Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 1 -

"Cốc, cốc, cốc——" Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên tại cửa phòng pháp y.

“Vào đi.” Jimmy ngẩng đầu lên từ đống tài liệu chất cao như núi, đẩy gọng kính lên. Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn phản chiếu qua mắt kính, tạo ra một tia sáng lạnh lùng.

“Hia Jim, là em.” Tiếng nói quen thuộc dịu dàng phát ra từ sau cánh cửa.

Thì ra là cậu nhóc mới đến đội điều tra hình sự. Ánh mắt Jimmy trở nên dịu dàng hơn. Anh nhìn lên đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng.

"Muộn thế này, sao em còn đến đây?"

"À, em nghe nói hôm nay hia cũng trực, nên muốn đến đây ở cùng hia."

Nhóc con này, rõ ràng là sợ ma khi trực đêm một mình, nhưng lại cố tìm một cái cớ không mấy thuyết phục. Jimmy thầm nghĩ, nhưng không nói ra. Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng và lắp bắp của nhóc con này khi bị phát hiện.

"Nếu trực cùng anh, em sẽ không có chỗ ngủ đâu." Jimmy nhướng mày nhìn cậu ấy, ánh mắt liếc về chiếc giường duy nhất có thể ngủ trong phòng pháp y

"Trừ khi..." Jimmy như sắp nói ra điều gì đó nhưng Sea nhanh hơn một bước mà đáp lại anh.

"Ừm... không sao đâu hia! Em có thể chịu được mà." Sea im lặng một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời.

Nghe vậy, khóe miệng Jimmy càng nở nụ cười. "Vậy được rồi, em ngồi đây làm việc của mình đi, anh còn một số tài liệu phải xử lý." Nói rồi kéo một chiếc ghế từ bên bàn làm việc ra, đặt cạnh mình.

Sea gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, hỏi: "Có việc gì cần em giúp không?"

"Không cần, không phải vụ án của đội em." Jimmy đáp mà không ngẩng đầu lên.

"Ồ..."

Sea cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn không tự chủ được mà nhìn quanh. Phòng pháp y vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn chiếu sáng cả căn phòng. Xung quanh đầy những dụng cụ kim loại lạnh lẽo và các tủ lưu trữ chi chít. Mùi thuốc khử trùng và các hóa chất đặc biệt tràn ngập không khí, khiến Sea cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Nghe đội trưởng Phật nói, em là thủ khoa toàn diện của khoa ở trường, sao đến đây nhiều lần rồi mà vẫn chưa quen với phòng pháp y?” Jimmy nhận thấy nhịp thở không tự nhiên của Sea, cố tình trêu chọc.

"Không... không có! Em rất quen mà! Hì hì!" Sea ngồi thẳng lưng, cố gắng nở một nụ cười, che giấu sự lo lắng của mình.

"Vậy thì tốt." Jimmy không vạch trần cậu nhóc, tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu. Anh có thể cảm nhận ánh mắt của Sea luôn dõi theo mình.

Thời gian trôi qua, trong phòng chỉ còn lại tiếng lật tài liệu và tiếng gõ bàn phím. Cuối cùng, Sea không chịu nổi, hỏi nhỏ: “Hia, hia thật sự không sợ sao?”

"Sợ gì? Xác chết ngồi dậy giữa đêm hay mấy cơ quan bị phân hủy đột ngột hả?" Jimmy đáp lại một cách thản nhiên.

"......"

Thấy đối phương không trả lời, Jimmy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy đôi mắt to ngây thơ của Sea đang ngẩn ngơ nhìn mình, anh không kìm lòng được, mỉm cười dịu dàng. Anh thở dài nhẹ, đưa tay xoa đầu Sea

"Không sao, anh đùa em thôi. Ma có đáng sợ cũng không bằng con người đâu,  phòng pháp y sẽ không có chuyện gì vượt qua phạm vi khoa học. Hơn nữa, có anh ở đây mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mà."

Sea bị phát hiện suy nghĩ, vội vã giải thích

“Em không sợ ma đâu, chỉ là lần đầu tiên qua đêm ở phòng pháp y thôi.”

“Được rồi, lần đầu tiên này cũng không cần thiết lắm. Nếu không chịu nổi thì lên giường ngủ một lát đi, anh canh chừng cho, có gì sẽ gọi em, đội em ngày mai còn có nhiệm vụ mà.”

“Á?” Sea nhìn quanh, dường như phòng pháp y chỉ có chiếc giường ở giữa là có thể nằm ngủ.

“Nhìn gì, cũng là người cả, chia sẻ giường ngủ có sao đâu.” Jimmy vừa đùa vừa kéo ra một chiếc giường gấp từ tủ bên cạnh, mở ra.

“Nhưng nếu không quen thì em dùng tạm chiếc giường nhỏ này đi.”

Sea rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lò dò đến chiếc giường nhỏ nhưng không chịu nằm xuống.

"Nếu thật sự sợ, em có thể sang bên này." Jimmy cố ý trêu chọc.

Sea nắm chặt tay, phủ nhận: "Hia! Em không còn là trẻ con nữa."

"Vậy sao?" Jimmy thì thầm , "Vậy em có sợ anh không?"

"Hả? Ý anh là gì?"

Jimmy đứng dậy, vừa cởi áo blouse, vừa đi đến bên giường, đẩy Sea ngã xuống, đè lên người em.

“Vậy thế này, em có sợ anh không?” Jimmy chống hai tay lên, cúi đầu nhìn Sea, hỏi với giọng uy hiếp.

"!" Sea cảm nhận hơi thở mùi bạc hà và thuốc lá của đối phương, như kim châm vào mình. Cơ thể cậu run nhẹ, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin được.

Cậu cố gắng vùng vẫy nhưng Jimmy đã nhanh tay hơn, giữ chặt cổ tay Sea trên giường. Chiếc giường gấp nhỏ bé không chịu nổi sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành mà phát ra tiếng kêu cót két.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Jimmy là người phá vỡ im lặng trước: “Em biết rõ anh thích em mà nửa đêm lại đến ở cùng anh, là có ý gì?”
Sea quay đầu đi, nhíu mày không muốn trả lời.

“Vậy thì ngày nào cũng mang sinh tố bơ đến phòng pháp y của anh, nói là của đội các em mời, là có ý gì?”

“......”

"Đừng quên, anh và đội trưởng của các em đã là bạn thân mười năm rồi, tính cách keo kiệt của thằng đấy anh chả lạ gì nữa."

Sea bị lật tẩy từ tận đáy nỗi lòng rồi, cuối cùng từ bỏ sự chống cự, như đã chấp nhận số phận, mở miệng nói nhưng không thể thốt ra lời.

"Nói đi."  Giọng Jimmy có vẻ ra lệnh.

"Em không biết..." Sea khó khăn nói, “Chỉ là khi ở bên anh, em cảm thấy rất an toàn, không thể ngừng muốn gần anh.”

Chuyển sang "anh" rồi, không còn gọi "hia" nữa. Jimmy thầm nghĩ, cảm thấy nhóc con này với vẻ ngoài nhiệt tình vô hại nhưng thực ra lại ẩn chứa nhiều suy nghĩ không ai biết, cũng khá thú vị đấy chứ.

"Em thích anh." Jimmy dùng câu khẳng định.

"Em không biết, chúng ta đều là con trai mà!" Sea có chút lo lắng nói.

Jimmy im lặng không nói gì mà âm thầm nhìn người dưới mình, ánh trăng qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt non nớt của cậu nhóc, làm đôi mắt cậu sáng lên. Jimmy thử cúi xuống, dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Sea căng thẳng nhắm nghiền mắt lại, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tiếng tim đập mạnh vang đầy trong tai.

Điều làm cậu ngạc nhiên là, cậu không hề chán ghét hành động của Jimmy ngay lúc này, thậm chí còn muốn hít vào phổi hơi thở bạc hà pha mùi thuốc lá của đối phương nữa chứ.

Nhẹ nhàng, Jimmy đặt một nụ hôn thoáng qua lên môi Sea.

“Ghét không?” Giọng Jimmy hơi khàn.

Nghe vậy, Sea liền mở mắt, rõ ràng lúc này não bộ đang quá tải, không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết theo phản xạ mà lắc đầu.

Jimmy không biết có phải anh quá tự tin hay không, nhưng anh thấy trong mắt Sea có chút mong chờ.

Phòng pháp y rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ vang vọng giữa hai người.

Sau một lúc im lặng, Jimmy lại cúi xuống hôn Sea.

Thế giới như ngừng lại, Sea cảm thấy tim mình như ngừng đập trong một khoảnh khắc, không nghe thấy gì xung quanh.
Nụ hôn lần này sâu hơn, lưỡi của Jimmy tấn công giữa hàm răng của Sea, như cơn vũ bão, quét sạch mọi cảm xúc của cậu. Hơi thở nóng bỏng giữa hai đôi môi như xăng dầu, thổi bùng dục vọng của cả hai.
"Ưm..." Sea dần dần bị khuất phục trước sự xâm chiếm của Jimmy, thở ra một tiếng rên rỉ. Cơ thể từ từ buông bỏ phòng vệ mà thả lỏng. Tay cậu cũng không tự chủ được mà quấn quanh cổ anh, cảm giác như mình đang bị cuốn trôi trong dòng cảm xúc mãnh liệt.

“Lần đầu à?” Jimmy nhìn Sea với vẻ mặt như sắp ngạt thở, ân cần dừng lại.
Luồng không khí trong lành cứ tranh nhau tràn vào phổi, Sea không kịp trả lời, chỉ thở hổn hển.

“Nếu em không nói thì anh coi như em thừa nhận rồi đấy nhé.”

Nghe xong Sea không nói, chỉ biết im lặng, hơi ngại ngùng gật đầu.

Thì ra cậu nhóc này vẫn còn là “gà mờ”. Jimmy cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, dục vọng và sự chiếm hữu khiến anh không ngừng cương cứng.

Nhân lúc Sea quay đầu thở dốc, Jimmy hôn lên đôi tai nhỏ xinh của cậu, lưỡi tinh nghịch quét qua hai viên kim loại mát lạnh.

Ở tuổi thích làm đẹp, nhóc con thường đeo hai chiếc khuyên tai tinh xảo. Khi cúi đầu hoặc ngẩng đầu, chúng lấp lánh làm Jimmy cảm thấy ngứa ngáy.

“A… đừng mà…” Cảm nhận hơi thở ấm áp của Jimmy phả vào tai mình, Sea thầm nghĩ không ổn. Một dòng điện tê dại bò dọc sống lưng lên sau gáy, dù không muốn thừa nhận nhưng cảm giác này khiến cậu thoải mái đến muốn chết.

“Ha..”, Jimmy cười khẽ, thì thầm “Rõ, ràng, là, rất, thoải, mái”

Phải, đúng là rất thoải mái, thoải mái đến mức làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Phần dưới của Sea cũng đã cương cứng từ lâu, như muốn bung ra khỏi lớp vải mỏng của quần cảnh sát. Hai tay cậu bám chặt lấy cổ Jimmy, như bé mèo con sắp chết đuối vậy.

Jimmy thuận theo, vòng tay ôm chặt lấy eo Sea, rồi bế cả người cậu từ chiếc giường nhỏ sang bàn khám.
Sea ngồi ở mép bàn dù vẫn còn lớp quần cảnh sát, cảm giác lạnh lẽo vẫn khiến cậu rùng mình.

-Còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro