Phần 2
Giữa nãm lớp 10, Chì phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống. Cướng Chì đến tìm Hỷ Mai, hai đứa lại ngồi bệt trước hiên nhà nhớ ngày nào, dưới gốc cây trứng cá có tán lá thật rộng và chi chít những quả màu đỏ đẹp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mây trôi qua tầm mắt. Cướng Chì im lặng, Hỷ Mai cũng im lặng, bóng nắng chiều ấm áp, đổ qua tán lá dày nhảy múa lấp lánh. Chì hít một hõi thật sâu rồi lí nhí nói với Mai rằng :" Tớ xin lỗi". Mai ngạt nhiên đôi chút rồi nhìn cậy ấy cười rạng rỡ. Cuối cùng cái khoảng cách bé xíu ấy cũng biến mất. Hai đứa lại nói chuyện rôm rả như chưa từng có một cuộc chiến tranh lạnh nào hết.
Rồi một ngày, Chì cũng phải rời đi, cậu ấy đến chào tạm biệt Mai lần cuối. Chuyến tàu trong đêm muộn thưa thớt bóng người. "Cuối cùng cũng phải để tuổi thơ ấy sau lưng rồi". Cướng Chì nắm thật chặt tay Hỷ Mai, chỉ nói thế rồi đi. Mai đứng im trên sân ga, nhìn chiếc bóng người bạn thân thiết khoác chiếc ba lô to sụ bị nuốt mất trong bóng tối đặc quánh, tàu bắt đầu chuyển bánh, tiếng còi tu tu kéo dài mãi trong tâm trí tôi.
Bạn đi mất mùa Hè cũng hết, thành phố biển bé tí, chỉ một vòng là hết, không có bạn biển lại càng buồn thiu. Lâu lâu Cướng Chì lại nhắn tin cho cô bảo Sài Gòn rộng lớn lắm, cũng nhiều nắng lắm, nhưng vẫn không cách nào làm quen được, vì nắng thiếu mất vị của biển và người bạn thân thiết, xa lạ lắm.
Hỷ Mai cũng đi học xa nhà, thi thoảng được nghỉ lại ra biển, ngồi một mình. Biển vẫn dịu dàng với cô như ngày nào, còn bầu trời vẫn thế, vẫn xanh, vẫn cao, vẫn mây trắng trôi hững hờ, chỉ có họ là mỗi khác, mỗi lúc một đi xa hơn khỏi người mẹ biển cả thân thiết.
Hỷ Mai nhắn tin bảo với cậu ấy như thế, Cướng Chì trả lời ngay: "Ừ thì chúng ta đều lớn lên, con đường phải đi dài rộng hơn, không thay đổi sao được, chỉ có biển và bầu trời là vẫn khoan dung như khi ta bé mà thôi...".
Ừ thì chúng ta phải lớn, phải không?
Chỉ có tuổi là ở lại, mãi mãi...
--------------The End-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro