Chap 1
Ánh tà dương rót thứ mật sóng sánh xuống vạn vật, phủ lên một màu vàng cam nhạt nhòa. Rừng phong đã bắt đầu thay áo, những thân cây trụi xơ đứng chỏng chơ trước ngọn gió hiu quạnh. Gió khẽ lay những chiếc lá úa vàng rơi khỏi cành, cuốn chúng đi xa, gió xào xạc qua tai tạo thành một bản hòa tấu du dương. Gió mùa này se sắt, một chút thoảng qua cũng đủ làm người ta tê tái lòng
Trời đã vào thu.
Tại tầng 5 bệnh viện Ngọc Oa, cậu thiếu niên tựa mình bên bậu cửa, giương đôi mắt to tròn nhìn hoàng hôn loang lổ xâm chiếm bầu trời. Vài cánh chim chao lượn trên bầu trời, có vẻ đang di cư để tránh rét. Hàng mi dài thoáng cụp xuống buồn bã. Cậu cũng muốn được tự do như cánh chim đó, có thể thỏa thích bay lượn. Cậu sẽ là một chấm đen hòa vào vô vàn chấm đen tấp nập dưới kia, làm một học sinh bình thường về nhà sau giờ tự học ở trường, cùng bạn bè bước vào quán ăn ven đường, mùi thịt nướng nồng đậm, buổi tối lạnh thì sẽ ôm chặt ai đó cho vơi bớt giá lạnh
Muốn nhiều lắm, mà có được đâu. Thay vào đó cậu lại bị khóa chặt trong căn phòng sặc mùi thuốc sát trùng này đây
Mười bảy, là cái tuổi đáng trân trọng nhất cả đời người, tự tin và tiền đồ rộng mở
Là thời điểm đẹp nhất để yêu thương một người
Là khi người ta có thể tự mình rong ruổi khám phá thế giới
Mười bảy tuổi, mọi thứ đều đẹp đẽ và huy hoàng như thế
Còn Vương Nguyên, mười bảy tuổi, cậu lặng lẽ đếm từng ngày trôi qua ở trong bệnh viện. Khoảng thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để mọi thứ đi sâu vào tiềm thức của cậu. Giờ có bắt cậu nhắm mắt mà miêu tả cậu cũng có thể tả chính xác từng sự việc đang diễn ra ngay lúc này
Vẫn luôn thắc mắc trong lòng, tại sao mọi thứ ở bệnh viện chỉ toàn màu trắng thôi nhỉ? Tường trắng, máy móc trắng, đồ cũng trắng nốt, tất cả chỉ độc một màu trắng. Cậu không thích màu trắng chút nào, trong khi người ta nói bạch sắc tượng trưng cho sự thuần khiết, thì cậu nghĩ nó quẩn quanh sự bi thương và ảm đạm......
"Cậu phải bắt được tớ trước rồi hẵng tính! Ble ble" - một cậu nhóc chạy lăng xăng trên đường, le lưỡi nhìn người phía sau. Cậu bé chính là Vương Nguyên
"Nhị Nguyên, đứng lại cho tớ!!! Đứng lại, cậu có nghe không?!" Lưu Chí Hoành la toáng lên, hồng hộc đuổi theo người kia. Biểu tình trên mặt nó giây trước còn tươi tỉnh, qua một khắc bỗng chốc méo xệch khi thấy bóng lưng thiếu niên kia đổ gục xuống
"Tiểu Nguyên cậu bị sao vậy?! Chờ một chút, tớ..tớ gọi cấp cứu" - Chí Hoành luống cuống, run run lấy điện thoại ra. Nó hoảng loạn suýt đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất
"Tớ khó thở...quá....Hoành...."
Căn bệnh tim quái ác bộc phát năm Vương Nguyên 14 tuổi, cậu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nhịp tim yếu đến nỗi bác sĩ buộc phải dùng máy kích điện để đoạt lại từng nhịp đập cho cậu. Khi tỉnh dậy, trước mắt một mảng trắng xóa, Vương Nguyên chỉ lơ mơ nghe thấy tiếng sụt sùi của mẹ. Bà đã khóc rất nhiều, cậu có thể đoán được điều đó qua khóe mắt đỏ gay của bà. Bà khóc vì cậu con trai bé bỏng, còn quá nhỏ để chịu đựng nỗi đau dày xé. Bà cười hiền, mặc dù mang bảy phần gượng gạo, động tác nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng
"Có chuyện gì với con vậy mẹ?"
"Không có chuyện gì đâu con. Không có chuyện gì cả" - câu hỏi ngây ngô của con trai làm bà không cầm được nước mắt
"Con sẽ không sao phải không?"
"Ừ, con sẽ ổn thôi. Có mẹ ở đây"
Căn bệnh của cậu thuộc vào bệnh hiếm, trên một nghìn người chỉ khoảng 3 người mắc bệnh, y học hiện nay lại quá hạn hẹp. Bệnh ngày một nặng hơn khiến cậu phải ở luôn trong bệnh viện để bác sĩ tiện theo dõi. Bạn cậu hàng ngày vẫn tới thăm. Các bạn cùng lớp, đội bóng rổ, bạn thân Hoành nhi, và cả tiền bối trong câu lạc bộ khoa học nữa. Cậu rất cảm kích, dù trong lòng vẫn mong mỏi hình ảnh người cậu yêu thương : Vương Tuấn Khải. Anh đang du học bên Mỹ, còn 2 năm nữa sẽ về bên cậu. Cậu không thể vì bản thân mà làm xao nhãng việc học của anh, đành giấu việc này đi. Không bao lâu nữa, cậu sẽ được ở trong vòng tay của anh, anh sẽ thì thầm bằng chất giọng trầm ấm: mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi
"Tôi vừa kiểm tra tình trạng của cháu bé, dù hơi đau lòng nhưng tôi nghĩ cũng nên cho chị biết tin này. Bệnh tình cháu không có dấu hiệu thuyên giảm, có thể xảy ra biến chứng bất cứ lúc nào" Vị bác sĩ khoác trên mình chiếc áo blouse trắng từ tốn cất giọng
Bà mẹ run rẩy lắp bắp trong tiếng nấc nghẹn
"Bác..bác sĩ hãy cứu con tôi. Bao nhiêu chi phí tôi sẽ chịu, chỉ cần..làm ơn..hãy cứu lấy nó"
"Chúng tôi sẽ cố hết sức"
Ông chậm rãi quay đi, bỏ lại người mẹ chìm trong tuyệt vọng. Vương Nguyên đứng sau cánh cửa, đôi mắt mờ nhòe. Cậu chẳng còn sống được bao lâu nữa. Cậu bật khóc nức nở. Đêm hôm đó là một đêm dài nhất cuộc đời Vương Nguyên
Điều đáng sợ nhất không phải cái chết, mà là quãng thời gian chờ đợi cái chết đến
Chết cũng được, nhưng cậu không đành lòng nhìn mẹ mình và những người khác đau khổ. Vậy nên, một lần thôi, hãy để cậu chứng minh cho mọi người rằng, cậu rất mạnh mẽ. Mỗi khoảnh khắc trôi qua cùng những người thương đều được cậu đặc biệt trân trọng, cẩn thận gói gọn đặt vào ngăn kéo kỉ niệm, coi như ông trời thương cảm cho cậu sống thêm một ngày nữa, để khi nhắm mắt xuôi tay cũng không còn gì hối tiếc
Có thiên đàng, sẽ có địa ngục. Có thiên thần, ắt cũng có ác quỷ. Những ác quỷ máu lạnh mang tên Tử thần. Chúng có nhiều cách khác nhau để mang ta về cõi vĩnh hằng, có điều đều rất tàn khốc. Khi ta đứng trên bờ vực ngăn cách giữa sự sống và cái chết, chỉ cần cái sượt chân, tử thần sẽ tàn nhẫn lôi ta xuống đáy vực. Vào khoảnh khắc ấy, Thần Chết sẽ rút cạn linh hồn của người đó, và linh hồn đó liệu được đầu thai lên thiên đàng hay bị kéo xuống địa ngục, sẽ là phán quyết sau cùng của đấng tối cao
Vương Nguyên rất tin vào những câu chuyện ấy, những lúc cô đơn một mình, cậu thường vẽ ra trong đầu hình tượng Thần Chết của mình trông ra sao, là nam hay nữ, đẹp hay không. Nhưng mãi lại thành một núi tơ rối mù, đành vò đầu bứt tai mà dẹp qua một bên. Màn đêm dần buông. Đêm nay lại dài như bao đêm khác. Bỗng toàn thân nhức nhối, cậu ho sù sụ, tay bấu chặt ngực trái, mồ hôi rịt trên mái tóc đen nhánh. Khó thở quá! Cậu lịm đi. Mẹ cậu vừa vào liền hốt hoảng chạy đến bên lay vai con trai, vội vã quay sang cô y tá đi cùng
"Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!"
***
"Bệnh di căn nhanh hơn dự đoán, có lẽ...chỉ còn sống được 1 tháng nữa thôi. Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất"
Ông bác sĩ già cầm hồ sơ bệnh án khẽ lắc đầu. Như sét đánh ngang tai, người mẹ khắc khoải không tin những gì mình vừa nghe nữa
Bà thẫn thờ bước vào phòng. Ánh sáng leo lét từ chiếc đèn bàn thật quạnh quẽ, không gian rơi vào vòng tĩnh lặng đến khó chịu. Vương Nguyên nằm truyền dịch trên giường, dây rợ chằng chịt bao quanh, máy đo nhịp tim kêu từng tiếng tít tít lạnh lùng. Con bà trước nay thể lực vốn yếu ớt, nên hay không bắt nó phải biết sự thật nghiệt ngã? Nó còn cả tương lai phía trước mà, sao ông trời nỡ làm vậy với đứa nhỏ này chứ? Bà Vương vuốt nhẹ tóc con trai, ngắm con thật kĩ, gương mặt này mai kia bà có còn được nhìn thấy? Người đầu bạc chưa khuất đã tiễn kẻ đầu xanh, bà sống nửa đời người cuối cùng chỉ để đưa tang chính con trai mình sao? Bà nén đau lòng, vội vã quay bước đi
Vương Nguyên từ từ mở mắt. Cậu mím chặt môi, ngăn không cho tiếng nức nở chực trào, những giọt muối mặn cứ thế chảy ngược vào tim, xát thương lên từng tế bào trong cơ thể. Mẹ cậu vừa khóc. Cậu rất muốn ôm lấy mẹ mà nói "con không sao", nhưng cơ thể rã rời không cho cậu cơ hội. Rất muốn lau đi nước mắt chát đắng của mẹ, nhưng tay vẫn chùng xuống. Cậu ngửa mặt lên trần, nhẩm tính còn bao nhiêu thời gian còn lại cho mình
Giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gò má, Vương Nguyên ước Thần Chết của cậu không bao giờ tới
***
Cửa ngục Luân Mục - Trung Quốc
"Dịch Dương Thiên Tỷ, có nhiệm vụ mới cho ngươi"
Bóng người trùm khăn choàng che khuất khuôn mặt, rảo bước tới tên quỷ quan đang cầm một cuốn sổ nhỏ
"Tên?"
"Vương Nguyên"
Kẻ kia không phản hồi, thoắt vụt đi. Tên quan tặc lưỡi đầy bất mãn : Cái tên này, đến một câu cám ơn cũng không có. Tính hắn không thay đổi gì cả
Trên bầu trời đỏ ngòm của cõi âm, một bóng đen cầm trên tay chiếc lưỡi liềm đặc trưng của tử thần lao vùn vụt. Lưỡi dao bén ngót xẻ đôi gió. Chiếc mũ trùm tốc ra sau, để lộ gương mặt vô cùng anh tuấn dưới mái tóc đen lùm xùm. Thoạt nhìn rất đẹp, ngắm kĩ lại bỗng nhận ra luồng sát khí ám người, đôi mắt đỏ ngầu thập phần đáng sợ. Hắn đang trên đường thực hiện nhiệm vụ mới, kết thúc một sinh mệnh tên Vương Nguyên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro