Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Winner vẫn giữ im lặng kể từ khi chúng tôi bước ra khỏi nhà. Tôi đang cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi. Vì tôi, chính tôi là lí do việc Chiến Thắng bị đuổi ra khỏi nhà.

Thi, đừng cảm thấy tội lỗi. – Winner cất tiếng nói phá tan bầu không khi yên lặng nãy giờ.

Anh biết em đang cảm thấy mình chính là người gây ra chuyện này.

Nhưng không có gì trong chuyện này lỗi của em. Vì thế, đừng lờ anh như thế.

Nhưng Winner, em là người làm cho anh bị thế này. Giờ anh không còn gì nữa.

Và em không thể dừng bản thân khỏi cảm giác tội lỗi – Tôi thút thít và nức nở lần nữa.

Huwan, đừng khóc. Anh ghét phải nhìn em như thế này, được chứ?" – Anh lau dòng nước mắt đang chảy dài xuống gò má với ngón tay cái của mình. Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Và anh có em, Thi ah. Đó là điều quan trọng hơn lúc này đấy.


Chúng ta sẽ đi đâu đây, Nơ?" – Tôi hỏi anh. Anh đặt ngón tay lên cằm và suy nghĩ.

Chúng ta có thể đến nhà Kira Kira. – Tôi gợi ý. Nhưng anh lắc đầu.

Không, Việt Thi. Chúng ta sẽ là gánh nặng cho cô ấy. Anh nghĩ chúng ta nên tới nhà Mon. Ba mẹ cậu ấy hiện giờ đang ở Pháp. Đi thôi. – Anh kéo tay tôi và chúng tôi bắt một chiếc taxi đến nhà Hoàng Anh.

Sau một tuần sống ở nhà Hoàng Anh, cuối cùng chúng tôi đã có căn hộ cho cả hai. Mặc dù nó hơi nhỏ nhưng nhìn thấy sự hạnh phúc của anh khi thấy nó, tôi cảm thấy nó thật sự rất ổn.

Cảm ơn, anh. – Tôi choàng cách tay quanh cổ Chiến Thắng rồi nhón chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn.

~~~~~~~

Tôi nắm lấy đôi tay của anh như những dòng hồi ức đang tràn về trong tôi. Đó là những hồi ức thật tuyệt vời và có lẽ là tôi sẽ không bao giờ hối hận khi rời bỏ gia đình để sống bên anh. Tôi hơi rùng mình vì hơi lạnh của máy điều hòa nhiệt độ. Tôi lấy chiếc áo len màu xám ra khỏi chiếc ghế cạnh giường bệnh của anh ôm nó vào lòng rồi sau đó ngồi xuống cạnh anh. Chiếc áo len này là quà mừng sinh nhật mừng tuổi 22 của Chiến Thắng. Tôi đã tự đan nó trong suốt một mùa đông.

Tôi chưa từng một lần quên được tia sang lấp lánh ánh lên trong đôi mắt mình lúc tôi nhìn anh mặc chiếc áo. Ôi, chỉ có Chúa mới biết tôi khao khát bỏ hết tất cả chỉ để có thể đánh thức anh dậy và nhìn anh mặc chiếc áo len này một lần nữa của tôi lớn lao đến nhường nào.

~~~~~~~~~~


Chúng tôi đang cùng nhau xem phim trong phòng khách. Cơ thể anh như muốn dính chặt vào tôi, anh vòng đôi tay ôm hông tôi và dựa đầu lên vai tôi giữa lúc tôi đang nghịch ngợm mái tóc đen nhánh của anh và suy nghĩ về tương lai của chúng tôi. Tôi cứ chìm đắm trong suy nghĩ riêng đến khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vao cổ và tôi cũng sớm nhận ra rằng anh không hề chú ý vào bộ phim.

Winner... - Tôi thì thầm gọi anh.

Hm? – Anh nhìn và xoa đầu tôi.

Hôn em đi. – Rồi tôi liền cúi xuống và chạm vào đôi môi căng mọng của Chiến Thắng mà chẳng để cho anh kịp phản ứng gì.

Khi tôi rời khỏi đôi môi Chiến Thắng, tôi có thể nhận ra sự ngạc nhiên trong đôi mắt của anh. Tôi biết Chiến Thắng không bao giờ hài lòng nếu tôi chỉ trao cho anh ấy một cái chạm môi vì tôi ít khi chủ động hôn anh lắm. Môi dưới của Chiến Thắng bĩu ra một cách dễ thương. Tôi không thể làm gì ngoài việc cười trừ. Anh cứ nói là chẳng bao giờ biết làm nũng hay aegyo cả, nhưng thực sự thì Chiến Thắng chưa bao giờ thất bại trong việc khiêu khích tôi bằng đôi môi ma quỷ đó. Tôi lúc nào cũng thua anh về khoản này vì tôi chẳng cần làm nũng Chiến Thắng cũng đã chiều tôi hết mức.

Hôn em lâu hơn chút đi. – Tôi đề nghị và nhìn anh với đôi mắt long lanh nài nỉ kiểu cún con. Tôi muốn đền bù cho anh nụ hôn vừa rồi.

Anh mỉm cười và tóm lấy đôi môi tôi một lần nữa. Chiến Thắng luôn biết là tôi không bao giờ từ chối mà. Môi của chúng tôi cứ quyến luyến mãi không rời đến nỗi tôi đã có suy nghĩ mà đương nhiên là không người nào muốn đẩy người kia ra. Lưỡi anh cuốn chiếc lưỡi của tôi vào vũ điệu tình ái nồng nhiệt. Tôi không muốn chịu thua nhưng lúc nào cũng thế.

Tôi luồn lưỡi mình vào bên trong khoang miệng ngọt ngào của anh và tham lam hưởng thụ hết từng chút một hương vị ngon lành trong đó. Tôi luôn yêu làm sao cái hương vị nơi Chiến Thắng. Một chút vị vanilla và một chút gì đó đặc biệt mà chỉ Chiến Thắng mới có. Tôi trượt dần xuống dưới cổ anh. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thực sự chủ động với Chiến Thắng vì đây là lần đầu tiên nhưng cũng sẽ là lần cuối cùng tôi thả mình, thoải mái là của anh mà không phải nghĩ ngợi gì.

Aaahhh... Việt Thi ah... - Anh rên lên.

Đôi tay anh bắt đầu trượt vào bên trong áo thun của tôi và những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng tôi. Cả hai chúng tôi đều như đắm chìm trong sự thỏa mãn khi tôi phát hiện ra chúng tôi đều đã không còn một mảnh vải che thân. Chúng tôi chưa bao giờ đi xa đến thế này trước đây. Nói quá lên một chút thì tôi vẫn là một thằng đàn ông "trong sạch" và tôi biết chắc rằng Chiến Thắng cũng vậy. Tôi ngắm nhìn cơ thể hoàn mĩ của anh, vô cùng phấn khích và không thực sự làm gì cả. Tôi bị lôi trở lại hiện thực, bởi tiếng cười khẽ khàng của anh.

Em có chắc về chuyện này không vợ. Chúng ta có thể dừng lại nếu em... – Tôi đã chặn anh lại bằng một nụ hôn.

Không. Em muốn điều này. Tôi nói với tông giọng đầy sự ham muốn. Và tất nhiên Chiến Thắng chỉ có thể gật đầu.

Uughhh... – Lúc này thì tôi đã không thể kìm nén mà bật khóc.

Tôi không hề đau, theo đúng nghĩa đen nhưng ở một nơi sâu thẳm trong tôi thì rất đau, vì nơi ấy đã từng có một bàn tay chạm vào làm tôi hạnh phúc, nơi có hình bóng của anh, và rồi bây giờ tôi sắp phải quên đi hình bóng ấy.

Chiến Thắng chợt bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng rên đau đớn của tôi. Tôi nhắm hờ đôi mắt, biểu hiện trên gương mặt tôi có lẽ tỏ ra cực kì đau khổ và đó cũng là lúc Chiến Thắng nhận ra rằng nỗi đau đó là do chính mình gây ra cho tôi.

Việt Thi, anh xin lỗi, thật sự thì... – Anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán tôi và nói lời xin lỗi.

Không, em muốn điều này... - Tôi lại cố nén nỗi đau, thì thào.

Anh dịu dàng vén mớ tóc mái của tôi qua một bên và đặt một nụ hôn lên môi tôi, mong rằng nó có thể làm giảm bớt nỗi đau mà tôi đang phải chịu đựng. Rồi tôi đã phải hét lên để Chiến Thắng không ngừng lại việc mình đang làm.

N-nhanh hơnnn, Nơ.... nnghhh...nhanh hơnnn... - Giọng tôi run lên khi chúng tôi đã nắm bắt được nhịp điệu của nhau. Tiếng giường kêu răng rắc, tiếng da thịt va chạm nhau, những âm thanh xung quanh gần như không được tai tôi tiếp nhận. Tất cả những gì mà tôi có thể nghe thấy là tiếng rên của cả hai, rõ ràng đến nỗi tôi chỉ nhìn thấy Chiến Thắng của tôi rên rỉ không ngừng bên dưới thân mình. Cả người anh dù ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn đẹp đến mê hoặc.


Chúng tôi giải phóng tất cả. Chưa đầy một tíc tắc sau đó, tôi có thể thấy mắt mình hoa lên hàng vạn vì tinh tú lấp lánh. Chiến Thắng bỏ rơi cả cơ thể kiệt sức xuống người tôi, chúng tôi cùng thở dốc và cố hớp lấy từng ngụm không khí. Khi bờ ngực của chúng tôi chạm vào nhau, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập nơi trái tim tôi như một bản hòa âm cùng nhịp đập trái tim anh, anh thì thầm với tôi rằng:

Anh yêu em.

Em cũng yêu anh. – Tôi đáp lời.

~~~~~~~End chap 4~~~~~~~

~~~~~~~Anne~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro