa. Từng giọt nước mắt lớn và trĩu nặng thi nhau chảy xuống. Jungkook hết sức lực rồi, bàn tay cũng tự động dừng lại.
Jungkook gục đầu xuống phím đàn khiến nó hòa vào nhau mà cùng tạo nên một âm thanh vỡ lở . Từ khuôn miệng của Jungkook bỗng trào ra một dòng máu đỏ, cậu khẽ nhăn mặt vì mùi tanh nồng của máu. ( Thứ mà Jungkook thường hay lấy ra ở ngăn bàn mà mình thường hay nhắc đến đó chính là một loại thuốc có chứa chất kiềm ăn da cực mạnh, khi sử dụng loại thuốc này nhiều lần, thì nó sẽ ăn mòn tế bào sống trong cơ thể chúng ta, sẽ làm cho hoocmon tăng trưởng bị bào mòn, khi nó tác dụng với chất cồn mạnh sẽ gây ra hiện tượng trên diễn ra nhanh hơn, nội tạng bên trong sẽ bị phá hủy gây chết người) Bàn tay Jungkook trắng bệch đặt lên phím đàn đánh từ nốt cao rồi từ từ xuống âm vực nhỏ nhất. Nước mắt vẫn rơi, miệng rỉ máu nhiều hơn. Sự lạnh giá cùng với màu đen kịch từ từ ôm lấy cậu. Trái tim tổn thương bây giờ đập một cách yếu ớt, Jungkook từ từ nhắm mắt để cảm nhận được cái chết chóc đang tới...
1s 2s 3s tim ngừng đập, môi Jungkook nở một nụ cười mãn nguyện....
Một màu đen tối ôm lấy Jungkook, mơ màng tìm lối đi bỗng cậu thấy một cái gì đó sáng rực.
Từ trong mảng sáng đó, một bóng hình quen thuộc hiện ra. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn nụ cười ấm áp đó,là Taehyung. Không do dự gì Jungkook mơ màng bước tới. Taehyung nở một nụ cười ấm áp, đưa tay ra nắm lấy tay cậu. Cả hai ánh mắt chạm nhau rồi cùng nở một nụ cười hạnh phúc. Taehyung Jungkook, họ cùng nắm tay nhau đi mãi đi mãi. Họ sẽ mãi bên nhau, không thể nào chia rời được...
" Taehyung, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau..."
____________End_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro