LAST CHAPTER - B
11h tối.
Kris quỳ xuống. Trước mặt ba mẹ ở cái nơi chốn đáng lý ra anh không nên làm. Dù trong phòng riêng đóng kín cửa, của một nhà hàng lớn.
Anh cúi đầu... Lần đầu tiên anh van xin. Cố gắng vì anh không biết làm gì khác. Thật sự anh thua rồi. Thua người ba chuyên quyền độc đoán.
Người có công sinh ra anh, nuôi anh lớn, và sở hữu anh... Từng ngôn từ như nghẹn lại trong cổ họng anh...
-" Con không đi đâu, con muốn ở đây! Chỉ cần ba mẹ cho con ở đây. Con sẽ nghe lời ba mẹ hết thảy mọi việc, kể cả việc kết hôn với Tina!"
-" Chúng ta đã giao kèo!"
Giọng ba anh vẫn lạnh lùng như muôn thuở.
Kris ngước lên, anh vẫn dùng giọng nhỏ...
-" Ba còn có thể nói đến việc giao kèo với con ư?"
-" Mày cho là tao hại mày à?"
-" Không, con biết, ba chỉ lo cho con. Bởi thế con mới hạ giọng xin xỏ ba như thế này đây!"
-" Kris..."
Tiếng mẹ...
-" Con hiểu như thế là đủ rồi. Thật sự ba mẹ thương con, và con là một đứa con ngoan!"
Kris xoay người...
-" Mẹ... Từ trước đến giờ con luôn nghe lời ba mẹ, và ba mẹ nghĩ con không xứng để cầu xin một việc này thôi sao!?"
-" Con nghe lời đi! Tạm thời con qua đó. Ba mẹ đã tính toán xong hết thảy mọi việc, lời người lớn nói ra không thể sai được!"
Kris khụy ngồi xuống...
-" Lời người lớn nói ra không thể sai..."
Kris đứng dậy...
-" Được thôi, con sẽ sống như ba mẹ muốn. Bởi con không phải là đứa hư hỏng, và sẽ ngoan ngoãn như ba mẹ ước mong. Ba mẹ thật giỏi, biết tạo ra một cái máy là con đây, chào ba mẹ!"
Kris đi nhanh ra ngoài... Anh thở ra, đã biết trước sao anh lại còn cố làm, sao anh không thể nổi loạn...
Đừng bao giờ hỏi anh, vì tương lai anh vẫn còn là thứ xa xôi mù mịt trước mắt...
Kris sải bước thật nhanh... Nó... Chỉ còn chưa đầy một tiếng... Cậu đang đợi anh đúng không... Anh thua rồi, Zitao à... Thua tất cả để không còn đường về với cậu nữa...
Kris vừa bước xuống thềm nhà hàng... Thì có hai tên cao to bước đến...
-" Mời thiếu gia!"
Kris chỉ thấy hai tên lạ hoắc túm anh lại, lôi anh vào xe. Anh có phải tội phạm đâu. Nhưng anh không phản kháng khi thấy ba bước ra. Đưa tay lên ra hiệu, rồi ba mẹ ngồi vào xe bên cạnh anh... Chiếc xe lao nhanh giữa màn mưa trắng xóa, tiếng ba vang lên bên tai...
-" Trời có bão đấy con trai!"
Đến tiếng mẹ...
-" Con nghỉ ngơi ở nhà chơi với ba mẹ rồi mai đi!"
Kris gật đầu đáp:
-" Dạ!"
Như từ trước đến giờ... Ngoan ngoãn... Kris đưa mắt nhìn con đường mù mịt phía trước, chẳng thấy gì nữa. Nhưng anh cảm nhận có gió...
Gió đang đến, nhưng không thể nào thổi vào chiếc xe sang trọng đóng kín cửa này... Anh cảm thấy ngột ngạt quá... Càng lúc càng khó sống, nhưng anh phải mạnh mẽ để tiến lên.
Có một ngày anh sẽ được tự do, được quyền chọn lựa những điều mà mình muốn...
Con đường quen thuộc xuất hiện trước mặt. Để dù trong cái màu trắng bạc vì mưa này, anh vẫn thấy rõ... ZiTao... đang run rẩy đứng dưới mưa, như anh... như anh trong đêm đấy.
Đến giờ anh vẫn không biết, mình đã để lại ấn tượng như thế nào trong lòng ZiTao. Chỉ là anh biết, anh không thể nào kìm lòng thấy Nó đứng đợi anh như thế này...
Trên tay Nó là cái hộp gì đó... Quà cho anh đúng không... Kris tựa người ra ghế làm ra vẻ bình thản nhất...
Zitao đứng dưới cơn mưa. Cậu không dám rời bước cho con đường về nhà của Kris... Gần hết ngày rồi, sinh nhật sẽ qua...
Mai này chắc anh đi thật xa. Sẽ không còn sinh nhật nữa để cậu chúc mừng... Có lẽ là thế, cậu lại có những suy nghĩ vẩn vơ, lại toàn nghĩ đến điều tệ hại...
Cậu không thể chỉ huy được lý trí của mình... Chiếc xe màu đen vụt qua, có Kris trong đấy... Một loại xe sang trọng khẳng định rõ đẳng cấp của hai chúng ta...
Anh ngồi giữa, hai bên chắc là ba mẹ... Gia đình đầy đủ, mặc kệ có yêu thương hay không, miễn là đầy đủ. Thật sự thì cậu cũng đang ước điều đó đây...
Sao thì cũng thấy là cái cảnh đó ấm áp hơn hoàn cảnh cậu nhiều... Bơ vơ, lạc lõng giữa cơn mưa, có gió... Cậu cúi xuống, lại chờ đợi một hy vọng mong manh.
Cậu không dám nhìn theo. Không dám bày tỏ những suy nghĩ trắc trở của chính bản thân mình. Những điều thầm kín mà cậu không thể nào tỏ rõ.
Cậu sợ nó sẽ làm cậu chết vì thất vọng ê chề... Những gút mắc mà cậu không thể lý giải, cho những ham muốn cùng sở thích của mình...
Khép lòng lại thôi. Nếu như cậu không muốn bị tổn thương một lần nữa, học cách bảo vệ bằng việc dối mình, thì chỉ có mình bị hại, chứ không có ai khác thay cậu. Vậy sao cậu không chọn làm...
Cậu cảm nhận mưa thấm vào da thịt cậu. Cậu chợt thèm một vòng tay ôm chặt lấy cậu, dù chỉ là một giây thôi... Thật sự lúc đó cậu chỉ muốn Kris giữ cậu suốt cả một đời, chứ không là một phút mà Kris từng xin...
Thời gian vẫn trôi qua... Cậu không dám xem đồng hồ, mà cần gì xem, cậu đang đứng nơi đây, như pho tượng, không tạo dáng chuẩn mẫu, chắc chẳng bắt mắt được người ta...
Cậu đang đếm cho cái thời gian trôi quá nhanh. Mặc dù số đếm dần nghẹn trong cổ họng, như chẳng còn hơi nữa.
Cái lạnh của mưa làm cậu run rẩy rồi gần như mất cảm giác, số đếm chuyển qua lý trí cậu, cùng lúc đó cậu buộc mình phải quay đầu... lại là...
Về thôi... Chắc là anh mệt cần nghỉ ngơi... Cho ngày mai rời xa nơi này... ZiTao ngẩng nhìn trời... Bầu trời chỉ có một màu đỏ hoe, như đôi mắt anh đêm đấy, như đôi môi anh đêm đấy... không dành cho cậu...
Giá trị của anh là gì... Cậu không muốn biết nữa, cậu chỉ nên biết giá trị của mình là gì mà thôi... À, mà cậu có bao giờ gọi là có anh để mà mất đi đâu...
ZiTao cúi xuống. Cậu lầm lũi bước một mình trên con đường vắng tanh... Có giống nhau chăng nữa thì chỉ là con đường về nhà của cậu và của nhà anh, vắng đến không một bóng người.
Nhưng con đường nhà anh có nhiều cây mát. Có nhiều hoa mọc hai bên như đón chào...
Còn con đường nhà em, chỉ có đá và sỏi... Em không thể đi trên lề, nên đành bước xuống, nơi giữa lòng đường nhỏ, nhưng so với em đủ rộng... Rộng để em thấy thật cô đơn...
ZiTao nhìn xuống bàn tay mình. Cái hộp giấy có đầy nước, nước đang làm trôi đi món quà nhỏ em dành tặng cho anh... rơi rớt khắp mặt đường, bẩn rồi không thể lượm lại nữa...
ZiTao co giò chạy nhanh, lao vào màn mưa trước mặt... Có những điều mà mình muốn, nhưng không thể nào có được... Cậu đã biết sao lại cảm thấy bị tổn thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro