Chap 5
Tôi mỉm cười chua xót với đoạn hồi ức đêm đầu tiên của chúng tôi. Đó là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi, dù cho sau này chúng tôi có làm tình bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đêm đó vẫn là tuyệt diệu nhất. Cánh cửa gần như bị bật tung ra và tôi nhìn thấy người mà tôi rất sợ khi gặp lại.
Kenji? – Mắt tôi trợn lên kinh ngạc khi tôi nhìn chằm chằm vào đứa em trai bé nhỏ của chúng tôi. Nó đã trưởng thành thành một người đàn ông đẹp trai rồi. Nó thậm chí còn cao hơn Winner, anh trai của nó.
Chị Thi, cuối cùng thì em cũng tìm ra anh chị rồi. – Thằng bé bước đến gần và ôm siết lấy tôi. Tôi dịu dàng xoa tấm lưng của nó. Nó đang khóc, tôi biết.
Em nhớ anh chị lắm. – Kenji bắt đầu mếu.
Chị biết mà, em trai. Anh Thắng và chị cũng nhớ em. – Tôi nói và dẫn nó ngồi xuống ghế.
Chị, mẹ đang bị bệnh. Mẹ muốn anh chị trở về nhà. – Nó lấy cả hai tay áo quệt đi nước mắt. Kenji vốn mạnh mẽ lắm nhưng đây là lần thứ hai tôi thấy thằng bé khóc.
Ngày nào mẹ cũng gọi tên anh chị. Mẹ nhớ hai người nhiều lắm. – Đôi mắt Kenji như đang van xin.
Tôi cảm thấy rõ được tim mình đau đớn và mặc cảm tội lỗi thì không ngừng dày vò tôi. Mẹ anh đang bệnh và bà ấy mong mỏi anh quay trở về nhưng tôi không... Tôi biết Chiến Thắng yêu mẹ anh nhiều như yêu bản thân mình vậy.
Rồi tôi nhìn anh, người chồng thân yêu vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên giường. Tôi không thể để anh lại một mình được. Sẽ thế nào nếu khi anh trút hơi thở cuối cùng mà tôi lại đang ở nhà bố mẹ? Tôi yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình nữa. Hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này. Tôi ôm lấy đầu. Tôi ghét bản thân khi biến anh thành một người con không thể làm tròn chữ hiếu với bố mẹ.
Chị không thể, Ken. Chị phải ở đây với anh Thắng, chị không muốn khi anh ấy tỉnh lại mà không có anh ở đây. – Tôi đưa tầm mắt về phía Winner và Kenji nhìn theo.
Sao chị có thể rời khỏi anh ấy được?
Chị...chuyện gì đã xảy ra vậy? Kenji tròn mắt đưa mắt nhìn về phía Winner đang nằm rồi quay sang tôi.
Kể từ khi hai người ra đi, hai người không hề liên lạc với cả nhà.
Mọi người không thể tìm ra nơi ở và số điện thoại của anh chị.
Và bây giờ anh chị lại ở đây. Có chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy? – Kenji ánh lên cái nhìn lo lắng khi thấy Chiến Thắng ở đó.
Anh ấy không còn sống được bao lâu nữa, Kenji ah. Anh ấy vì cứu chị mà phải nằm đây. – Tôi hít lấy một hơi dài. Môi tôi run rẩy và tôi thấy được đôi mắt em trai anh trợn to kinh hãi.
~~~~~~~~
Nhờ vào quỹ tiết kiệm của mình trong suốt những năm tháng đi làm thêm, chúng tôi sang Mỹ làm đám cưới. Anh đẹp tuyệt trần trong bộ vest đen lịch lãm. Tôn lên vẻ điển trai mà không dễ gì ai có được. Không ai đi cùng chúng tôi. Không người thân, không bạn bè. Chỉ có hai người chúng tôi mà thôi.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi diễn ra đẹp như tranh vẽ. Vì vậy nên tôi dùng hết số tiền tiết kiệm của mình để xây một nhà hàng nhỏ gần căn hộ của chúng tôi. Và cũng nhờ người bạn thân của chúng tôi, Hoàng Anh, kẻ mà vẫn giàu có như từ trước đến giờ. Hoàng Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều trong việc điều hành nhà hàng. Sau vài tháng thì nhà hàng của chúng tôi cũng đạt được nhiều lợi nhuận và tôi rất hạnh. Cuộn mình trong vòng tay anh tôi khẽ hỏi:
Winner, sẽ thế nào nếu một ngày em không còn ở bên cạnh anh nữa?
Em đang nghĩ gì vậy? – Anh ngạc nhiên hỏi lại.
Không có gì. Winner trả lời em đi, anh sẽ vẫn yêu em chứ? – Tôi bèn đánh trống lảng.
Không, anh sẽ không yêu em. – Winner đáp lại ngay tấp lự.
Bởi vì anh sẽ không bao giờ rời em nửa bước em có biết điều đó không, Huwan? – Và rồi tôi mỉm cười, kèm theo cái gật đầu.
Đừng bao giờ ngừng yêu em nhé. Kể cả khi em bảo anh làm thế thì cũng đừng bao giờ ngừng lại... - Tôi phả hơi thở ấm nóng của mình vào cổ anh.
Đương nhiên rồi, Việt Thi. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em. – Rồi Thắng hôn lên đỉnh đầu tôi.
~~~~~~~~
Kenji ôm chặt lấy tôi, chặt hơn bao giờ hết. Nó đang cố gắng cho tôi thêm sức mạnh bởi vì nó rất hiểu tôi. Nó biết tôi không ổn kể cả khi tôi giả vờ.
Kenji ah, em hãy về nhà đi. – Tôi nói ngay khi chúng tôi vừa rời nhau ra. Nó nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Mẹ cần em. Chị sẽ không trở về cho đến khi anh Thắng tỉnh lại.
Chị xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho anh trai của em. – Em trai anh nở một nụ cười cay đắng.
Em mong là ngày đó tới sớm. – Nó đứng dậy khỏi ghế.
Em sẽ nói lại với mọi người là em vẫn chưa tìm được anh hai em. Sau ngần ấy năm anh ấy ra đi, chắc họ sẽ tin thôi. – Và rồi chúng tôi ôm nhau một lần cuối.
Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt chị dâu. – Tôi gật đầu rồi tiễn nó ra khỏi phòng.
Tôi quay lại chỗ ngồi bên cạnh giường của Chiến Thắng. Một tay chống cằm, một tay mân mê làn da. Tôi biết thế này trông thật ngây ngốc, nhưng Chiến Thắng vẫn thường làm thế này vào mỗi buổi sáng anh đánh thức tôi dậy. Rồi anh sẽ hôn tôi và đếm đến mười cho đến khi tôi tỉnh giấc. Tôi thường tỉnh dậy khi anh mới đếm đến năm. Vậy nên tôi ghé xuống gần và đặt môi mình lên môi anh, di chuyển nó một chút. Và rồi khi rời ra, tôi bắt đầu đếm.
1... 2... 3... Winner ah, anh luôn đánh thức em dậy bằng cách này. Và bây giờ điều em ước là anh cũng vậy...
4... 5... tỉnh dậy đi, Chiến Thắng, tỉnh dậy đi anh...
6... 7... anh ah, anh, đồ ngốc Nguyễn Chiến Thắng, bộ anh ngó lơ em, không nghe thấy em nói gì hả? Tỉnh dậy mau!
8... 9... tôi quăng mình xuống giường và vùi mặt vào lòng bàn tay anh.
10 và Chiến Thắng không hề tỉnh dậy.
~~~~~~~End chap 5~~~~~~
~~~~~~Anne~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro