I. Intro - Dạo Khúc (Pt. 4)
Cả HyungWon và nàng công chúa nhân ngư ấy đều có một đặc điểm chung, một nỗi đau chung lớn nhất: Đều phải từ bỏ tiếng nói của chính mình. Càng đau đớn hơn khi giọng nói ấy chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng, dường như là nguồn sống và tương lai của HyungWon.
Ông trời bất công, ngang nhiên lấy lại món quà đã trao, để lại trên đời cậu bé HyungWon hụt hẫng, chênh vênh giữa dòng đời xô đẩy. Lạc lối. Không mục tiêu. Không lối thoát.
Nàng công chúa nhân ngư vì tình yêu mà hi sinh giọng hát của mình. Đợi lấy một đôi chân người cùng đau đớn tựa ngàn mũi kim đâm mỗi khi bước đi. Cậu thì mất đi tiếng nói cùng một phần ký ức. Có lẽ nỗi đau của cả hai không khác nhau là bao.
À không, ngoại trừ việc nàng ấy không có được người mình yêu. Còn HyungWon thì ngược lại, cậu vẫn có anh bên cạnh. Có lẽ số phận cậu vẫn không éo le như nàng ấy.
Một âm thanh ầm ầm vang lên khiến Wonho chợt giật mình.
Là sấm.
Mưa bắt đầu nặng hạt.
HyungWon ở nhà liệu có ổn không? - Anh thầm nghĩ, với tay kéo sụp chiếc mũ sau áo lên đầu rồi nhanh chân chạy về nhà.
Giây phút Wonho mở cửa bước vào gian phòng cũng là lúc mưa bắt đầu trút như vũ bão. Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt liếc về phía chiếc giường nơi góc nhà. HyungWon đang cuộn mình trong chăn như một cái kén.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười chợt tắt.
HyungWon không hề thích những ngày mưa. Đặc biệt là sấm sét làm cậu mất bình tĩnh hơn.
Wonho với tay kéo chiếc chăn đang phủ kín người cậu bé, để lộ bàn tay đang nén chặt gối trên đầu. HyungWon đang run rẩy bên trong ngước mắt ra khỏi chiếc gối, đôi mắt ướt át hướng về người con trai nọ.
"Vừa rồi chẳng pha bảo en không được khóc nữa mà? - Wonho vừa nói vừa kéo cậu lại gần mình - "Em xen vì em mà anh ướt hết rồi này!"
HyungWon dường như mếu máo hơn, nhưng đồng thời cũng cố gắng kiềm chế, càng làm cho khuôn mặt thêm ngộ nghĩnh. Anh khúc khích cười ôm cậu vào lòng. Giữa trời mưa bão, giai điệu không lời lại ngân lên. Như một đứa bé được thưởng thức viên kẹo ngọt, cơ thể HyungWon có chút thả lỏng, rồi dần dần, mí mắt nhỏ nhắn kia cũng khép lại. HyungWon lắng nghe giọng nói điềm tĩnh của Wonho trong khi mơ màng:
"HyungWonnie sẽ sớm bình phục thôi, vì có anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả. Lúc đó HyungWonnie lại hát cho anh nghe nhé, như ngày xưa ấy?"
-----------END PT. 4----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro