Chap 7
Một tháng sau
Chiến Thắng cứ yên lặng như thế suốt một tháng qua và tôi thì ngày nào cũng ngồi đó trò chuyện với anh mong anh tỉnh lại. Hôm nay cũng vậy. Tôi cứ mải ngắm nhìn anh mà không bận tâm đến thời gian. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa được chậm rãi mở ra. "Ai vậy nhỉ?" – Tôi tự hỏi mình trước khi nhìn thấy hai người bạn thân nhất của tôi. Hoàng Anh mặc một chiếc sơmi đen dài với tay áo được xắn lên tận cùi chỏ và Kira Kira với một chiếc áo thun xanh dương đơn giản kết hợp cùng một chiếc cardigan trắng. Họ mỉm cười với tôi khi tay trong tay bước vào. Thậm chí tôi còn có thể thấy được những tia nhìn yêu thương tràn đầy trong đôi mắt họ.
Tớ tưởng cậu sẽ gọi trước cho tớ chứ. – Tôi cười lại. Họ đến đứng bên cạnh giường của Chiến Thắng.
Ừ, nhưng Kira Kira cứ nằng nặc đòi đến đây. – Hoàng Anh nói.
Em chỉ là nhớ anh ấy quá thôi. –Ngọc Phụng vuốt ve bàn tay Chiến Thắng và mỉm cười.
Anh Thắng, anh ấy... sẽ vui chứ... đúng không?
Đúng vậy, Kira, anh ấy sẽ rất vui. – Tôi đáp và Hoàng Anh vỗ về bờ vai của cậu ấy. Kira Kira cúi người xuống thì thầm vào tai người bạn thân nhất của người yêu.
Anh Chiến Thắng ah, em và anh Hoàng Anh sắp kết hôn đấy.
Vậy, khi nào thì anh mới tỉnh dậy và hạnh phúc cùng tụi em đây hả? – Kira Kira run rẩy.
Nước mắt của Kira Kira rơi ướt đẫm cả một khoảng tấm khăn trải giường trắng khiến nó tối màu hơn. Rồi Hoàng Anh ôm lấy cô bé và Kira Kira thì vùi mặt lên vai Hoàng Anh. Và đó là giây phút kỳ tích xuất hiện. Tôi nhìn thấy đôi mắt của Winner vẫn luôn bướng bỉnh khép chặt bao nhiêu lâu nay từ từ hé mở.
Huwan... - Anh gọi tên tôi với tông giọng trầm yếu ớt. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến tôi bùng nổ trong sung sướng khi lại được nghe thấy nó một lần nữa. Ánh mắt của Hoàng Anh và Kira Kira nhanh chóng quay về phía Chiến Thắng và họ trông thật sự kinh ngạc trong lúc tôi nhấn nút gọi bác sĩ. Vài giây sau, bác sĩ và các y tá nhanh chóng có mặt trong phòng bệnh. Họ xem xét bệnh tình của Chiến Thắng và kiểm tra.
Nơ... - Tôi vui mừng khôn xiết khi được nhìn thấy anh tỉnh lại. Hạnh phúc đến nỗi tôi muốn khóc thét lên.
Cô Việt Thi.
Bác sĩ gọi và ra hiệu cho tôi đi theo ông ta. Ông dừng lại gần cánh cửa và biểu cảm của ông ta thì khó có thể đọc được. Sao trông ông ta có vẻ không được yên tâm vậy?
Tôi biết cô rất vui mừng vì cậu ấy đã tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Tôi ghét phải nói thế này, nhưng đừng để niềm vui của mình làm dao động.
Chúng tôi đã kiểm tra tình trạng của cậu ấy và không hề có một sự tiến triển nào trừ việc hồi tỉnh của cậu ấy.
Cậu ấy có thể lại chìm vào hôn mê một lần nữa. Không có gì tốt hơn cả, sự tỉnh lại này chỉ là dấu hiệu tạm thời thôi.
Vị bác sĩ bình tĩnh giải thích. Và tôi bắt đầu thấy ghét người này rồi đấy. Sao ông ta có thể nói như vậy? Sự tỉnh dậy của Chiến Thắng chẳng phải là một sự tiến triển tốt hay sao? Nhưng tôi không muốn phá vỡ tâm trạng của mình bây giờ chỉ vì ông ta nên tôi chỉ cau mày nhìn.
Tôi xin lỗi. – Ông ta nói rồi biến mất nhanh như cái cách ông ta đến vậy.
Sau đó tôi liền nhanh chóng quay trở lại bên anh và thấy anh mỉm cười yếu ớt nhìn mình. Nên tôi đã ôm lấy anh, dù không chặt lắm, tất nhiên nhưng vẫn đủ để anh có thể thấy được sự vui mừng của tôi lớn đến nhường nào.
Nơ...cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại thật rồi. – Tôi hôn lên đôi môi của anh.
Anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không?
Anh cũng vậy, vợ à... Anh cũng rất nhớ em. – Anh nở một nụ cười xinh đẹp với tôi.
Em còn tưởng là anh không bao giờ tỉnh lại nữa chứ. – Tôi nói và nhìn thấy một tia buồn bã ánh lên trong đôi mắt em.
Bọn tớ rất mừng vì được thấy cậu, Winner. – Hoàng Anh lên tiếng khi trông Kira Kira có vẻ như là không thể thốt lên nổi một lời nào. Cậu ấy chỉ nhìn Chiến Thắng bằng ánh mắt mừng rỡ. Anh mỉm cười rồi sau nâng bàn tay đưa lên trước mặt.
Anh luôn lo sợ...rằng mình không thể được ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp này lâu hơn chút nữa... - Anh nặng nhọc trút từng từ. Tôi cũng đưa tay lên và nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên má tôi.
Thắng, đừng nói thế nữa. Bây giờ anh đã tỉnh lại rồi mà.
Tôi siết lấy bàn tay anh chặt hơn. Nhưng dường như Chiến Thắng chẳng buồn nghe tôi nói. Anh chỉ kéo những ngón tay mình đi khắp gương mặt tôi. Anh chạm vào hai hàng lông mày rồi trượt xuống đôi mắt. Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận từng ngón tay anh trước đôi nhãn cầu của mình. Rồi anh dừng lại ở đôi môi tôi. Em đặt những ngón tay của mình ở đó lâu hơn ở những chỗ khác.
Việt Thi ah...
Anh đang cố gắng...ghi nhớ em, Việt Thi... Anh sợ...anh sẽ quên mất em...khi đôi mắt này khép lại... - Giọng nói của Chiến Thắng bắt đầu run lên. Tôi nghe thấy tiếng thổn thức phía sau mình.
Nhưng bây giờ thì...anh sẽ không thể quên anh được dù anh có chết...nhưng...còn em thì sao, vợ?
Anh Thắng... - Tôi nghe tiếng em trai mình gọi tên anh. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Không, Winner. Anh sẽ không chết... - Sống mũi tôi cay xè và tôi biết không sớm thì muộn tôi sẽ bật khóc.
Sao anh lại nói vậy? Anh tỉnh lại và nói với tôi rằng anh sắp chết ư? – Tôi không đời nào để chuyện đó xảy ra đâu.
Em xin lỗi, là em sai. Lúc đó em không nên giận anh. làm ơn đừng bỏ em được không?
Đừng buông tay em ra, làm ơn đi Thắng. Em sẽ không đi nữa, em sẽ không rời xa anh nữa.
Chỉ cần anh đừng như thế này, hãy thật khỏe mạnh và ở bên cạnh em, hứa với em đi, Thắng.
Anh lên tiếng cắt ngang lời nói của tôi:
Việt Thi...em biết không? Khi anh đang hôn mê...anh luôn nghe thấy một giọng nói...một giọng nói quen thuộc...
Anh nghe thấy người ấy cầu mong anh mau tỉnh...kể cho anh nghe về mọi chuyện...
Và khi nghe thấy người đó ngân nga một bài hát...anh biết đó chính là em...
Vậy là em đã thực sự tha thứ cho anh rồi. Anh không mong gì hơn thế, anh có chết cũng mãn nguyện rồi.
Anh Thắng...
Tôi nghe thấy tiếng Kira Kira nấc lên dữ dội. Còn hơn cả tôi nữa.
Anh biết...dù anh có khát khao được trở lại bên em đến thế nào...thì nó vẫn là điều không thể...
Là vì anh sai, nhưng mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. – Và rồi Winner nhắm chặt mắt khi gương mặt anh lại nhăn nhó một lần nữa. Và lần này tôi đã cầu xin tận sâu trong trái tim rằng hãy để tôi luôn được nghe thấy tiếng bíp đều đặn của cái máy.
*Bíp...bíp...bíp...*
"Chúa ơi hãy làm ơn. Không phải lúc này..."
Vợ yêu ah...đừng khóc... Chẳng phải anh luôn nói với em rằng em khóc không xinh sao? – Anh nhìn tôi hiền từ.
Anh đưa tay lau đi những dòng lệ tràn lan trên mặt tôi. Tôi cúi đầu xuống thấp hơn và khóc nấc lên. Anh dịu dàng vòng tay ôm lấy tôi, vỗ về tôi. Trái tim của Chiến Thắng rất ấm áp và tôi biết rằng tôi không thể sống mà thiếu đi trái tim ấm áp đó được.
A-anh xin lỗi, em yêu... - Chiến Thắng bắt đầu thều thào.
Winner ah...làm ơn đừng rời bỏ em. – Tôi hôn vào lòng bàn tay anh.
Việt Thi... - Chiến Thắng phá tan bầu không gian yên tĩnh.
Anh muốn nhờ em một việc cuối cùng không? – Anh nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
Đừng nói vậy chứ Nơ, anh nói đi, em sẽ làm. Còn nhiều điều em chưa làm được cho anh mà. – Chúa ơi tôi không hề thích nghe những từ này một chút nào cả.
Em hát cho anh nghe được không?
Bài hát...mà anh hay hát... - Đôi mắt anh như khẩn cầu.
Làm sao tôi có thể từ chối chúng được chứ? Tôi nguyện sẽ làm tất cả chỉ để khiến anh hạnh phúc. Rồi tôi cố nhớ tới bài hát đó. Bài nào nhỉ? Chiến Thắng rất thích hát, anh hát rất nhiều bản nhạc bằng chất giọng tuyệt vời của mình. Và tôi nhớ ra có một bài hát mà em thường hay ngân nga. Khi anh một mình đòi nấu ăn trong bếp, khi anh hát cho tôi nghe trước khi ngủ hoặc khi anh ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa kính xe. Tôi biết bài hát đó bởi Thắng luôn để nó trong máy nghe nhạc từ những ngày đàu tiên tôi quen anh. Một bản nhạc buồn.
Việt Thi... Làm ơn...
Sau đó tôi cảm thấy có ai đó nắm chặt lấy đôi vai tôi. Tôi quay đầu lại và nhận ra Hoàng Anh. Cậu ấy khẽ gật đầu như muốn tôi chấp thuận yêu cầu đó. Kira Kira thì vẫn đang khóc và cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sưng húp. Tôi quay lại phía anh. Chồng tôi lúc này trông thật mỏng manh và dễ vỡ biết bao. Mong manh đến nỗi dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến anh vỡ tan ra thành nghìn mảnh. Trước giờ anh cũng đã rất nhạy cảm. Nên tôi làm thông cổ họng và cất tiếng hát.
"Vì em, anh sẽ ra đi, để em được vui
Buồn thêm chút nữa anh cũng ngậm ngùi
Xóa tên của anh trong ký ức
Em sẽ hạnh phúc hơn
Vì em anh sẽ, một mình nhận lấy
Giông tố ngoài kia
Bình yên em hãy giữ cho em
Chỉ cần em luôn vui
Vì đó cũng chỉ là
Điều cuối anh cần làm trước lúc ta... chia ly"
Và Chiến Thắng mỉm cười với tôi. Nước mắt tôi lại tuôn rơi. Tôi cảm thấy cả hai chúng tôi như rơi vào một thế giới của riêng mình. Một thế giới mà không có một ai ngoài chúng tôi và bài hát này tồn tại. Anh nhìn tôi và tôi nhìn anh, chân thành. Tôi tiến tới phía trước để chạm vào đôi môi của anh và vẫn tiếp tục hát khi môi chúng tôi chạm nhau.
Tôi kê trán mình lên trán anh và cảm thấy có thứ dung dịch gì mặn chát tràn vào miệng. Tôi chẳng buồn lau nó đi và cảm nhận được nước mắt của Thắng cũng đang thấm ướt mặt mình.
"Giấu đi những niềm đau, rồi ta sẽ ra sao?
Ngồi bên nhau nhưng vẫn thấy cô đơn biết bao
Ghì chặt vào cơn đau, để nước mắt lặng xuống
Lòng càng cố níu kéo tay càng buông
Vì em, anh sẽ ra đi, để em được vui
Buồn thêm chút nữa anh cũng ngậm ngùi
Xoá tên của anh trong ký ức
Em sẽ hạnh phúc hơn
Vì em anh sẽ, một mình nhận lấy
Giông tố ngoài kia
Bình yên em hãy giữ cho em
Chỉ cần em luôn vui
Vì đó cũng chỉ là
Một điều anh cần làm khi đã biết
Anh mất em mãi mãi rồi
Tôi cảm nhận được nhịp đập trái timcủa chúng tôi hòa vào nhau. "Chúa ơi, xin hãy làm ơn để trái tim này đập lâu thêm nữa". - Tôi thầm lặng nguyện cầu. Rồi tôi dừng lại. Và tôi khóc. Tôi biết thực quá khó khăn đối với mình để có thể hát được câu cuối cùng bởi vì nó nghe như rằng rốt cuộc thì tôi cũng phải từ bỏ anh. Nhưng tôi phải hát để kết thúc bài hát. Nên tôi lại mở miệng để hát câu hát đau đớn nhất nhưng cũng là câu hát tuyệt với nhất. Tôi ngồi sát anh hơn.
Một người nhắc tên em, ngỡ rằng anh đã quên
Nhưng vẫn đau như ngày đầu tiên
Thì đừng nhớ tên anh, đừng cố gắng nữa chi
Niềm vui cho em, là khi chẳng còn anh ở bên
Sau khi tôi kết thúc bài hát, chúng tôi cứ ngồi thế cả một lúc. Tôi rời ra khi Winner nhúc nhích bàn tay mà anh giữ lấy khuôn mặt tôi trước đó.
~~~~~~End chap 7~~~~~~~
~~~~~~~Anne~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro