Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10 - End

"Cầu chúc cho cậu ấy được an nghỉ trong bình yên. Người bạn, người anh đáng yêu. Chàng trai hào hoa, phong nhã, người yêu của chúng ta, vĩnh biệt."

Nguyễn Chiến Thắng.

(07/7/2002 - 03/6/2030)

Tôi mân mê từng nét chạm khắc của dòng chữ mạ vàng trên ngôi mộ được làm từ cẩm thạch một cách đầy yêu thương. Tôi vuốt ve từng chữ thật cẩn thận như thể chúng chính là Chiến Thắng của mình vậy. Và không hiểu sao tôi lại bắt đầu khóc.

Winner... - Từ miệng tôi bật ra thứ âm thanh khàn khàn.

Anh ở đó thấy thế nào? Nhớ em không?

Thắng... - Rồi tôi gục xuống.

Nhà hàng của chúng ta đóng cửa rồi. Em xin lỗi...

Anh biết nó là giấc mơ của hai ta mà đúng không, Nơ...nhà hàng đó.

Em chỉ biết rằng em không thể làm tốt một việc gì khi thiếu anh bên cạnh.

Em chẳng là gì cả khi không có anh.

Anh biết không Winner, những người xung quanh luôn bảo rằng em không thể sống nếu thiếu anh, rằng em phụ thuộc quá nhiều vào anh.

Phải chính em là người lo sợ phải rời xa anh và đây chính là bằng chứng.

Anh có thấy không? Em không còn gì cả, em mất tất cả rồi, cuộc sống của em, niềm tin của em, mộng ước của em...và cả anh nữa. – Tôi ngày càng gục sâu xuống, tấm lưng run lên khi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực chờ tuôn trào.

Thắng, làm ơn hãy nói cho em biết em phải làm gì bây giờ?

Em cần anh, rất cần anh...

~~~~~~~~~~

*Ring...ring...ring...*

Điện thoại của tôi bất ngờ reo lên. Tôi uể oải nhấc máy.

Alo, Việt Thi nghe.

Việt Thi. Là tớ Mon đây. – Giọng nói quen thuộc của người bạn thân nhất vang lên bên trong điện thoại.

Hey, Mon. – Tôi cố vui vẻ trả lời cậu ấy.

Cậu đang làm gì đó? – Hoàng Anh hỏi tôi.

Tôi đưa mắt nhìn một lượt xung quanh rồi buông một từ:

Nothing.

Cậu chả nhẽ cứ như vậy hoài sao. Ra ngoài đi, đến chỗ tụi tớ. Kira Kira muốn nấu ăn cho cậu.

Gato thật đấy, mình là chồng còn chẳng được em ấy quan tâm như vậy. Cậu đúng là chị gái số một luôn đấy.

Ừ. Sao cũng được. – Tôi mệt mỏi trả lời.

Thậm chí là cả khi đang ở tận bên kia đầu dây điện thoại, Hoàng Anh vẫn rõ ràng cảm thấy được nỗi đau buồn ẩn sâu trong giọng nói của tôi. Cậu ấy thân thiết với tôi và Chiến Thắng đủ lâu để hiểu được thằng bạn này của mình chỉ luôn giữ những tâm sự cho riêng bản thân nó, chẳng bao giờ chịu chia sẻ cùng ai. Đó chính là lí do dẫn đến lời mời cùng dùng bữa tối hôm nay của Hoàng Anh và Kira Kira, với mục đích để giải thoát tôi khỏi những thứ cảm xúc hỗn loạn đang bủa vây lấy mình dù chỉ trong một chốc thôi cũng được.

Tôi cất điện thoại vào vị trí cũ trong túi quần rồi ngả mình xuống giường. Từ từ nhắm mắt lại và rồi đột nhiên, trước mắt tôi chỉ còn là một mảng đen kịt khi đồng thời tôi cảm thấy một đôi tay thân thương bao trùm lấy đôi mắt mình. Đôi tay này tôi không thể nào quên được. – Đó là bàn tay của Chiến Thắng.

"Không" Tôi chợt nghĩ. "Không thể nào." Tôi lắc đầu điên cuồng để xua đi thứ mà vốn tưởng chỉ là ảo giác. Nhưng biết đâu tôi đã sai. Tôi quay đầu về phía sau và tôi hoàn toàn bất động trước hình dáng đang hiện diện ngay trước mắt.

Một tạo vật đẹp đẽ với mái tóc đen huyền mềm mượt như nhung đang hướng đôi mắt đen láy đong đầy về phía anh cùng nụ cười hiền dịu quen thuộc nở rộng trên gương mặt tuyệt mỹ. Ánh sáng mặt trời sọi rọi trên từng đường nét hoàn hảo đó càng khiến cho anh trông lung linh thoát tục, ẩn hiện như có như không. Anh khoác lên người bộ cánh trắng tinh lại như càng tôn lên thêm nước da trắng nõn mịn màng.

Trong một khoảng khắc nhỏ bé, tôi chỉ đơn thuần dán mắt lên hình hài trước mặt trong niềm yêu thương tột cùng. Thật không thể tin được. Hạnh phúc vô bờ tràn ngập trong trái tim tôi khiến nó không ngừng vang dội lên từng hồi ấm áp mạnh mẽ. Tôi thực không dám tin vào những hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt hay tiếng con tim mình mách bảo, nhưng tôi muốn tin và quyết định sẽ tin.

.............

.............

.............

Win... Winner...? – Tôi lắp bắp. Chính bản thân tôi còn không biết vì sao mình lại lắp bắp.

Là vì tôi một lần nữa được nhìn thấy người chồng vốn rằng đã chết hay là vì vẻ đẹp lộng lẫy nơi anh đã mê hoặc tôi? Và khi Winner cong môi vẽ nên nụ cười dịu dàng, anh dang tay đón tôi vào lòng thì tôi đã biết cả hai điều đó đều không phải, mà chính là bởi vì đó là Chiến Thắng, chỉ là Chiến Thắng mà thôi.

Tôi đứng dậy, ngập ngừng bước về phía trước. Tôi biết, dù có thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng quá tuyệt vời để có thể trở thành sự thật và tôi sợ, thực sự rất sợ, tôi sợ rằng một khi đôi tay này ôm lấy cơ thể tuyệt mĩ đó thì Winner của tôi sẽ tan biến đi như làn gió, rằng anh chỉ là một ảo ảnh do nỗi nhớ nhung vô tận của tôi tạo ra.

Chiến Thắng nhẹ nhàng dang rộng vòng tay ôm trọn tôi vào lòng và tôi cảm thấy hạnh phúc đang dâng tràn khi anh không hề biến mất, anh vẫn ở đây, vẫn hiện diện ngay đây trước mắt tôi. Anh cũng vòng tay quanh bờ vai đang khẽ run rẩy của tôi ôm lấy tôi. Tôi đặt cằm lên vai Chiến Thắng như trước đây mỗi khi bản thân cảm thấy mệt mỏi. Lớp vỏ bọc lạnh lùng và mạnh mẽ dường như vỡ vụn ra thành nghìn mảnh khi tôi được bao bọc lấy bởi hơi ấm dịu dàng của anh. Sự khiên cưỡng trên gương mặt biến mất và tôi giống như một đứa trẻ khi tấm mặt nạ dối mình gạt người mà tôi đeo bấy lâu rơi ra.


Đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi. Mệt mỏi vì sự kiên cường giả tạo mà tôi trưng ra mỗi ngày, mệt mỏi vì phải giả vờ rằng mình vẫn có thể tiếp tục sống sau khi vĩnh biệt người quan trọng nhất cuộc đời mình mà thật ra là tôi không thể. Bởi vì tôi không thể nào thiếu đi Chiến Thắng trong quãng đời còn lại của mình được. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, tôi đang rất hạnh phúc, Chiến Thắng đã trở về bên tôi, cho dù anh có là "thứ gì" đi chăng nữa. Tôi chẳng hề bận tâm miễn sao người đó là Chiến Thắng là đủ.

Tôi siết chặt hơn vòng tay của mình quanh cơ thể mà tôi hằng nhung nhớ suốt hơn một tháng qua. Kể cả là trước đây tôi cũng chưa từng trải qua loại cảm giác bình yên, thoải mái và thư giãn như thế này. Nó mang tôi quay trở về quãng thời gian thơ ấu, khi mà đứa trẻ nhỏ quên đi con đường trở về nhà và sau cả tháng dài đằng đẳng thì cuối cùng nó cũng được tìm thấy. Chính là loại cảm giác này, tôi đã được tìm thấy sau một khoảng thời gian dài lạc lõng trên đường đời cô độc. Tôi tiếc nuối buông Chiến Thắng ra, dù cho bản thân mình chẳng muốn thế một chút nào nhưng tôi cũng muốn được nhìn lại gương mặt điển trai của anh nữa. Anh vuốt ve dọc khuôn mặt tôi, từ trán cho đến xương quai hàm.

Winner.... – Tôi gọi thật khẽ như sợ anh sẽ tan biến vào hư không nếu nghe thấy tôi gọi.


Vợ yêu à......
- Giọng nói của Chiến Thắng mềm mại đến mức nghe như một lời thì thầm đã vang vọng qua nhiều năm tháng. Và nó thực sự nhẹ nhàng đến tuyệt vời, như tiếng chuông ngân vọng đến từ một nơi nào xa xôi lắm, rồi nhanh chóng tan đi trong làn gió.

Anh nhớ em nhiều lắm...... - Anh ôm trọn khuôn mặt của tôi trong đôi bàn tay nồng ấm và dịu dàng đặt một nụ hôn lên bờ môi nhỏ mang màu hồng nhuận.

Em cũng vậy, Nơ... - Tôi rúc sâu vào ngực anh, thủ thỉ.

Nhưng sao anh không đến thăm em khi ban ngày, lúc mọi thứ trở nên rõ ràng, mà lại chỉ xuất hiện trước mặt em những khi đêm về, trong vài khoảnh khắc chóng vánh hả Chiến Thắng?

Sao anh lại nỡ làm điều này với em? – Đôi tay Thắng chậm rãi nhẹ nhàng trườn vào mái tóc bù xù của tôi, kéo tôi đến gần cậu hơn. Anh tách mình khỏi nụ hôn và tựa đầu lên trán tôi:

Hãy ở lại đây, Huwan. Dù anh không thể trực tiếp bên cạnh em, dù cho vị trí của chúng ta có xa nhau nhưng em hãy tin rằng anh luôn ở đây, luôn thuộc về nơi này. – Thắng chạm bàn tay anh lên ngực trái của tôi.

Em không thể.

Chiến Thắng hãy mang em theo. Em muốn được ở bên cạnh anh Thắng ah.


Sớm thôi, tình yêu của anh. Ở kiếp sau. Sẽ sớm thôi...

Chiến Thắng lại ôm lấy tôi thêm một lần nữa. Tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn sau nghe khi Chiến Thắng nói vậy. Tôi sẽ gặp lại tình yêu của đời mình sớm thôi. Và rồi Chiến Thắng từ từ biến mất. Tôi hoảng loạn gọi tên anh:

Nơ... Thắng... Anh đừng đi mà... Đừng bỏ em lại... Chiến Thắng.

Tôi giật mình tỉnh dậy. Thì ra chỉ là một giấc mơ thôi. Lúc này đã là bốn giờ năm mươi hai phút chiều. Day day hai bên thái dương cho tỉnh tảo một chút và tôi nhớ đến lời nói của Hoàng Anh và giờ là lúc để tôi chuẩn bị nếu muốn đến nhà Hoàng Anh trước giờ cơm tối. Tôi cảm thấy cổ họng mình khát khô tôi đi tới chiếc tủ lạnh trong bếp định tìm gì đó để uống thì bất chợt nhìn thấy mảnh giấy nhớ được dính trên đó. Hơn ai hết tôi biết rất rõ nét chữ dễ thương được viết trên tờ giấy.

Lịch trình hôm nay:

6:30 thức dậy và chuẩn bị bữa sáng cho Vợ yêu <3

9:00 tới chợ nông phẩm mua thịt bò, đậu hũ, nấm, hành, tỏi, nước ép cam, sữa và, một số thứ linh tinh cần thiết.

10:00 lau dọn nhà cửa và giặt đồ.

12:00 Mon bảo sẽ tới chơi. Phải đảm bảo là thằng nhóc sẽ không làm nhà mình loạn lên, đặc biệt là phòng ngủ của mình và Huwan.

17:30 bắt đầu làm bữa tối! Lâu rồi mình không giúp bảo bối nấu cơm, hôm nay mình sẽ về sớm và nấu cho bảo bối món canh kimchi ưa thích <3

Nước mắt đã tràn ngập trên gương mặt tôi từ lúc nào. Đó là tờ 'lịch trình hôm nay' cuối cùng mà Chiến Thắng đã viết trước khi anh rơi vào hôn mê và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tôi giật lấy tờ giấy nhớ và điên cuồng xé nó tan tành nát vụn. Đây chính là lý do vì sao tôi căm ghét phải ở trong căn nhà của chính mình. Có quá nhiều thứ gợi cho tôi nhớ về Thắng. Tất cả, từng thứ một.

Tôi lao vào nhà tắm, vốc nước tạt lên mặt, cứ lặp đi lặp lại hành động đó cho đến khi tóc ướt sũng. Chán nản và mệt mỏi, tựa đầu lên tấm gương trước mặt, hơi thở nặng nhọc và hỗn loạn của tôi tạo ra một mảng sương mờ phủ đều trên đó.

"Mình sẽ không bao giờ có thể yêu một ai khác và bước tiếp được nữa." – Tôi vò nát mái tóc mình.

"Tình yêu của anh ấy sẽ luôn luôn bám theo mình".

Nơ... - Tôi thì thầm gọi tên anh trong màn không gian mỏng tang.

Tôi mở cho nước nóng chảy đầy vào bồn tắm. Nhưng nó quá nóng nên lại cho thêm nước lạnh vào. Kết quả là nó lại trở nên lạnh hơn so với ý muốn nên tôi bỏ cuộc. Bất lực ngồi thụp xuống sàn nhà. Trước đây, luôn là do Chiến Thắng chuẩn bị nước tắm cho tôi. Mỗi khi đón tôi trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, luôn có sẵn một bồn nước ấm áp do anh chuẩn bị để tôi giải tỏa căng thẳng mệt nhọc, rồi sau đó anh sẽ mát xa vai cho tôi và hát cho tôi nghe trước khi đi ngủ, ngày nào cũng vậy.

Đã hơn một tháng trôi qua rồi, vậy mà tôi vẫn chưa thể tự chuẩn bị nước tắm cho mình giống như Chiến Thắng đã từng làm. Tôi cảm thấy thực tuyệt vọng. Tôi cần anh, tôi cần Winner của tôi ngay bây giờ. Có lẽ tôi vốn không còn là của tôi nữa rồi, tôi là của Chiến Thắng. Những ngày tháng qua đều là anh làm cho tôi, cái gì cũng anh, nấu ăn cũng anh, giặt đồ cũng anh, tôi dường như có anh quen rồi, thế nên cái ngày anh bỏ tôi lại mà đi tôi đã vô cùng đau đớn. Và ngày hôm nay tôi ngồi bó gối chịu thua những công việc hàng ngày bản thân mình có thể tự làm được nhưng luôn được anh làm cho. Tôi cảm thấy mình vô dụng. Tôi không hề muốn như thế này chút nào. Tôi không hề muốn sống một cuộc đời như thế này chút nào.

Em hận anh Chiến Thắng. Hãy trở về đây ngay lập tức.

Tại sao anh biến em thành con người thế này chứ.

Hãy trả lại em con người của em trước đây.

Hãy mang em trở lại là Việt Thi của ngày xưa.

Về đi mà, hãy trở về nói cho em biết cách làm những điều này đi Chiến Thắng.

Em nhớ anh Thắng ah...

Tôi cứ thế gào thét lên. Ôm lấy trái tim mình đang đau khi hàng ngàn vết dao cứa vào. Tôi yêu Chiến Thắng, tình yêu của anh nhiều đến mức nó giết chết tôi từng ngày. Thậm chí tôi còn không thể ngừng một giây thôi không nhớ đến anh. Và tôi vẫn còn nhớ như in ngày cuối cùng của Chiến Thắng, trước khi anh chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Rằng tôi đã nhớ anh đến phát điên thế nào, sau một tuần anh hôn mê. Rằng khi cả hai người cùng nhận ra chúng tôi chẳng còn một cơ hội nào nữa. Và rằng tôi đã đau khổ đến thế nào khi anh trút đi hơi thở cuối cùng. Tên anh là Chiến Thắng, là Winner, thế nhưng anh lại không thể đánh bại số phận của mình. Anh bỏ lại gia đình, bỏ lại tôi, bỏ lại bạn bè ra đi mãi mãi. Tất cả đều quá sức chịu đựng của tôi. Mỗi lần nhớ lại những đoạn hồi ức đó là mỗi lần trái tim yếu ớt của tôi như vỡ thành muôn nghìn mảnh vụn mà dù cho tôi có cố gắng đến thế nào thì cũng không có khả năng hàn gắn nó lại.

~~~~~~~~~

Tôi quay trở lại phòng ngủ để lấy chiếc máy nghe nhạc. Đặt tai nghe lên tai, một bài hát mà tôi đã không còn nghe thấy từ lâu chạy qua. Tôi còn không nhớ nổi là mình có bài hát này trong danh sách nhạc. Có lẽ là vì nó quá buồn thảm chăng? Hay là vì mãi mãi muốn Chiến Thắng ở bên cạnh mình tôi quyết định bỏ qua nó khi nghe nhạc trong suốt quãng thời gian anh nằm một mình nơi phòng bệnh lãnh lẽo. Đến khúc của đoạn nhạc đệm, đó là một giai điệu êm ả tuyệt diệu của piano.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"My Immortal" – Evanescence

I'm so tired of being here
Suppressed by all my childish fears
And if you have to leave
I wish that you would just leave
'Cause your presence still lingers here
And it won't leave me alone

These wounds won't seem to heal
This pain is just too real
There's just too much that time cannot erase

When you cried I'd wipe away all of your tears
When you'd scream I'd fight away all of your fears
And I held your hand through all of these years
But you still have all of me

You used to captivate me
By your resonating light
Now I'm bound by the life you left behind

"Em đã chán ngấy nơi này rồi...Bị ngăn cản bởi tất cả những nỗi sợ hãi ấu trĩ của em. Và nếu anh bắt buộc phải sống, em ước rằng anh sẽ bước đi. Bởi vì sự hiện diện của anh vẫn vương vấn nơi đây và nó sẽ không để em được yên. Vết thương này sẽ không thể lành lại. Nỗi đau này quá chân thực. Nó quá lớn đến nỗi ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa. Khi anh khóc, em sẽ lau đi những giọt nước mắt của anh. Khi anh hoảng sợ, em sẽ đánh tan những nỗi sợ của anh. Và em sẽ nắm chặt tay anh cùng đi qua những năm tháng này. Nhưng anh vẫn có... Tất cả của em. Anh từng làm em say đắm bởi ánh sáng chói lòa nơi anh. Mà bây giờ em lại bị trói chặt bởi cuộc sống mà anh bỏ lại phía sau. Gương mặt anh ám ảnh em. Giấc mơ duy nhất thỏa mãn em. Giọng nói anh đuổi theo em. Tất cả sự minh mẫn trong em. Vết thương này sẽ không thể lành lại. Nỗi đau này quá chân thực. Nó quá lớn đến nỗi ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa. Em rất cố gắng để tự nhắc bản thân rằng anh đã đi rồi. Nhưng dù cho anh vẫn còn ở bên. Thì nỗi cô đơn vẫn cứ dai dẳng bám theo em..."

~~~~~~~THE END~~~~~~

~~~~~Anne~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro