Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Addicted

Chap 1: The beginning.

** 5 năm sau sau khi có sự xuất hiện của Conan Edogawa và Haibara Ai.**

- Cậu nhìn tớ như thế là có ý gì?

- Tớ không biết...

- Sao lại không biết?

- Mình thế này bao lâu rồi?

- ... 3 tháng rồi...

- Ừm...

- Chuyện gì vậy?

- Không...

Cô chuyển mình chòm dậy, nâng nhẹ chiếc cằm anh lên.

- Nếu cậu muốn, chúng ta có thể dừng lại...

- Sao vậy..?

- Cậu cũng đã có vợ rồi... Liệu thế này có ổn không?

- Tớ không biết...

- Sao lại không biết?

Anh vùi đầu vào ngực cô, hít một hơi thật sâu.

- Tớ nghĩ như thế này là quá ổn rồi.


***

Mọi chuyện bắt đầu vào 3 tháng trước.


** 3 tháng trước **


Shiho khoát lên mình bộ váy ngủ màu đen, định bụng sẽ uống một cốc sữa sau đó đi ngủ. Cái thói quen này đã hình thành cách đây 2 tuần, sau khi trở về hình dáng trưởng thành của mình, cô thật sự đã bị quấy nhiễu bởi một cảm giác kích thích kì lạ. Nó khiến cô phải mơ những giấc mơ hoang dại nhất và đôi khi cảm thấy "đỏ mặt" vào ban ngày lúc làm việc ở Phòng nghiên cứu.
Cô nghĩ đó là do sinh lí bình thường, hệ quả của việc đi ngược tự nhiên từ một người lớn đủ da đủ thịt về làm một đứa trẻ "trong trắng".

Thế nên đêm nào cô cũng phải uống một cốc sữa nóng pha loãng cho dễ ngủ, không thôi cô sẽ nghĩ đến hay thậm chí sẽ làm những chuyện kia để thỏa mãn cái cảm giác kì cục này.


*Bing bong* - Tiếng chuông cửa reo inh ỏi, "Khuya thế này...", cô lê bước chân.

Đó là Shinichi. Ngài thám tử tài ba đã đồng kham cộng khổ với cô suốt 5 năm làm những đứa trẻ đầy sợ hãi và lo lắng. Anh sẽ làm đám cưới với cô bạn thanh mai trúc mã của mình vào tuần tới.


- ...Cậu cho tớ vào nhà chứ? - Anh thở hổn hển.

- Khuya thế này à? - Shiho lạnh lùng, thứ cảm giác kì cục đó đang len lỏi trong cô.

- Đi mà, tớ xin cậu đấy! - Anh toan bước vào nhưng đã bị cô chặn lại.

- Không được, cậu về nhanh cho. - Cảm xúc này ngày càng rõ rệt, nó khiến ý chí không cho anh vào nhà tăng lên gấp bội. Cô sợ mình sẽ làm bậy, mình sẽ không kiềm chế bản thân.

Cô đẩy anh khá mạnh làm anh hụt một cẳng ra ngoài.

- Cậu đã làm gì tớ vậy? - Anh cắn răng ken két, mồ hôi bắt đầu túa ra tá lả.


Shinichi cũng có cái xúc cảm tế nhị đó như cô!


- Kể từ khi tớ trở về hình dáng ban đầu thì không đêm nào tớ không nghĩ tới chuyện đó!

- Chuyện đó...?

- Chuyện đó... Cậu cũng có như tớ mà phải không?! - Anh nắm chặt đôi vai cô.

- ... Tớ... - Cô đỏ mặt, cái này đâu có dễ dàng nói ra!


Anh ép cô vào tường. Cánh cửa đóng sầm lại.


- Cậu có phải không?... - Kê trán mình sát trán cô, anh nhìn thằng vào đôi mắt đang dâng lên từng đợt ham muốn khẽ khàng.

Cốt yếu anh định sang nhà để hỏi cô ra lẽ. Nhưng hôm nay, dưới lớp áo mỏng dính màu đen này, cô đã khiến anh khát khao hơn bao giờ hết. Dẫu anh yêu Ran.

Cô có thể cảm nhận được thứ gì đó cháy bỏng đang thiêu đốt lý trí của mình. Những ngày qua cô đã nhịn nhục, nếu được, cô cũng muốn được thả trôi thế này, thỏa mãn và bay. Dẫu cô không hề yêu anh.


Một cuộc đấu tranh tư tưởng nổ ra. Với nhiều lý do, nhưng nó chỉ làm cô và anh thêm nhức đầu.
Hơi thở lúc này cũng đã quá gần, bờ ngực cũng đã chạm vào nhau đầy mời gọi.
Như một cơn say tạt ngang tâm trí, nó lấn áp tất cả những rào cản của một cuộc sống yên ổn và tình yêu. Và khiến họ muốn mình say.

Họ nhìn nhau, thấy được những tham vọng hư ảo, thở hổn hển.

Shinichi đưa đầu mình sát lại gần, con mèo kiêu hãnh trong Shiho cũng đã thu vuốt lại, sẵn sàng trở thành con mồi của cuồng si.

Căn nhà bình thường vô cùng yên ắng bỗng hôm nay trở nên rộn ràng, nó phát ra những âm thanh dồn dả, đắm đuối và đầy say mê.

**************

** Hiện tại**


- Sao cậu không làm chuyện này với Ran...?

- Bởi vì cô ấy luôn than đau và khóc rất nhiều nếu tớ làm mạnh bạo quá... Nói cách khác tớ không thể thỏa mản như với cậu được! - Shinichi cười tinh nghịch trong khi đang xỏ chiếc ống quần còn lại vào chân.

- Ồ, vậy ra tớ là thế à? - Shiho bĩu môi.


Ban đầu khi làm việc này anh và cô cũng đã dằn vặt và đắn đo rất nhiều, nhưng nghĩ, như thế này không tốt sao? Thay vì đi ra ngoài trăng hoa đưa đẩy, anh và cô có thể tự giải quyết với nhau, vả lại cả hai không yêu nhau thì không có gì phải lo hay dằn vặt cả.

Tất yếu chỉ là quan hệ thể xác, với những yếu tố khách quan, là bạn tình của nhau, không hơn không kém.


- Cậu gài giúp tớ cái này được không? - Cô khẽ đỏ mặt.

- Chà, hôm nay bày đặt nhõng nhẽo nữa đấy! - Anh bò qua bên kia giường nơi cô đang đối lưng lại.

- Đêm qua tớ hơi mệt... - Tay cô xoa vần trán của mình. Hôm qua cô và anh hơi say một chút vì là sinh nhật của Akai, cả bọn bên FBI đã từng hợp tác chung rủ nhau đi chén, nhưng chơi được giữa cuộc thì rượu đã làm dáy lên cái cảm giác tế nhị đó nên cả hai đánh lẻ về căn hộ mà họ mua để dành riêng cho "sự nghiệp" của mình.


Nhìn cô từ sau lưng, quả thật rất đẹp và gợi cảm. Bất giác anh đặt lên cổ cô một nụ hôn thật sâu và thật kêu khiến cô khẽ giật mình. Tim cô tự dưng chệch đi một nhịp.


- Tí nữa cậu chờ tớ ở bãi đổ xe nhé? Tớ về với Ran một chút rồi sang đó rước cậu đi ăn mì, được chứ? - Anh vừa nói, vừa gài cái chốt áo ngực màu đỏ của cô lại.

- À... Uhm, cũng được.

Shinichi ra khỏi căn hộ trước, khoảng 15' sau cô cũng cởi lên con Harley của mình và lao về phía Phòng nghiên cứu tại Sở cảnh sát trung ương Tokyo.
Một ngày mới diễn ra, nhưng lại là một sự khởi đầu. Sự khởi đầu của mọi chuyện.  

Chap 2: The End.

- Tối qua em ngủ có ngon không? - Shinichi bước vào nhà, hí hửng nói to để Ran nghe thấy.

- Nếu có anh ngủ cùng thì sẽ ngon hơn! - Từ trong bếp, tiếng Ran vọng ra.

- Vậy à, anh xin lỗi nhé

- Được rồi, em có làm bữa sáng cho anh này, anh vào ăn nhé?

- Thôi, anh có việc rồi, với lại tối qua ăn còn no lắm, em ăn ngon miệng! - Anh nói xong đặt lên má Ran một nụ hôn. Anh từ chối ăn bữa sáng của cô là bởi anh đang thèm mì, với lại anh muốn đi ăn cùng Shiho nhưng anh lại tránh cái suy nghĩ đó ra ngay lập tức.


Nhìn theo dáng Shinichi khuất dần sau khi chạy vội về nhà lấy sấp tài liệu.

Cô thấy bất an. Hình như có chuyện gì đó, nhưng cô không thể khẳng định là gì, bởi lẽ cưới nhau được gần bốn tháng anh vẫn đối tốt với cô như ngày đầu, vẫn ôm ấp vuốt ve, vẫn nói "Có" khi cô nhõng nhẽo hỏi "Anh có yêu em không?".


Chỉ có điều, cô không biết anh là người "thành thục" trong chuyện chăn gối tới vậy, vào đêm thứ 2 anh còn làm cô phải khóc thét lên. Cho nên cô đã quy định một tuần rưỡi mới được một lần, nhưng khoảng gần hai tháng nay, cô và anh chưa thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ấy lần nào.

Dù cô không nói cũng không đòi hỏi, cô nghĩ anh thật sự rất bận bịu. Nhưng hôm nay, cô thoáng thấy một vết bầm hình oval trên vành tai anh.


Cô nhìn theo. Tự dưng trong lòng bỗng hoài nghi về tất cả.


***

Shinichi chạy khá nhanh về phía bãi đổ xe Sở cảnh sát trung ương, miệng thì nhiệt tình huýt sáo dù có hơi lạc tông một đoạn trong Dark Paradise (Lana Del Rey), bài hát yêu thích của Shiho. Nó rất là hay. Và những khi cô lẩm nhẩm nó bên cạnh anh sau những ân ái, thì anh nhận ra hình như mình đã nghiện nó rồi.


Anh dừng trước cổng, cô từ trong bước ra với một chiếc áo thun trắng, quần shorts xanh, và đôi oxfort nâu sậm. Nhưng điều khiến anh chú ý đó là chiếc khăn quàng cổ dài bằng lụa màu xanh lá nhạt có điểm vài cái bông hồng đo đỏ giữa cái tiết trời tháng 7 nóng tưng bừng thế này.


- Có chuyện gì? - Bước vào trong xe, cô lập tức bắn cho anh một cái nhìn khó chịu, khác với người phụ nữ ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh ngày nào.

- À không, tự dưng cậu lại mang khăn choàng? - Anh quay đầu chỗ khác, chân đạp phanh.

- Tại cậu hết - Có phần lên giọng, cô nhẹ nhàng cởi cái khăn choàng ra, chỉ vào vết bầm trên chiếc cổ cao kiều của mình - Đây này!

- Chà~ - Anh chòm người tới, nhìn kĩ vào nó - Tớ cắn cậu ra nông nổi thế này à?

- Phải, bắt đền đi! - Cô liếc anh một cái, nhưng nó không hề nặng nề mà trái lại còn rất đáng yêu.

- Tại cậu cắn tớ trước chứ bộ! - Anh vén mấy cọng tóc lòa xòa trên vành tai bên trái của mình. - Bầm lên cả rồi!!!

- Ai bảo cậu bắt tớ uống nhiều quá làm gì?

- Ai biểu cậu chơi cái trò đó làm gì?

- Tớ thích rượu. - Cô khoanh tay trước ngực - Ai bảo cậu thách tớ?

- Gì? Ai mượn cậu thách tớ nói được tiếng của con chó?

- Cậu biết tớ sẽ chọn uống rượu mà?

- Thì tớ biết cậu thích uống mà!

- Chẳng phải cậu muốn tớ uống nhiều vào để giở trò với tớ sao?


Như bị đoán trúng tim đen, Shinichi lúng túng - Ờ thì... Tớ thấy khi say cậu mới hết mình ấy! Cậu rất là dữ dội!!!! - Anh cười khoái chí, hít hà một hơi rồi cho xe chạy.


- Biến thái... - Shiho nhăn mặt.

- Gì chứ, cậu cũng thích bộ?!

- Tôi không biết cậu đang nói gì.

- Ôi, giận rồi kìa~

- Không quen.

- Girl, you don't want ~ I want you to want me~ And if you want, hey girl, you got me ~ There's nothing I know I wouldn't do, I wouldn't do (Bài Want to want me - Jason DeRulo) - Anh lải nhải.

Shiho bĩu môi. Nhưng anh vẫn tiếp tục "hát". Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, cố nhịn cười.

Buổi sáng với anh lúc nào cũng linh tinh như thế, và đó cũng là một trong những lý do cô muốn giữ lấy mối quan hệ này. Nó cho cô có thêm sức sống, làm đôi khi cô cũng không tin rằng giữa mình và Shinichi chỉ là bạn tình...


Vào quán mì, mọi người trơ mắt nhìn họ như sinh vật lạ. Anh định kéo ghế cho cô ngồi nhưng cô giơ bàn tay có ý bảo thôi. Nhận thấy được sự kì lạ của bọn người đó, anh liếc cô rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Không khí vô cùng ngột ngạt lúc này, đến người bồi bàn quen thuộc ngày nào cũng phải nhìn với ánh mắt dè dặt và xa lạ.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, việc Shinichi dẫn Shiho tới đây cách mỗi tuần một lần cũng đã khá quen thuộc rồi, nếu muốn nói là họ có gì mờ ám thì cũng phải đồn từ lâu.


Thế nên anh quyết tâm tìm cho ra lý do, toan đi hỏi người chủ quán thì cô đã kịp ịnh vào mặt anh chiếc điện thoại của mình.


- Xem đi.

- "Shinichi Kudou và Shiho Miyano qua đêm cùng nhau" - Anh đơ mắt nhìn cô. Khuôn mặt cô tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang rối bời.

Ánh mắt anh chuyển sang trạng thái hỏi "Sao giờ?" với cô.

Shiho cảm thấy rất bực bội vì những cái tin soi mói đời tư người khác thế này. Cô ước gì mình chưa bao giờ nghiên cứu ra thứ thuốc chống lão hóa đáng tin cậy nhất của cánh chị em phụ nữ Nhật Bản nhờ tiếp tục cái dự án Pandora "Trường sinh bất lão" của cha mẹ mình. Ban đầu cô cũng định làm cho tới cùng, nhưng vì nghĩ mục đính bất lão đó nguy hiểm quá nên đành rẽ sang hướng khác, và thế là "được" nổi tiếng như ngày hôm nay.

Cô cũng ước gì Shinichi bớt khôn hơn tí để khỏi phải bị săn đón miếc như thế này.

Nhưng dù sao đi nữa cô đã có cách giải quyết cái việc rùm beng ấy.


- Đưa tôi sấp tài liệu đi... - Cô nháy nhẹ mắt với anh, như đoán được ý định của cô, anh nhếch mép cười.

- Sao nào? - Cố gắng nói lớn cho những con người đang đưa mắt nhìn.

- Cuối cùng cũng ra rồi - Cô cũng vậy, cố gắng nói to, tay thì viết gì đó vào tài liệu. Cô đẩy sang anh. - Tối qua cậu nói gần đúng rồi, nhưng mật mã là thế này.

- Nếu cậu đã nghĩ ra thì tại sao đêm qua không nói luôn? - Giọng anh ngày càng to.

- Tôi mới nghĩ ra thôi, thức trắng đêm mà hôm nay còn bị cậu bắt lỗi. - Cô lạnh lùng.

- Uhm, để tí về hiện trường tôi sẽ thử cái mật mã này.

- Ok... - Cô cất tài liệu qua bên - Ăn nhanh rồi đi.

Họ khẽ liếc nhìn đám người nhiều chuyện kia, miệng cười mỉm.

Cuộc đi ăn sáng mặc nhiên được bình yên trở lại.


Ăn xong, cô đứng dậy, đi đến một người thanh niên trẻ, đặt lên vai, cố gắng nói to với giọng lạnh như băng và ánh mắt sắt như lưỡi lam:

- Lần sau có muốn bắt quả tang thì vào tận nhà luôn nhé?

Hắn giật thót mình, thì ra là tên phóng viên đăng bài viết đó, hắn đã theo dõi và may mà cô nhận thấy được vết dơ trên quần hắn chính là bột vôi bên cạnh căn hộ của anh với cô. Hắn lúng túng - Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!


- Còn nữa, tôi yêu cầu cậu xóa ngay bài viết vớ vẩn đó, và viết một bài báo khác để nhận lỗi. Được chứ? - Shinichi hùng hồn đứng dậy sau khi đã thanh toán tiền mì.


Tên phóng viên đó vội vã nhận lời rồi luống cuống chạy đi. Cô và anh nhẹ nhàng rời quán trước mấy chục con mắt ngưỡng mộ nhưng họ đâu biết trong sấp tài liệu mà Shinichi đang cầm có một tờ giấy ghi dòng chữ 'Hướng 1h'.

*

Vừa đi khỏi tiệm mì được vài bước bên cô thì tiếng chuông điện thoại của anh reo lên.

- Alo anh nghe...

- 'Em đã đọc bản tin...'

- Em tin bọn chúng à? - Anh vô cùng bình tĩnh.

- 'Em lo lắm... Shinichi...' - Đầu dây bên kia khóc nấc lên.

- Em đừng lo... Anh đã giải quyết bọn chúng, đảm bảo ngày mai và về sau em sẽ không phải thấy những cái tin nhảm đó nữa đâu... - Anh trấn an nhưng trong lòng lại rối lên, lấy lý do gì để đảm bảo đây? Trong khi mối quan hệ này là thật.

- ' Anh có yêu em không?...'

- 'Uhm... Anh có...'.


***

Chiếc xe quay trở về Sở cảnh sát. Đi được nửa đoạn đường, ánh nắng chiếu rõ vào gương mặt đang hướng xa xăm của Shiho. Shinichi biết cô đang nghĩ gì, nhưng chẳng làm gì được hơn, chuyện này vốn dĩ rồi sẽ đến, nhưng bị nói là một con người không ra gì quả thật là không đáng. Cô cũng chỉ đang hi sinh cho hạnh phúc của anh và Ran thôi mà?


- Kudou kun... - Cô cất giọng phá tan bầu không khí căn thẳng.

- Sao Shiho?

- Tớ nghĩ chúng ta nên dừng lại. - Cô lạnh lùng.

- ...

- Tớ nghĩ bây giờ mọi chuyện cũng đã bị đồn ầm lên, cứ gặp nhau mãi thì cũng bị phát hiện mà thôi.

- ... Họ sẽ hiểu cho chúng ta mà? - Anh nói một câu mà đáng lẽ anh không nên nói.

- Hiểu? Có ai đời nào lại chấp nhận cho chồng mình lên giường với người khác để thỏa mãn không? - Cô có vẻ tức giận nhưng mệt mỏi thì nhiều hơn. Dẫu đã cố tránh suy nghĩ này nhưng cô không thể lảng tránh nó thêm được nữa. Chuyện này đúng là đi ngược với đạo lý và sẽ không một ai có thể thông cảm được đâu, dù mối quan hệ này có "trong sáng" tới cỡ nào thì cô cũng sẽ phải chấp nhận rằng mình đã ăn nằm với người đàn ông đã có vợ, là một sinh vật mất nết và dối trá một cách vô tình nhất thế gian!

- Cậu sao vậy? Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà?! Cũng đã 3 tháng rồi mà?... - Shinichi thắng gấp khiến người Shiho đổ nhào ra phía trước - Tớ muốn cậu!


Anh chòm tới, đặt lên môi cô một nụ hôn ướt át. Nhưng phản ứng chỉ là cái nhìn ghẻ lạnh từ cô. Anh dừng lại.


- Sao vậy? Chán tớ rồi à?

- Cậu không thấy mình đang lạm dụng quá sao?

- ... - Nghĩ lại thì đúng vậy thật, từ khi có cô, anh đã nhu cầu việc đó nhiều hơn, đôi khi anh mất cả lý trí và lao vào cô như những con thú đói. Anh lúng túng - Tớ xin lỗi...

- Tớ nghĩ chuyện này không giúp giải quyết được gì đâu. Cũng đã mấy tháng rồi... Chỉ càng thêm bế tắc... - Cô mới vừa nhận ra một điều, chỉ có thể là nó, "Sao lúc trước mình không nghĩ ra!" - Có thể cái cảm giác kì lạ này là do thuốc giải APTX.

- Thế bây giờ cậu định thế nào? - Anh thở dốc, cơn thèm khát đã đến rất gần bên anh từ cái hôn ban nãy.

- Tớ sẽ làm thuốc giải... - Chưa nói hết lời, Shinichi đã vồ lấy cô. Anh hung hãn tóm lấy môi cô.

*Chát*, cô tát anh một cái rõ đau.

- Đến lúc ngưng việc này lại rồi!

Shinichi trừng mắt.

- Nếu cậu là Ran, cậu sẽ như thế nào khi biết được sự thật này? - Cô cúi đầu xuống, một giọt nước mắt tự dưng rơi - Tớ đã rất sợ...

- Tớ...

- Tớ đã nghĩ thế này liệu có đúng hay không, nhưng câu trả lời hoàn toàn không. Mọi thứ đều sai trái, chỉ có tớ và cậu vẫn cố chấp cho nó là đúng mà thôi.

Anh đứng người, nhận ra rằng mình cũng rất sợ, anh sợ Ran phát hiện, anh sợ mọi người sẽ biết, anh sợ con dã thú trong bản thân mình! Bây giờ không khác gì lúc còn bị B.O truy sát.
Anh bàng hoàng nhìn xuống bàn chân mình, đập đầu vào vô lăng, cái cảm giác khao khát đó vẫn còn nhưng nó không là gì với sự bất lực của anh lúc này. "Tại sao vậy..! Tại sao lại khiến tớ ra nông nỗi như thế này!", dù rất giận nhưng anh vẫn không thể trách Shiho, không thể.

- Tại sao bây giờ tớ mới nhận ra chứ?... - Anh hét thật to. Tự vấn về sự ngu ngốc của mình.

- ... Chấm dứt... nhé? - Cố nuốt ngược vào trong từng chữ một nhưng không thể. Không ngờ 3 tháng qua lại chếch nhoáng thế này. Những ấm áp, những vuốt ve, những hơi thở đầy mơn trớn bây giờ đã quá quen thuộc bỗng dưng sẽ phải chấp nhận làm kẻ xa lạ. Thú thật cảm xúc đó vẫn còn, nhưng cô sẽ cố gắng giải quyết, cô tin chắc là như thế, nỗi buồn này sẽ mau qua thôi.

Và dù con mãnh thú trong anh bây giờ đã nép mình qua một xó, nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình dáng cô ngày nào, nằm trên chiếc giường, bên cạnh nhau và cô thì thầm:

"And there's no remedy for memory of faces
Like a melody, it won't lift my head
Your soul is hunting me and telling me
That everything is fine
But I wish I was dead


Everytime I close my eyes
It's like a dark paradise
No one compares to you
I'm scared that you won't be waiting on the other side"

"I'm scared that you won't be waiting on the other side..." ​

  Sự im lặng bao trùm kể từ khi chiếc xe rồ ga chạy đi về nơi nó vốn dĩ phải yên vị ở đó từ lâu rồi. 

 Chap 3: The day.

- ...Vào đi.

Chàng trai tóc nâu bước vào, đặt bảng báo cáo lên bàn Shiho. Tên anh là Aderic, trưởng phòng tổ khám nghiệm, và điều đáng nói ở đây anh chính là người "bạn" cùng trường bên Mỹ của cô. Họ rất thân và dường như có một thứ tình cảm gì đó xen ngang, nhưng nó đã nhanh chóng bị dập tắt bởi lệnh triệu hồi cô của B.O.

Bây giờ gặp lại, không còn thân như lúc trước nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô đang nghĩ gì. Anh từ tốn hỏi:
- Em có chuyện gì à?

- Em hỏi anh cái này được không? – Shiho ấp úng, lấy tay vuốt nhẹ từ mũi xuống cằm. – Anh có biết loại thuốc nào...có thể giảm sự... Như là thèm hút thuốc hay uống rượu bia không?

- ...Hả? – Anh nhướn mày.

- À thôi – Cô đưa mắt về màn hình máy tính – Không có gì đâu. Anh về phòng đi.

- Anh biết cách – Anh bước đến gần cô, ghé tai – Nhưng đây là công thức gia truyền của nhà anh, nên... – Rồi thì thầm điều gì đó.

Thoạt đầu Shiho hơi lưỡng lự nhưng với cái cảm giác kinh khủng này cô không tài nào tập trung được, từ sáng tới giờ cô đã đọc đi đọc lại tài liệu về APTX một cách rất vẹt, và điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là những lần Shinichi sang tìm cô rồi họ sẽ khóa chặt cửa với lý do "Thông tin mật". Cho nên cần phải có gì đó kiềm chế thì cô mới có thể nhanh chóng tìm ra "thuốc giải của thuốc giải APTX4869" được.

- Nếu anh đã nói vậy thì sao cũng được... – Cô nhếch môi.

- Vậy tối nay tan ca được chứ?

- ...Được.


***

Chiều.

Shinichi lê bước trên đường, anh mới phá được một vụ án mà đáng lẽ thường thì chỉ cần khoảng một giờ đồng hồ là xong, những con người trong thành phố vẫn nhìn anh như thể anh là kẻ đáng khinh bỉ. Phải, quả thật anh đã làm điều trên phương diện đạo đức là không thể nào chấp nhận được. Để bây giờ toàn thân anh bị thâu tóm bởi thứ cảm xúc kinh khủng đó, nó đã đai nghiến anh từ lúc anh biết thừa nhận rằng mình đã làm điều đó, như một tên đểu đáng sợ.

Muốn ngẩng cao đầu để mà đi nhưng không thể. Lấy cớ gì mà ngước mặt nói rằng "Tôi không sợ" đây?
Nỗi sợ hãi, sự giằng xé chính anh tự chuốc lấy.

Anh nghiến răng, bắn thật nhanh như kẻ mất trí trên đường, cố gắng trốn chạy khỏi những ánh mắt tội lỗi, đáng thương, thất vọng, căm hờn.
Đúng vậy, nếu đêm đó anh biết kiềm chế bản thân mình thì sẽ không ra nông nổi này! Nếu đêm đó anh tỉnh táo hơn nữa thì đã sớm tìm ra được nguyên nhân của vấn đề. Và nếu, anh biết mình sẽ bế tắc thế này thì anh đã không nghĩ về Shiho!
Có một sự thật rằng đêm đó...người anh có thể nhớ tới chỉ có Shiho, như một điều mình tin tưởng nhất thế gian, mãi mãi là nguồn sáng dẫu gầy gò nhưng lại làm rực rỡ cả một tâm hồn vô vọng.

Ran đã đứng chờ anh ngay trước cổng nhà Kudou, hai hàng nước mắt vẫn rơi lả chả.

- Em... Em đứng đây làm gì? – Lau vội những giọt mồ hôi nhễ nhại.

- Shinichi... Anh có yêu em không?... – Cô nấc lên.

Nước mắt phụ nữ lúc nào cũng có tác dụng rất mạnh mẽ trong việc khiến anh khó xử. Anh bối rối, thở hổn hển, ánh mắt nhìn cô nhưng không hề biết nó có ý nghĩa gì, chỉ đứng nhìn trong vô thức và sự mệt mỏi.

- Anh... Anh cần vào nhà nghỉ ngơi... – Cuối cùng anh cũng quyết định lên tiếng.

Không nói không rằng, anh lảo đảo trong ánh chiều chói chan chiếu thẳng vào chiếc áo ướt đẫm với mái đầu trần trụi đáng thương.

Và ngay khi tiếng khóc của Ran gần như tắt, cô xoay người về phía nhà thì Shinichi đã nằm bất động ngay trước thềm.

***

- Anh tỉnh rồi à? – Cô gái với mái tóc màu đen dài óng ả luống cuống chạy đi lấy ly nước cho chàng thám tử trẻ.

- Uhm... – Anh thở dài, xoa vần trán đang được đắp một chiếc khăn ướt.

- Anh khỏe chưa?

- ... Anh ổn rồi... – Tự dưng anh cảm thấy ngán ngẩm bởi những câu hỏi như thế này. Anh quay mặt chỗ khác, mệt mỏi và tiếp tục thở dài.

- Bọn họ đưa tin nhận sai rồi... Em mừng lắm! – Cô reo lên, mỉm cười rất tươi, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt đỏ gây vì khóc ban nãy.


Shinichi bất giác nghĩ rằng Ran vui vì việc chứng minh được anh sai chứ không quan tâm vì anh tỉnh lại.

- Tại sao... Em lại mừng?

- Bởi vì em biết anh không lừa dối em... – Cô nhẹ nhàng nằm xuống bờ ngực săn chắc của anh. – Em biết anh chỉ yêu mình em mà...

- .... – Anh im lặng, câu nói nghe rất bình thường và quen thuộc bỗng trở nên khó đáp, như chính anh lúc này, về bản thân dối trá, anh nghĩ rằng mình không xứng đáng để lên tiếng cho bất cứ điều gì.


Cô ghì đầu càng ngày càng sâu xuống thân anh, bàn tay khẽ lướt trên bụng, sau đó tiến ngày một sâu xuống, qua lớp chăn dày, mân mê, rồi từ từ hạ thấp đầu mình.

Và sự hân hoan cũng theo lẽ mà tới, nó nhanh chóng khiến anh trở nên mất kiểm soát. Không đợi môi cô tóm lấy, anh chuyển mình và cô bây giờ đã ở dưới anh, "Ở dưới" theo đúng nghĩa.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi anh chủ động.


"Cảm giác này... Cảm giác này, sự thỏa mãn này, anh đã đợi từ sáng tới bây giờ..."


Anh gục xuống, hít một hơi, từng cọng tóc dài thay nhau dính vào môi và má. Anh cắn nhẹ chiếc cổ khiến cô la lên một tiếng, sau đó nhóng người dậy vuốt ve bờ mi cô. Bỗng có một điều gì đó thoáng qua ý thức, nó làm chân mày anh chau lại, đôi mắt đắm say chốc biến thành ánh nhìn đầy nghi hoặc.


"...Nhưng mà... Mùi hương này, giọng nói này, da thịt này..."


Đứng hình, anh thật sự đứng hình. Ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Ran. Và mãi cho tới khi cô cất tiếng gọi "Anh... Anh sao vậy... Shinichi?..." thì anh mới nhận ra rằng cảm giác đó, với cơ thể hồng hào dưới thân anh đã trở nên xa lạ, và hình như trong đáy mắt mình, chính anh đang cố gắng tìm kiếm một chút gì đó về người phụ nữ có mái tóc màu nâu đỏ...


"Không phải là của em!"


- Anh... Anh xin lỗi!

Shinichi bật người dậy, thật nhanh lấy chiếc áo sơ mi vẫn còn chưa khô hẳn, mặc vội chiếc quần và "Rầm", cánh cửa đóng sầm lại trước đôi mắt đen láy bây giờ lại ướt đẫm lệ rơi.


***


Aderic đứng trước một cánh cửa màu trắng, chờ đợi, dẫu ngày xưa có thân thiết tới đâu thì đây vẫn là lần đầu tiên anh được đến nhà cô gái mà anh nhớ thương suốt 7 năm trời. Bây giờ cũng đã 26 tuổi, nếu ngày xưa anh chịu giữ cô lại thì có lẽ anh cũng sẽ không phải thấy cô từ xa , nhìn cô lạnh lùng với mình và ân ái với người khác.

Phải, anh đã biết tất cả về cô và Shinichi, ấy vậy anh lại chọn cách im lặng, nhưng hôm nay khi nghe cô hỏi về cách kiềm hãm cái trò đó thì anh đã quyết tâm sẽ giúp cô hết mình.
Ngoài trời đang mưa lất phất, đây là cơ hội duy nhất dành cho anh.

*Lạch cạch*, Shiho mở cửa, anh không nhận ra điều đó. Bất giác cô cũng chẳng buồn gọi tên anh, chỉ muốn đứng đó ngắm nhìn hình dáng ấy. Tay anh cầm chiếc ô trong suốt, thấy rõ từng giọt mưa lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay rồi trượt xuống đất. Cũng giống như tình yêu của cô và anh, vụt mất, vỡ òa trong bốn từ "Em đi mạnh giỏi..."(Nói bằng tiếng Anh), thật lòng nếu lúc đó thứ đã làm lòng cô đau khổ ấy trở thành "Em đừng đi!" thì chắc chắn cô sẽ ở lại, nói với anh rằng mình sẽ cao chạy xa bay, tìm một cuộc sống chỉ có hai đứa mãi mãi.

Nhưng hình như anh không biết tình yêu của cô dành cho anh đã từng vô tư và say đắm hơn nhiều lần so với cái vẻ lạnh lùng ấy, nên anh mới nghĩ cô muốn đi, muốn sự nghiệp và thực hiện những kế hoạch mà cô hằng ấp ủ.

...Ừ thì, thế cũng tốt, ít ra bây giờ anh không biết gì về chuyện B.O, không bị liên lụy và vẫn có thể làm bạn với cô.

Mưa to hơn trước, anh toan bước vào mái hiên thì liền bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình đầy khắc khoải.

Cô khẽ giật mình.
- Aderic... Anh vào nhà đi. – Giữ khoảng cách. Dù gì thì bây giờ không còn yêu nữa, cô cũng không có quyền nhìn thẳng vào mắt anh mà nhận lấy nỗi tiếc nuối, nhớ thương.


Khi cánh cửa được mở ra thì căn nhà hiện lên cực kì ấn tượng bởi sự hiện đại và sạch sẽ đến hoàn hảo.
Cả đi hai vào bếp.
Cô ngồi xuống, đặt hai cái hủ thủy tinh lên bàn, lấy tay chống cằm – Cam thảo, mật ong, và...?

- Em rót cho anh 150ml nước ấm.

- Rồi sao nữa?

- Thì em rót nước đi.

Cô liếc anh một cái, sau đó đi vào một cái phòng gần đấy. Anh dõi theo, không biết cô đang làm gì nhưng chắc chắn là đang chuẩn bị giở trò nào đó.

- Đây, 150ml nước ấm. – Cô đẩy về phía anh.

Nhìn nước sóng sánh trong cái ống đong dung tích 250ml chuyên dùng làm thí nghiệm hóa học mà anh không khỏi bật cười và thốt lên – Ôi Shiho!!!

- Sao nào? Đúng ý anh quá rồi còn gì?! – Nhìn anh cười ha hả cô cũng khó lòng kiềm chế được, công nhận trò này của cô khá là hay.

- Cái này là cho em uống chứ không phải anh đâu à nha!!– Anh mỉa mai.

- Vậy à? Rồi sao nữa? – Cô bình tĩnh lại.

- Em cho một muỗng nhỏ cam thảo với mật ong vào rồi khuấy đều lên là xong. – Anh thản nhiên.

- Vậy thôi đó hả? – Cô nhướn mày.

- Ừm hửm?!

Cô cầm lấy cái ống đong, đổ hết hai thứ đó vào ống rồi khuấy thật mạnh lên thành một hỗn hợp sền sệt. Cô đưa nó cho anh, lạnh lùng bảo – Uống hết cái này cho em, không hết thì đừng có nghĩ tới chuyện về nhà.

- Em – Anh cười khẩy – Cái cô này!

Rồi Aderic định nói rằng mình sẽ không uống và ở đây luôn nhưng liền bị chặn lại bởi tiếng chuông điện thoại của Shiho. Liếc mắt nhìn nó thật nhanh, "Là Shinichi Kudou". Shiho vội chộp lấy, chạy ra ngoài phòng khách.


Mọi lần khi nhận cuộc gọi từ Shinichi thì cô lại dấy lên một niềm vui khó tả, giống như là ngóng trông nhưng bây giờ nó lại trở thành một gánh nặng. Cô định không nghe máy nhưng do thói quen nên cô đã bấm nút chấp nhận mất rồi.

Cô thở dài, lấy hết bình tĩnh:

- Alo..

- 'Anh... Tớ đang ở đây, cậu có thể đến được không?' – Đầu dây bên kia nghẹn ngào.

Shinichi đang lên cơn, cô nhận ra điều đó nhưng thế thì sao? Một khi cô đã quyết thì không gì có thể ngăn cản cô, kể cả bản thân mình dẫu cảm giác đó đang tới gần theo tiếng thở dồn dập của anh. Cô lạnh lùng – Không.

Shiho buông điện thoại khỏi tai, chuẩn bị bấm tắt thì – Ai vậy em? – Aderic đã đứng sau lưng từ lúc nào, ghé môi qua vai cô thì thầm.

***
Tại căn hộ 213 chung cư MartC, âm thanh của câu nói cuối ấy vang vọng khắp nơi, đánh từng đòn mạnh vào tai vị thám tử trẻ. Shinichi nắm chặt điện thoại, trong anh một ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ. Và đó không chỉ là ngọn lửa mang tên "dục".

------  

Chap 4: The Lie.

- Anh làm gì vậy!? – Cô đẩy nhẹ cùi chỏ tay ra sau để tạo khoảng cách với người đàn ông cao hơn mình một cái đầu.

- Anh biết tất cả rồi – Aderic nhẹ nhàng vuốt làn tóc nhuốm mùi oải hương – Nhưng Shiho... Anh vẫn còn rất nhớ em...

Mỗi lời nói ra anh càng tiến gần hơn, kề cằm vào vai cô, hít một hơi thật sâu và tận đáy lòng anh thật sự thấy nhẹ nhõm, bây giờ anh có thể đường đường chính chăm sóc cho cô, quan tâm cô, ngắm nhìn cô thật say mê như đã từng.

Khác với anh, Shiho cảm thấy choáng ngợp, cô thật sự không ngờ sẽ có ngày lại được gần người mình đã từng yêu nhiều như thế. Nhưng chết tiệt, dẫu cô vẫn còn miên man suy nghĩ về câu nói của anh, rằng anh còn thương và còn nhớ ấy thế trớ mà trêu thay tim cô bây giờ đã chệch nhịp không biết là do rung động bởi anh hay do cái thứ xúc cảm đang cố bám víu vào lý trí mình.


Cô đột ngột xoay người, Aderic nhận ra cô bắt đầu rũ bỏ lớp vỏ lạnh lùng của mình để nói rằng cô muốn nhiều hơn thế. Đúng vậy, sự đụng chạm ấy đã làm cô thấy nao lòng, cô đang nhìn anh bằng một ánh mắt đầy ma mị mà không cần biết nó là gì và phất lờ cả câu nói yêu thương của anh.

Anh đờ người ra vài giây, dáng vẻ ấy vẫn vậy, quả thật rất quyến rũ, nó đã hớp hồn anh ngay cái lần đầu tiên, anh biết mình sẽ không thể nào từ chối cho đến tận bây giờ cũng không. Và chẳng cần rõ cô đang đến với mình vì điều gì. Anh vẫn muốn yêu người phụ nữ này đêm nay, một lần cho mãi mãi.

Ôm thật chặt Shiho từ sau lưng, anh thấy lòng mình trẻ lại, như khi ở trên quả đồi xanh mướt với đàn cừu non mà anh và cô được đi thực tập tại một trang trại ở Texas.

Cô đã từng được anh âu yếm như vậy.

Thế nhưng cô bây giờ không còn có thể nghĩ đến điều gì về câu chuyện ngày xưa đó nữa, thật đáng thất vọng! Một Shiho đầy kiêu hãnh giờ đây chỉ còn biết tới sự rùng mình của từng cơn khao khát, những cái vuốt ve trải lòng về một nỗi nhớ nhung thể xác.


Cô bám lấy cơ thể săn chắc ấy và anh nhấc bổng cô lên.


Đắm đuối vào một nụ hôn nhưng giữa hai luồng cảm xúc. Họ bấu víu nhau và ngã dài lên chiếc sofa.
Anh kê môi vào cổ cô và hôn từng đợt mãnh liệt. Nhắm nghiền đôi mắt, cô cũng ghì lấy anh mà hít vào những cơn đê mê cuồng nhiệt. Mùi hương của anh, cơ thể của anh, tất cả của Aderic mà cô đã yêu sâu nặng nay vẫn vậy. Chỉ có điều trái tim cô sao mà trống rỗng ghê gớm.
Cô không hiểu tại sao, tại sao cứ ghì chặt lấy anh mà không thể suy nghĩ được điều gì, nhưng không phải là sự bình yên hay thỏa mãn, mà lại là vô cùng chơi vơi.
Tay cô mò mẫm đến những con tóc gáy của anh, sau đó nới ra gần khuôn mặt. Bất giác cô khựng lại, đưa đôi đồng tử xanh thẳm phẳng lặng lướt trên khuôn mắt anh, từ mắt tới môi.

***

"... Cô ấy..."

Những giọt mây nặng hạt vã vào mặt anh từng cái lạnh thấu xương, nhưng không thể nào tệ hơn nỗi thất vọng trong anh lúc này.

Anh không ngờ người mà anh tin tưởng nhất lại làm như vậy. Trong lúc anh đang đau đớn với nỗi nhớ cô tha thiết thì cô lại ân ái với người khác. Cô có thể nói là cô chán anh, tại sao phải đổ lỗi cho mối quan hệ ấy như anh là kẻ vô liêm sỉ và đáng ghét vậy? Nó đã từng rất tốt đẹp cơ mà? Cớ sao lại bắt nó gánh lấy mọi trách nhiệm cho sự vô tình của cô chứ?


"Tôi đã rất tin tưởng vào cô!!!"


Chạy trong mưa, anh thấy mình thật đáng thương. Chính cô đã xáo trộn cuộc sống của anh lúc trước, bây giờ cũng vậy, và cuối cùng cô lại bỏ đi chẳng khác nào một kẻ phản bội.
Cô khiến anh trở thành một con người dơ bẩn, dối trá, vậy mà bây giờ cô bỏ đi như thể không có chuyện gì. Lẽ nào cô đã quên cô cũng không khác gì anh hay sao?!


"Hãy trả lời đi! Tại sao vậy?!!"


Không còn bàn cãi hay nghi ngờ gì cả, cô đã quấn lấy hắn ta như quấn lấy anh, hôn hắn ta như hôn anh, làm những điều với hắn mà cô nói rằng sẽ chỉ làm với anh...
Mọi thứ, như chính cơn mưa này, nó đã lấy đi trong anh những đẹp đẽ về khoảng thời gian trước, căn hộ nhỏ mỗi khi đi làm về mệt mỏi anh chỉ muốn đến và nằm bên cạnh một người phụ nữ mà anh không hề nghĩ rằng bây giờ sẽ đổi thay và khiến anh đau lòng nhiều như thế...

"Nhưng mà Shinichi, mày không nghĩ mình đã có lỗi với người vợ đáng thương của mày sao?"

Anh ngước mặt lên trời, hình như có một giọng nói đâu đó vang thật vọng bên tai.

"Mày là ai?"

"Tao chính là mày, lý trí duy nhất của mày."

"Mày là tao?"

"Phải, tao đến đây để nói với mày rằng mày mới chính là người có lỗi. Mày đã phản bội Ran, đây là hậu quả mà mày phải chịu."

Anh quay cuồng.
"Thật là ngu ngốc mà!".


Shinichi ngã quỵ giữa phố vắng, nước mắt trộn lẫn với nước mưa, chỉ còn biết than trời trách đất, với những mâu thuẫn, dối trá, nhục nhã, đáng thương, vì đâu mà quá nhiều.

***

- Anh yêu em... – Đáp trả ánh mắt mơ màng, Aderic gỡ chiếc cúc áo đầu tiên của Shiho ra.

- Aderic... – Cô rên rỉ. Cảm giác này là gì? Không phải là sự thỏa mãn đó, cũng không là cuộc hội ngộ mà cô muốn. Đồng ý mình đã từng yêu nhưng cảm giác này rất khác. Nó mệt nhoài, khó xử và đôi chút bồng bột trên vai.

Cô tóm lấy má anh bằng đôi bàn tay mềm mại, gắng dựng mặt anh lên mà nhìn sâu vào người đàn ông ấy, và đâu đó cô thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Hồ như đang say, cô hôn lấy hôn để anh mà cứ ngỡ là vị môi ngày ấy. Nhưng rồi giấc mơ mộng mị đó cũng tắt, khi bờ mi cong vút hé mở thì mới nhận ra người đã đi, thân thể này không bao giờ là thứ cô muốn.


"Không được!!"


- Aderic.. – Cô dịch đầu mình qua một bên, cắt ngang nụ hôn cháy bỏng của một tình yêu đang bừng bừng trong anh.

Nhìn sâu vào mắt kia, cô thấy mình không hề muốn như vậy.

Cô không thể...
Cô không thể biến người thật sự dành tình cảm cho mình thành con mồi của mối quan hệ ích kỉ này...
Cô không thể tìm thấy cảm xúc đó với anh.
Và cô không thể nhìn mình đang dần nhớ về Shinichi như một điều gì đó quan trọng, tìm kiếm mái tóc đen khô ráp do nhiều lần trơ trội để phá án, hay đi đá banh để rồi nắng mưa gì cũng kiếm chuyện nhờ cô đến rước. Rồi cả hai sẽ kéo về căn nhà nhỏ ấy, mặc cho mồ hôi có nhiễu nhão thế nào, miễn là anh và nụ hôn đó, cô sẽ không bao giờ từ chối.


- ... Shiho? – Aderic nhóng người dậy cùng sự hụt hẫng.


- ... Em muốn nói... Em... – Cô cắn nhẹ môi, không ngờ bây giờ một chút cảm xúc cũng không có, nhưng cô thật sự thấy có lỗi – Em không xứng đáng với anh..

Anh nhếch môi cười đắng, lòm còm bò dậy – Được rồi... Anh hiểu rồi. – Cố giữ bình tĩnh nhưng lòng đau như cắt.


Shiho không nói gì, chỉ là thấy mình thật tệ để thốt lên những lời lẽ chua ngoa với cái lòng tự tôn nhuốm màu tội lỗi. Cô đã làm hai con người tốt đẹp phải đau khổ. Và cô đã cướp đi cuộc sống bình yên của Shinichi.

Nước mắt khẽ rơi... Những câu hỏi vồ dập lấy cô, về hố tội lỗi và những mơ hồ...

"Tôi xin lỗi..."

*****

Tia sáng nhỏ le lói vào căn phòng, anh nằm bên cạnh Ran với những mơ màng. Hình như anh bị sốt, mà cũng hình như anh bị điên mất rồi. Bởi từ tối đến giờ anh không thể ngủ, cứ nhắm rồi mở. Và anh thấy khuôn mặt Shiho. Sau đó khóc như một đứa trẻ.

Có cảm giác bế tắc vô hạn.
Làm thế nào để thôi nghĩ về cô đây? Tại sao lại đau đến thế này?!


- Shinichi... - Ran tỉnh dậy. Cô thấy gương mặt anh tiều tụy với vệt thâm nơi bầu mắt. Dù chiều qua anh đã bỏ cô đi nhưng cô cũng quen với việc này rồi. Anh lúc nào cũng vậy, yêu việc phá án, cô nghĩ. Thật sự thì đôi khi cô cũng thấy lo lắng về người bạn cộng sự với mái tóc màu nâu đỏ xinh đẹp của anh nhưng đêm qua, khi nằm bên cạnh mình, cô có thể cảm nhận được hơi ấm ấy trên gương mặt, nên bao nhiêu muộn phiền và lo lắng lặng lẽ ra đi. Bây giờ cô lại thấy yên bình.

Anh lim dim.

- Hôm qua anh làm về khuya không? – Cô cười tỏa nắng.

- ... - Anh không trả lời. Vì có một thứ mặc cảm bởi nụ cười của Ran. Anh biết mình có lỗi vô cùng, anh biết cô yêu anh rất nhiều thế mà anh vẫn mang trong mình khát khao về người phụ nữ ấy.

Bỗng anh nhận ra chiếc giường này đột nhiên xa cách với cô quá. Và anh cũng nhận ra mình vẫn đang nhớ về Shiho.

- Anh mệt lắm à? – Cô vùi đầu vào ngực anh.

- Ừm... - Bờ ngực này cũng đã từng được dựa vào bởi người bạn tình của mình ngày trước, rồi cô ấy thì thầm "Ấm nhỉ". Anh chột dạ một chút, nhìn vào bức ảnh cưới của anh và Ran nơi đầu giường, anh cảm thấy khó đối mặt. Mái tóc dài của cô bây giờ khẽ làm anh khó chịu, bởi nó đâm vào da thịt anh chi chít và chằn chịt.

Thản thốt, anh không ngờ mình lại suy nghĩ về người vợ thân thương ấy như vậy! Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu về mọi thứ về Ran. Kể cả từng câu nói bình thường nhất. Chết tiệt, cái cảm giác tế nhị đó đã tới. Xấu hổ thật. Phải làm sao đây...

Chợt trong đầu Shinichi lóe lên một ý tưởng: Anh sẽ ra ngoài sống một vài ngày để tịnh tâm lại và chờ thuốc giải, lúc này anh sẽ dành thời gian để suy nghĩ về bản thân, về mọi thứ và để anh cảm thấy nhớ Ran... Lúc đó anh sẽ lại cháy bỏng.


- Ran này, có lẽ hôm nay anh sẽ phải đi xa vài ngày – Dịch người qua một bên để nhìn vào mắt cô, như muốn nói rằng hãy tin tưởng anh – Anh sẽ về sớm thôi..!

****

Ngày mới bắt đầu bởi sự bận rộn. Mọi thứ nháo nhào lên bởi cái chết bất ngờ của Thị trưởng thành phố Tokyo buộc người phụ nữ vừa chợp mắt được 15' phải dựng đầu dậy.

Hôm nay cô còn cảm thấy buồn vì ngày hôm qua, da vẻ nhợt nhạt nên quyết định chọn màu son đỏ tươi. Cô đánh một lớp phấn lên mặt, sau đó lần đến cổ, thấy nhói nhói ở bên trái và tim. Cái thứ người ta gọi là "dấu yêu" đang hiện hữu trên cơ thể cô, nhưng có lẽ bây giờ nó chỉ đơn thuần là một vệt bầm nhỏ, sau những lần ái ân là nỗi buồn vô tận.

Tự dưng sống mũi cay cay, nhớ ngày xưa mỗi khi thức dậy thấy cô ngồi trang điểm anh đều đến bên, vò đầu cô rồi nghịch ngợm bảo "Xấu quá". Sau đó cô sẽ đè anh xuống chiếc giường bên cạnh, búng vào trán anh hay dùng son vẽ lên mặt. Đôi khi cũng có vài ba nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không hiểu vì sao lại nhìn nhau mà cười tha thiết.

Đó là công việc của những người bạn tình. Làm cho nhau thoải mái và vui. Ấy vậy cô không nghĩ trong đời mình chỉ có mỗi niềm vui ấy với anh, để bây giờ khi không còn thì mới thấy màu nắng hôm nay nhạt nhẽo vô vị.

Uể oải nhưng phải nhanh đến hiện trường, hôm nay cô sẽ đi bằng chiếc BMW116i màu đỏ của mình. Nhìn chiếc vỏ bóng loáng như mới của nó cô nhận ra từ khi mua chiếc xe này cô chỉ dùng tới nó hai lần, còn lại là cô toàn được Shinichi chở hoặc đi đến bãi đỗ xe sở bằng chiếc Harley và sau đó Shinichi sẽ tới đón đi ăn.

Lúc nào cũng là anh.
Người mà cô nghĩ cả đời sẽ chẳng có ai chăm sóc mình như vậy. Cô xót xa, nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, không biết phải ân hận hay là tiếc nuối đây. Nhưng cảm giác này thì rất đau.
Tại sao bây giờ cô lại thấy mình nhớ Shinichi đến thế!

Nhớ hình bóng anh, nhớ khuôn mặt, nhớ nhịp tim, nhớ hơi thở, nhớ tất cả mọi thứ...


Một giọt nước mắt rơi vào trong, cô mơ hồ, rằng mình đã phải lòng anh rồi...


"Không được!" – Cô ngã đầu về phía sau, tựa vào ghế, ngước mặt nhìn lên hít một hơi thật sâu, "Không phải như vậy"...

"Mày sẽ không sao đâu, Shiho..."


****


- Kìa! Cô Miyano kìa!

Bước vào hiện trường, Shiho nhanh chóng bị bao vây bởi đám người mà đáng lẽ ra phải đến đây để đưa tin về vụ Thị trưởng.

Tên phóng viên hôm qua sau khi bị làm bẽ mặt đã quyết tâm bám đuôi theo Shiho, và không may, sáng nay hắn đã có một bài viết mới với cái tít hấp dẫn trên từng con chữ:


' Shiho Miyano dụ dỗ Trưởng phòng tổ giám định Tokyo – Aderic Nicholas khiến thanh tra bậc nhất Nhật Bản Shinichi Kudou phải bỏ về dưới mưa.'

Có hình hẳn hoi đấy nhé.  

Chap 5: The reporters.

- Cô Miyano, xin cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra tối qua được không ạ?

- Cô nghĩ sao về Nicholas?

- Cô có biết gì về chuyện anh Kudou đã đến nhà tìm mình không?


"Chuyện gì vậy trời.."

Câu hỏi cuối cùng đánh thẳng vào màn nhĩ Shiho, cô thấy tay chân mình như muốn múa may thật hoành tráng vào cái bản mặt của bọn người dư hơi đó. Cô giơ bàn tay năm ngón khép hờ của mình lên cao nhưng không có ý tát vào mặt ai cả, mà chính đôi mắt lạnh thấu xương thấu tủy của cô mới là điều làm cho bọn phóng viên phải nín bặt và giàn hàng cho cô đi vào trong tòa nhà.

Vừa đi cô vừa bấm điện thoại, lên trang tin tức thì đập ngay vào mắt cô là một bài báo có tên mình chà bá, kéo xuống nữa, cô thấy những tấm hình chụp theo thứ tự như một vở kịch đặc sắc. Đầu tiên là tấm cô đứng trơ người nhìn Louis cầm ô ngẩn ngơ với chú thích 'Khoảnh khắc mưa rơi và cái nhìn đắm đuối', sang tấm thứ hai là Louis bước vào nhà cô. Đồng ý là điều này có thật, nhưng cách đưa tin thật là mắc dịch, ngôn từ đưa đẩy, giọng văn tự sự với lời lẽ nửa đùa nửa khinh miệt khiến cô nếu không vì tiếc chiếc HTC One M9 mới mua cách đây hai tháng thì thiếu điều đã đập banh nó rồi.

Xong cô kéo xuống ba tấm tiếp theo, thấy Shinichi bước vào nhà mình với bộ dạng chuột lột, sau đó là hình ảnh anh chạy thật nhanh khỏi cửa, và cuối cùng là ngã quỵ giữa phố mưa... Điều này đã làm trái tim nhỏ bé ấy nhói lên, cô bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ này, và tự hỏi một câu ngu ngốc rằng: "Tại sao anh ấy lại tức giận như thế chứ?", dù mình có dư sức biết được câu trả lời.

- Cô có thể cho tôi biết bí quyết nào giúp cô vác mặt ra ngoài đường sau những gì mình làm không? – Giọng nói từ sau lưng mình vang lên khẽ khàng nhưng lại đầy sự tự mãn.

Xoay người, là tên phóng viên hôm qua!
Hắn nở một nụ cười đắc thắng.

"Đồ khốn!" – Ánh mắt và cả đôi môi đỏ tươi đang run lên đã tố cáo sự tức giận ở cô. Tự dưng cô muốn bật khóc, không phải là vì tên phóng viên đó, mà là vì chính cái bản thân của mình. Nhìn xem, bây giờ cô còn trách ai được chứ? Những gì họ viết là sự thật, cô đã làm việc đó. Suy cho cùng ngay từ đầu đã là cô kéo Shinichi vào việc này, cô cũng chấp nhận bước vào cuộc vui hoang dại, và dù đã chấm dứt nhưng vẫn muộn rồi. Mọi thứ đã mở toạch ra, cũng như một thứ cảm xúc mới chớm nở ngày hôm qua, khi ôm lấy thân hình vạm vỡ của Anderic, cô lại nhớ da diết về một mùi hương quen thuộc, để sáng nay thấy hình ảnh người đàn ông ấy dưới cơn mưa tầm tã thì lại đau lòng.

Bây giờ cô phải làm sao đây?
Bế tắc quá!

- Cô không trả lời được phải không? – Tên phóng viên ngỗ ngáo kia lên tiếng phá tan sự khó hiểu của Shiho. Đôi mắt hắn tò mò nhưng đáp lại là một cái nhìn trống rỗng từ cô.

Hắn đơ người ra một chút, như bị thôi miên, hắn mơ hồ cảm nhận được sự đau khổ và bế tắc của người phụ nữ mà mình rắp tâm hãm hại ấy. Rồi hắn buông thỏng hai tay, nhìn theo hình dáng khuất dần mà tự khắc khoải: "Mình đã sai rồi sao...".

Cô đi thật nhanh, bởi cô không thể đối mặt được nữa, sự việc đã ngoài tầm kiểm soát, rối bời.

Bước vào hiện trường, cửa sổ mở toan ra để những tia nắng rực rỡ nhất men theo một bóng hình quen thuộc. Shinichi quay lại, anh thấy cô có vẻ tiều tụy hẳn, muốn lại hỏi thăm nhưng vì ánh mắt kì lạ của mọi người trong sở cảnh sát có mặt ở đó mà đã đọc cái bài báo nổi bật nhất sáng nay và viễn cảnh ban tối qua nên anh đành đứng lặng người.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô đến bên người bạn tình cũ – Chào cậu...

- ... - Anh liếc cô rồi thở dài, hiện tại anh phải đấu tranh với hai tư tưởng kinh khủng, một là phải tỏ ra bình thường để chứng minh giữa anh và cô không có gì, hai là vẫn còn đang rất tức giận vì sự phản bội của cô.

- Xem ra tôi không được chào đón ở đây nhỉ? – Cô từ tốn, đi đến cái xác.

- ... – Anh vẫn không trả lời. Điều này khiến cô chột dạ, trong đôi mắt ấy Shiho thấy cơn tức giận đang lăn tăn, bỗng cô hồ nghi về anh, rằng anh sẵn sàng làm tổn thương cô, rằng anh chỉ tức giận vì không chiếm hữu được cô, phải không?

- Vậy tôi về nhé? – Dẫu đau lòng như cô vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng bước đến chiếc cửa sổ đang mở – Thế này thì cậu cũng dễ dàng bắt được hung thủ rồi nhỉ? – Cô cười khẩy.

- Cô chắc chứ? – Anh gằng giọng, sồng sộc đi tới nắm lấy cổ tay cô – Cô có chắc hắn đã bắn từ cửa sổ này không?

- ... - Cô sững sờ, anh đang chống đối ra mặt.

- Sao nào? – Shinichi nhếch mép, buông tay cô ra, đi về phía chiếc ghế mà cái xác đang ngồi chễm chệ ở đó, chỉ vào cạnh gác tay của nó – Cô có thấy vết hằn này không? Cô có thể giải thích tại sao lại có cái này không?

Thở hắc và nhếch môi cong lên một chút, cô mệt mỏi – Được thôi.


Sau đó Shiho làm theo những yêu cầu của ngài thanh tra Kudou, à không, làm nhiều hơn yêu cầu của anh, bằng cách kiểm tra tất tần tật những gì có trong phòng, từ kệ sách đến từng centimet vách tường. Việc này đã nuốt hết hai tiếng đồng hồ, nhưng Shinichi không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô gái ấy làm việc, thật cẩn thận nhưng không kém phần duyên dáng. Tự dưng ánh mắt đanh đá của anh dịu lại, anh nhớ chỉ mới tuần trước khi cô đang cúi xuống để nhặt một mảnh vỡ thủy tinh vụn ở hiện trường vụ giết người bằng bể cá, anh đã lém lỉnh vỗ nhẹ vào mông cô rồi cười khoái chí khiến cô ngượng chín mặt.

Vậy mà hôm nay anh đành phải sống giữa hai thứ cảm giác khó chịu nhất cuộc đời. Nhưng anh vẫn chưa nhận ra rằng mình đang nghĩ về những kỉ niệm ngày nào mà không hề có một chút cảm giác đáng lẽ phải có của những tên nghĩ bậy.

- Xong rồi. – Thật ra Shiho đã nhận ra Shinichi đang nhìn mình chầm chầm, nhưng con tim cô không nghe theo ánh mắt dịu dàng ấy mà buộc cô phải nhói lên từng đợt, suy nghĩ về sự ghê tởm của mối quan hệ này trong xã hội và đạo đức. Cuối cùng cô đã đưa mắt mình găm thẳng vào mắt anh khiến anh khẽ nghệch người và đỏ mặt.

"Gì thế này?"

- Kết quả điều tra cho thấy viên đạn không ghiêm thẳng vào thái dương nạn nhân mà nằm chênh về phía hốc mắt 47 độ 33 phút. Vết hằn trên đồ gác tay có dấu hiệu của sắt. Đạn là loại 7.62x54mmR, đặc biệt chỉ dành cho súng bắn tỉa của Nga dùng trong quân đội. Còn nữa, bên phía lỗ thông gió – Cô chỉ vào cái ô hình chữ nhật cách sàn nhà khoảng 3m đối diện với bàn làm việc cũng là chỗ nạn nhân đang ngồi – Có một vết khứa.

- Khoan, cậu hãy tìm xem lực bắn của cây súng...– Có một tia sáng xoẹt ngang qua suy nghĩ của anh, "Chỉ cần xác định chuyện đó nữa thôi là rõ rồi!"

***

Chàng thám tử bậc nhất Nhật Bản cuối cùng cũng đã đoán ra được cách thức gây án của hung thủ, anh dõng dạc - Chính là đánh lạc hướng, nếu nhìn vào cái cửa sổ mở toang và đầu nạn nhân xoay ra thì ai cũng sẽ nghĩ Thị trưởng bị ám sát bởi một kẻ đứng bên phía tòa nhà đối diện nhưng thực chất, hắn đã ra tay ở lỗ thông gió, sau đó dùng một đoạn dây cước có móc câu móc vào ghế nạn nhân và chuyển hướng về phía cửa sổ.

Anh đi đến bên kẻ đang đeo bao tay, người gầy gò làm lao công trong tòa thị chính – Đúng không, Mitsumo?
Vụ án thành công mĩ mãn, dù có hơi muộn một chút.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp hiện trường và ra về.

Shinichi vươn vai sau khi đi vệ sinh, bỗng anh nghe thấy tiếng Shiho ho dữ dội nơi cuối hành lang. Bất giác anh chạy theo, chạy thật nhanh ra phía thang máy, lấy tay chặn cửa lại.

- Này! – Anh lách vào.

- Có chuyện... - Cô ho khụ khụ - gì?

- Sao lại... ho dữ vậy? – Anh ấp úng.

- Liên quan gì tới anh? – Cô bất ngờ.

- Để tôi nói cậu biết nhé? Bởi vì đêm qua cậu đã quá hăng hái.. – Anh thấy tức giận nhưng nhói lòng thì nhiều hơn.

- Thì sao? – Cố gắng lạnh lùng.

- Nói thế mà nghe được à? – Bỗng anh ép cô vào tường, bàn tay va với vách thang máy kêu lên một tiếng rầm khiến cô giật cả mình, mắt mở to.

Kê mặt mình thật gần, anh có thể nghe tiếng tim cô đập. Nó mang ý nghĩ gì? Liệu có phải là nhịp tim của sự sợ hãi và tội lỗi?

- Tại sao em lại làm thế với anh...? – Hay là tiếng con tim vỡ tan?

- Shinichi... - Cô ấp úng, có gì đó nghẹn ngào nơi cổ họng, đúng là anh đã giận cô, anh đang hiểu lầm, nhưng sao cô lại không thể mở lời.

Anh hít một hơi thật sâu, mùi hương của cô, chỉ mới hôm qua thôi mà như cả thế kỉ, nó khiến anh tê dại.
Thế là cảm giác đó cũng tới, nó mang đi tất cả sự giận dữ, lo lắng, nghĩ suy của anh và cô. Nhẹ nhàng cọ chiếc mũi của mình vào nhau. Họ cảm nhận bằng tất cả các cơ trên gương mặt, nhưng rồi tiếng chuông báo đáp đất của thang máy cũng vang lên *Bing boong*.

Vội vã tách ra, mặt họ đỏ gay lên trong thấy. Cánh cửa mở.


- Kìa! Họ ra rồi! – Bọn phóng viên nháo nhào chạy tới.

Những câu hỏi được đặt ra tương tự nhau, chúng làm Shinichi nhớ lại cảnh tượng hồi tối và bắt đầu nổi đóa lên, anh liếc Shiho như trách cô, nhưng khi cảm nhận được bàn tay mềm mại ấy nắm lấy cổ tay mình, anh nhận ra cô đang nóng bừng lên.

- Các người muốn nghe câu trả lời chứ gì? – Anh hét lên – Cô ấy và Anderic có gì hay không tôi không biết, nhưng tôi và cô ấy không có gì hết!

- Thế còn chuyện anh vừa chạy ra khỏi nhà cô Miyano rồi ngã quỵ thì sao?

- Tôi bị suyễn!

- Tôi nhớ anh đâu..

- Này này! – Trung úy Sato xuất hiện, thổi còi khiến đám phóng viên đó tản ra.

Mọi thứ đã dần trở nên yên tĩnh nhưng đầu Shiho lại cứ quay mồng mồng. Cô đơ đẫn nhìn anh thì mới nhận ra nãy giờ mình đang níu lấy cánh tay rắn chắc ấy.
Shinichi nhìn cô lo lắng.

- Em sao vậy? – Sato rối rít chạy đến.

- À.. Em không sao. – Vội vàng bỏ tay ra, cô gòng mình đứng thẳng người lên, khẽ gật đầu chào Sato rồi bước đi.

Shinichi ngóng theo, trong thâm tâm anh mơ hồ về cảm xúc ban nãy... Nó không hẳn là sự ham muốn kia... Anh cứ thơ thẩn cho đến khi người trung úy bên cạnh cất tiếng – Em và Shiho có gì đó phải không?

- !! - Anh giật mình.

- Cô Miyano! Cô Miyano... Cô ấy... - Một viên cảnh sát cơ động chạy vào, thở hổn hển.

  Chap 6: K.


- Cô ấy sốt rất cao, huyết áp tăng – Một người bác sĩ bước ra khỏi phòng hồi sức – Tôi đã cho cô ấy liều an thần, nếu được thì chiều nay mọi người có thể mang cô ấy về nhà.

- Cảm ơn bác sĩ! – Shinichi sốt sắn, anh khiến vị bác sĩ kia cũng phải nghi ngờ.

- Vậy... Anh sẽ mang cô ấy về à? – Người bác sĩ lật trang giấy ra, đưa cho anh – Phiền anh kí vào đây!

- Không, là tôi! – Sato lên tiếng, đứng dậy và kí vào tờ giấy. Sau đó cô vỗ vai như ra hiệu cho ông ta đi khỏi.

Shinichi liếc, hẳn Sato đã biết rồi, bởi ban nãy thật lòng anh cũng chả biết mình đang làm cái gì nữa, chỉ biết thét tên Shiho và bế cô chạy thật nhanh vào bệnh viện.

- Em có biết mình vừa làm cái gì không?

- ...

- Ừm.. - Sato thở dài – Chị đã nhờ Takagi điều động người đi cảnh cáo cánh nhà báo và bảo họ vụ việc của thị trưởng sẽ được giữ kín, kể cả việc hai đứa..

- Em đã phiền chị rồi... – Anh cười trừ, nhưng cố gắng tránh ánh nhìn của cô trung úy bên cạnh. Ngoại tình à? Đứng trước mặt người của công lý, anh không nên nói bất cứ điều gì để biện hộ nữa, Ran lại còn là chỗ thân thiết với cô, tình huống này vô cùng khó xử.

- Em và Shiho... Tại sao vậy? – Cô nhắm mắt lại.

- ... Chị còn nhớ APTX 4869 chứ? – Anh chậm rãi, ngồi xuống hàng ghế bên ngoài phòng hồi sức. – Thuốc giải của nó có tác dụng phụ.

- Tác dụng phụ gì? – Cô hơi ngạc nhiên, có lẽ nào lại làm hai đứa yêu nhau? Nghe có vẻ giống tình dược, hoang đường.

- Nó làm em và cô ấy... Có nhu cầu... - Shinichi nuốt nước bọt – Chuyện đó...

- Nhu cầu?

- Tình dục...

- Cái gì??! – Sato xoay người nhìn anh hết sức sửng sốt, một phần là khá bất ngờ về câu chuyện kì lạ này, phần chuyện không đơn giản, bởi nếu chỉ có thứ đó tồn tại trong mối quan hệ "bạn tình" thì lý giải sao cho cái hành vi lo lắng thái quá của chàng thám tử đã có vợ kia chứ? Trong ánh mắt khi nhấc bổng Shiho lên, cô thật sự đã thấy anh run rẩy.

- Chuyện này nếu nói ra thì chắc không ai chấp nhận được. – Anh nghẹn ngào.

- Phải... - Hạ giọng, cô biết cậu bé Conan ngày ấy và Shinichi hôm nay vẫn ngu ngơ lắm, cũng như việc học nhạc, anh có thể cảm nhận được nốt nhạc, nhưng không thể hát đúng nhịp – Nhưng nếu chị nói, thứ thuốc đó còn một tác dụng phụ nữa thì sao?

- Ý chị là... - Tim Shinichi đập nhanh, gương mặt với mái tóc nâu đỏ dưới ánh chiều tà ấy hiện lên ngay khi anh đoán được Sato đang muốn nói về điều gì.

- Em tính sao?

- Em không nghĩ mình nên nói..

- Không. Em phải nói – Có phần kích động – Em phải chọn, Shiho hay Ran!

- Em không biết! – Shinichi gần như hét lên, anh cảm thấy quá áp lực. Ai cũng muốn moi cái thứ tình cảm lạ lẫm đang đâm chồi mạnh mẽ đó ra nhưng lại dùng đạo đức, lý trí, xã hội, gia đình, bạn bè đàn áp anh, đè lên cái mầm đang mơn trớn thoát ra khỏi lòng ngực ấy!

- Được rồi – Người trung úy cười khẩy, cô cảm thấy thất vọng hơn là thông cảm cho anh. Cuối cùng cô bỏ đi, nghĩ chuyện của ai thì người đó tự giải quyết, nhưng nếu để cô bắt gặp lần nữa, cô sẽ theo lương tâm mà làm. Không khoan nhượng.

***

Shiho thở hổn hển, nhưng nó không là gì với cái nhịp thở phì phập nơi lồng ngực mà cô đang áp má vào. Những giọt mồ hôi rơi xuống môi cô mặn đắng. Hé mắt nhìn cô thấy gương mặt quen thuộc. Dưới ánh nắng, anh tỏa sáng hơn bao giờ hết, lần nào cũng vậy, vẫn là anh, vẫn là vòng tay ấy.

"Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu!"
"Bây giờ anh đã làm được rồi.."

Nhoẻn miệng cười dịu dàng, khóe mắt cay cay.

- Em nằm xuống đi...

- .. Để làm gì?

- Anh thích em!

-!!!

Giật mình tỉnh giấc. Là mơ.

Giấc mơ đưa Shiho đến ngôi nhà nho nhỏ bên cạnh bờ sông, Shinichi bế cô, và ánh mắt ấy dưới những con sóng nhấp nhô. Chỉ một phút chếnh choáng, cô thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Lời nói yêu thương ấy thoát ra thật vô tình, nhưng cũng đủ để cô biết mình đang mong muốn điều gì... Anh là một phần trong cô, kể cả lúc nguy kịch vẫn là anh đến, đưa cô ra khỏi những đau đớn thể xác và mang cô vào một thế giới đầy cảm giác khát khao. Chính vì vậy, cô đã không ngần ngại rơi vào đáy hoang lạc với người mà cô nghĩ chỉ nên tin tưởng, để bây giờ cô nhận ra, mình đã mang một thứ cảm giác ngoài giới hạn, mà người ta gọi là "Thương".

"Thôi rồi..." – Cô ngồi dậy, máy chạy tim kêu bíp bíp ngày càng nhanh. – "Mình tiêu rồi..."

*Cạch* - Người mà cô đang nghĩ tới bước vào, anh mang trên mặt một trạng thái không mấy dễ chịu nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, khá gượng gạo.

Im lặng, anh tiến đến bên cạnh Shiho, tim anh gần như đập nhanh hơn cả điện tâm đồ đang vang lên âm ĩ.

Ngồi xuống giường bên cạnh cô, ai nấy đều tự tìm lấy đôi chân của riêng mình, cuối gầm xuống mà không biết nói lời nào cho phải. Bởi ai cũng đã phát hiện ra một điều, nhưng điều đó lại không nên chút nào.

Khẽ đưa mắt nhìn lên, ngắm đôi bờ vai đang run lên vì lạnh, mồ hôi vẫn còn ươn ướt mái tóc, nỡ lòng nào cô lại để anh phải chịu như thế phải không?

- Này.. – Cố gắng giữ giọng trầm như thể bình tĩnh.

Shinichi xoay đầu, thấy tay cô đang đưa mình một chiếc khăn mùi xoa nhỏ, anh ngơ ngác vài giây.

- Khăn sạch, chưa có lấy chà sàn gì đâu – Như một thói quen, cô mỉa mai.

Và điều đó khiến anh phì cười, cô gái hay đơ ấy vẫn vậy, ai nói cô ta lạnh lùng cơ chứ?

- Em chắc chứ? – Bỗng anh gọi cô là "em", như trong thâm tâm, anh luôn muốn làm vậy.

Shiho ngơ ngác, chỉ mới đây thôi cô thấy sướng rơn người, mà cũng kệ, đây đâu phải lần đầu tiên anh gọi cô là "em", dù mấy lần trước cũng chẳng được vui vẻ mấy.
Ừm, lỡ rồi, cho tới luôn.

- Chắc!

- Thế cái này là gì? – Anh xòe cái khăn ra, có một vết màu đỏ trên đó – Có dính son môi của em nhé!!

Anh nhe răng hí hửng, nhờ tài quan sát tinh vi mà anh đã làm một Shiho kiêu hãnh phải thốt lên – Anh!

Không ngờ người ta lại dùng khăn đó lau mặt lúc cô bất tỉnh, càng không ngờ người ta không thay cái mới mà cố ý gắp chìm dấu son vào trong. Biết mình đã bị hố, cô vội xoay mặt chỗ khác nhoẻn miệng cười, đôi má ửng lên theo những tia nắng nhạt.

- Bây giờ môi em là cái sàn nhà đấy nhé!!?

- Không lấy thì thôi – Cô ra vẻ dỗi, giật lấy chiếc khăn tay.

- Ấy! – Anh chòm tới, nắm vội lại nhưng vô tình ngã ập lên người cô. – Á!

Tư thế bây giờ là đầu Shinichi đang tiếp với thân Shiho, tay cô thì ôm lấy người đàn ông ấy. Anh có thể nghe rõ mồng một nhịp tim dù dây nối điện tâm đồ đã rơi ra khỏi người cô, cả sự nhấp nhô nhanh dần của lồng ngực. Không quá gần cũng không quá xa, đủ để cảm nhận được điều gì đó đang dấy trong tâm trí.

Anh ngước mắt lên, không nói gì, vẫn giữ tư thế như vậy, nhưng ngày càng áp sâu vào người cô.

Cái thân thể ấy luôn hấp dẫn anh, kể cả khi nó nóng bừng như những lần họ vô tình chơi đùa quá trớn. Và cô cũng cảm nhận được sự nhớ nhung của mình dành cho tấm lưng chắc chắn ấy, luôn khiến cô muốn siết lấy thật chặt, không rời.

- Em... Bắt đền cho anh nhé? – Rồi cái cảm giác đó cũng tới, nó thôi thúc anh muốn vòi vĩnh cô.

- Đền? – Cô nhìn anh khó hiểu.

- Thì đền chuyện cái khăn ấy! – Anh vùi đầu vào ngực cô, ấm áp lạ thường.

- Rồi anh muốn đền gì? – Shiho nhếch mép, nở một nụ cười mà cô cũng không biết nó như thế nào, bởi khi nhìn anh lúc này thật đáng ghét, nũng nịu và ngố ngây.

- Anh muốn... hôn

- Hả? – Shiho giật mình, đẩy anh ra khỏi người – Nhảm nhí. – Lấy lại bình tĩnh và bộ dạng lạnh lùng, cô nhận ra mình không còn như xưa nữa...

- Em làm cái gì vậy?

- Không đời nào.

- Em làm anh ra nông nổi này giờ anh chỉ muốn hôn có một cái mà em cũng không cho nữa!! – Với cái giọng điệu nữa đùa nữa trách, anh giấu đi trái tim đang muốn nhảy tưng bừng ra ngoài. "Phải rồi!". Cuối cùng anh cũng tìm được lý do để gần gũi Shiho, dẫu cho chuyện này là không nên nhưng anh vẫn muốn.

- Cái gì mà cho? – Cô cũng hơi ngượng, không ngờ hai cái người đã ăn nằm với nhau lại ngại ngùng với một nụ hôn như thế!

- Em không cho là anh tự lấy à nha!

- Không – Cô xoay mặt chỗ khác, bởi bây giờ nó đã chín ngượng.

- Bây giờ em có cho hay không??!!

- Đã nói là không mà.. – Chưa kịp dứt lời, có một bàn tay choàng qua đầu cô, lay nó sang một bên và – *Chụt!*.

Môi anh có thể cảm nhận được làn da trắng mịn ấy đang nóng lên. Buông tha đôi gò má của Shiho, tâm trí Shinichi reo lên đắc thắng "Yes!".

Nhìn cô ngơ ngác mà anh ngất ngây, công nhận cô đáng yêu thật, khuôn mặt đỏ hồng, ngại ngùng pha chút hờn dỗi nhưng không phô trương khiến anh chỉ muốn đớp lấy thêm lần nữa.

Hí hửng cười, anh chớp mắt một cái thì – Á!! – Khẽ giật mình, bởi cô đang áp gần như là sát vào mặt anh.

- Chỉ thế thôi à? – Cô nhướn nhướn mày khiêu khích.

- Ơ...

*Chụt!* - Môi chạm nhanh môi nhưng thật kêu, thú thật cô đã bắt đầu thích thú với cái chuyện này mà không nhận ra rằng cảm giác bây giờ chỉ còn lại sự hoan hỉ, và hơn thế, nó khiến cô mỉm cười ngu ngơ.

Trở về vị trí cũ, đặt lưng tựa vào tường, cô liếc nhìn anh mà đỏ gây cả mặt. Không ngờ cô lại làm thế, để tên thám tử trẻ con đó bối rối vô cùng.
Phải, anh đang rất bối rối, tim lại càng rối hơn! Nó đang nẩy lên từng cơn kèm theo tiếng chuông kêu beng beng beng như hội, anh có thể thấy nào là pháo hoa và kim tuyến tung bay phấp phới, và đâu đây anh thấy mình không còn muốn gì hơn là được ở bên cạnh cô gái này mãi mãi...

Và theo lẽ tự nhiên của con người đang vui như trẩy hội, anh xoay qua nhìn cô, nhoẻn miệng cười – Em cũng thích kìa!!

- Đâu có... – Cô chớp chớp mắt.

Anh chòm tới, hôn vào đôi môi anh đào ấy mà lòng nhảy cẩn cẩn lên, xong ghì trán mình vào trán cô – Thế có không?

- Đã bảo không có mà~ - Shiho phì cười, lảng đôi mắt qua một bên để khỏi nhìn vào cái vẻ mặt khoái chí đó – Nhưng mà... Nếu làm lần nữa thì có thể là có..

Thế là họ hôn nhau, rồi cười. Tràn ngập khắp căn phòng những tiếng lòng chưa bao giờ thốt lên rằng mình đang cảm thấy thật sự hạnh phúc.

***

*Bí bo bí bo*.

- Nghe máy... - Shiho vùng vằng – Đi..

Tiếng chuông điện thoại quái đảng của Shinichi phát ra inh ỏi khiến anh đang chìm trong đôi môi ngọt ngào ấy phải ngốc đầu dậy bởi sự thôi thúc của cô.

- Shinichi! Ran gặp tai nạn rồi!!! – Giọng Osaka đặt trưng vang lên ở đầu dây bên kia.

  Chap 7: Bracelet never belongs to the legs.

- Hello Shinichi~

- Ran, Ran đâu?

- Ran hả? Cậu ấy đang nằm trên ghế kìa! – Heiji đáp với giọng đùa cợt.

Nhưng Shinichi tưởng thật. Anh chạy ngay đến chiếc ghế, thấy Ran với gương mặt hồng hào, không giống gì với việc vừa gặp tai nạn.

- Cậu...nói Ran gặp tai nạn mà?

- Ừ, thì Ran bị té cầu thang – Heiji đi đến, vỗ vào vai Shinichi – Nhưng không sao cả, cậu ấy chỉ nghỉ một tí thôi...

- Này! Hattori, cậu có biết tôi không có thời gian không hả? Đừng có đùa như thế chứ?

- Không có thời gian...để ôm ấp người khác à?

Lời nói nhẹ nhàng như gió nhưng lại làm kẻ bên cạnh khựng người lại.

- Cậu và bà chị bé đó...

- ... Phải... - Anh vuốt mặt mình,nhưng nó tái nhợt hẳn.

- Ôi, Kudou.. Kudou... - Heiji cảm thấy khó xử, bởi Ran cũng khá thân với gia đình anh, và kẻ đang nói dối ấy lại là một người bạn thân. Anh phải làm gì đó để cậu ta nhận ra chuyện mình làm, dù anh nghĩ quyền quyết định hoàn toàn nằm ở Shinichi.

Ngước mặt lên trời, chàng thanh tra trẻ thầm hỏi đây là ngày gì mà sao với anh như tận thế. Chỉ trong vòng mấy giờ đồng hồ thôi anh đã trải qua hai lần thấy mình bũng rũng cả chân tay vì tội lỗi, ấy vậy mà anh vẫn rơi vào cái hố tối tăm đó, một lần nữa bám lấy đôi môi kia và không hề nhận thức được điều gì. Để bây giờ, khi về tới căn nhà, nhìn Ran nằm thẩn người, anh mới hay rằng mình con tim mình thật sự là kẻ ngu ngốc, rõ ràng anh biết mình vẫn còn quan tâm Ran, chạy ngay về khi nghe tin Ran bị tai nạn, nhưng đâu mới là từ miêu tả đúng cảm giác ban nãy khi âu yếm Shiho? Lí trí anh hoàn toàn cho biết rằng không hề có thứ mang tên dục vọng... Vậy nên... Anh đến với Shiho, là vì điều gì?


- Cậu tính sao?

- ... Tớ không biết

Cậu bạn người Osaka tự dưng thấy giận ghê gớm, chưa bao giờ anh nghĩ cậu ta lại hèn nhát và nhu nhược như thế này. Rõ ràng anh đã chứng kiến được hai người họ đang hôn nhau như thể yêu nhau lắm, thế thì tại sao lại chạy về làm gì?

- Làm cho đã rồi nói không biết.

- ... Có ngon thì cậu thử lâm vào tình cảnh của tớ xem?

- Gì! Cái này là do cậu tự gây ra chứ bộ?

- Tớ gây hồi nào? ... Không phải tớ... Mà là thuốc giải!


Heiji ngạc nhiên, rồi cũng ngồi nghe Shinichi kể lại mọi chuyện, từ căn hộ riêng cho đến việc đèo nhau ăn sáng. Bỗng anh nhận ra, có một ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên nơi kẻ giả dối ấy, như là tình yêu.

Anh lo lắng, lẽ nào cậu ta thích bà chị bé đó rồi mà không hay. Nhưng điều này lại càng làm anh khó xử hơn.


- Hai người ngọt ngào quá nhỉ?

- ... - Đúng là ngọt ngào thật, những ngày tháng bên cạnh Shiho đối với anh lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, dù cô ấy rất ít cười. Là những đêm mơn trớn, là những câu nói bâng quơ đầy rung động, là những cái hôn không rõ ràng, và những vòng tay siết chặt như sợ một ngày nào đó sẽ mất nhau.

- Cậu không nhận ra đúng không...?

- ...

- Cậu có nghĩ đến lúc này cậu nên dứt khoát hay không?

- Dứt khoát...?

- Phải, dẹp đi chuyện đó với cô ấy... Tớ biết cậu... Yêu Ran rất nhiều mà?


Phản ứng theo lời nói của Heiji, anh ngó sang Ran. Rồi... Đâu đó trong tiềm thức, hình bóng Shiho hiện ra vô cùng toàn vẹn, chỉ có điều, nếu là Shiho đang nằm thật ở đây thì tốt biết mấy...

Chợt anh nhận ra.

- ... Tớ... Không nghĩ vậy đâu... - Anh ngập ngừng, giọng nói nào đó như từ trong tâm rót ra, những suy nghĩ mà anh không bao giờ dám thừa nhận – Cô ấy từng nói với tớ những điều lạ lùng, lúc đó tớ cứ nghĩ đến Ran... Cô ấy cũng từng nhìn tớ với ánh mắt kì lạ, tớ mãi nghĩ đến Ran... nhưng Heiji... Bây giờ tớ mới nhận ra, những điều đó đều có ý nghĩa, từ cô ấy, từ chúng tớ...

- Cái gì? - Gương mặt nâu xì của cậu bạn người Osaka bắt đầu biến dạng, phần vì ớn lạnh bởi sự sến súa của tên bạn thân, phần vì anh ngạc nhiên quá độ.

- Phiền cậu chăm sóc Ran giúp tớ - Nhanh như chớp, anh phóng ra khỏi cửa – Cảm ơn cậu rất nhiều!

- Cái gì vậy trời...


*******


Tan sở.

Cũng là lúc cô đối mặt với hàng chục ánh mắt nhìn mình đủ thứ kiểu.Và cô biết mình sẽ phải trải qua điều này nhiều lần nữa nên cô quyết định xuất viện ngay khi Shinichi rời đi.

Phải, là anh rời đi, rời khỏi đôi môi cô, rời khỏi căn phòng, mà anh đâu biết mình cũng đã rời khỏi tình yêu cô khẽ khàng trao cho anh cách đây một ngày.

Bước chân càng tiến nhanh hơn, rồi tự rủa thầm đáng lẽ mình không nên chế tạo ra cái thứ thuốc chết tiệt đó, hoặc đơn thuần là mình nên làm xong viên thuốc này sớm hơn ít nhất một ngày! Vì bây giờ với cô là sự tức giận pha lẫn bất lực và đau khổ. Muốn khóc òa lên nhưng không thể, Shiho chỉ biết cắn môi mà bước thật nhanh để chạy ngay về nhà, và báo cho kẻ đã làm mình tổn thương rằng anh đã thực sự tự do rồi.


- Hãy đến nhà... tôi.


Ngoài trời bây giờ xanh ngắt, tại sao chiều rồi mà vẫn không có màu hoàng hôn? Cô tự hỏi có phải do mình yêu quá muộn, mọi thứ đều muộn giữa cuộc đời hối hả, kể cả tình yêu, đến làm chi khi cô biết mình không còn có thể bên cạnh Shinichi nữa? Tại sao cô cứ mãi mê cho rằng mối quan hệ ấy đơn thuần chỉ là thể xác? Để rồi điếng người nhận ra chuyện làm tình không để dành cho hai kẻ không yêu nhau.

Sớm biết sẽ kết thúc, vẫn bám víu lấy nhau, để làm gì?


Shiho thấy mình hối hận lắm.


Cho nên về ngay đến nhà, cô đã chuẩn bị kĩ càng viên thuốc giải được gói ghém cẩn thận mà cô mất mấy tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm sau khi lại sức không bao lâu, cùng với món quà Shinichi mua tặng với lí do "Sinh nhật".


****

**Flashback**


Shinichi đứng nhìn cô bạn "tình" cộng sự rảo bước đi. Cũng tại cái "sức hút xác chết" kì cục của ngài thám tử đã biến buổi tối sinh nhật thành buổi tiễn đưa một người chết và ba người bị thương.

Anh khẽ cười phì trước sự "tỏ vẻ giận dỗi" hiếm hoi của Shiho. Bây giờ là gần 10 giờ đêm, liệu ăn tiệc sinh nhật có muộn không? Chắc không đâu. Nên anh vội chạy theo cô, mỉm cười tự tin vì anh biết mình đã có cách dỗ dành rồi.


- Này, định bỏ đi như vậy à? – Anh đáp cánh tay của mình xuống vai cô.

- Đừng có tới gần tôi, nếu không chính cậu sẽ tự hút xác của mình đấy. – Cô lên giọng, phần vì ngạc nhiên trước hành động đó, phần vì giận dỗi thật. Không có cái lần nào mà đi với anh cô được yên thân cả, thậm chí cứ mỗi hai tuần đi ăn ở đâu đó cùng nhau thì phải ít nhất một lần rưỡi xảy ra không vụ bắt cóc cũng là vụ đầu độc. Chưa nói tới việc họ bị bắt đi phá án với nhau. Tóm lại riết rồi nhìn mặt anh với bất kì cái xác nào cũng thấy giống nhau cả.

Và đáng lẽ hôm nay cô sẽ có một buổi tối với tiếng nhạc du dương cùng những món ăn cũng như loại rượu hảo hạn, thưởng thức sinh nhật theo phong cách tinh tế nhất vậy mà lại phải bị kẹt ở cái xó xỉnh này, ăn năn vì lời đồng ý qua loa của mình ban chiều.


- Thôi nào, cậu phải thông cảm cho tớ chứ!! – Anh nũng nịu, nhưng tay vẫn đặt chễm chệ trên vai cô.

- ... Nói xong chưa? – Cô bắn tia nhìn chết người về phía anh làm anh lạnh xương sống.- Xong rồi thì đi về, tối nay không có làm tình làm tội gì hết.

- Ấy!! Tớ có nói là làm gì cậu đâu? Chỉ là... – Nói rồi anh xòe bàn tay mình khi nó đang gác lên bờ vai gầy bên phải của cô – Cậu nghĩ cái này Shiho có thích không?

Thứ mà Shinichi nói tới đang tòn ten trên những ngón tay kê sát mặt cô. Dù có muốn không chú ý cũng không được. Bởi đó là chiếc vòng tay đơn giản có đính ba viên kim cương nhỏ khá gần nhau màu trắng lấp lánh. Tự dưng cô thấy trái tim mình lệch một nhịp. Dưới ánh trăng tròn trịa nhưng có lẽ không thể sánh bằng chiếc vòng tay này, nó long lanh trong đáy mắt cô, và anh thấy tất cả. Bất giác anh cũng mỉm cười, kiểu như đã làm gì đó rất hay ho, mà không hề nhận ra rằng có gì đó đang đâm chồi trong lòng.


- Cái này... - Shiho khẽ mân mê chiếc vòng.

- Shiho thích mà phải không? – Vẫn bàn tay đang đặt trên vai cô, anh nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc xoăn gợn màu nâu đỏ khi chúng cố ý loà xoà trước tầm nhìn của cô dành cho món quà ấy.

- ... Cảm ơn... - Đưa mắt nhìn anh, ngoài ánh sáng từ chiếc vòng thì khuôn mặt anh cũng rực rỡ. Bỗng cô mơ hồ cảm nhận được điều mà anh làm, cùng nụ cười ấy là quá đỗi dịu dàng cho những kẻ chỉ đến với nhau vì một thứ vô nghĩa.

Và cô thấy mình rung động.

- Để tớ mang vào cho! - Anh mỉm cười theo lời cảm ơn ngắn gọn ấy dù cô chẳng hề cười với anh. Nó không quá hào nhoáng nhưng dưới thứ ánh trăng nhập nhòa và màu đen huyền bí của trời đêm thì nó tỏa sáng lung linh. Chiếc vòng này là tất cả những niềm tin và cảm nhận của anh về cô, thu hút anh như chính Haibara Ai ngày đầu tiên đến lớp.

Khẽ mắc chốt khóa vào đầu bên kia với đôi con tim rối bời – Xong rồi!

Nhưng bỗng...
Chiếc vòng tụt khỏi cổ tay Shiho ngay khi Shinichi buông nó ra.

- ...Không vừa rồi – Cô điềm tĩnh bình luận dù khá thất vọng.

- Thiệt tình... - Nhặt chiếc vòng lên, anh bực dộc – Đẹp thế mà..

- Hay cậu mang tặng ai khác đi. – Cô dịu giọng có vẻ an ủi, nhưng thực chất cô có ý muốn anh mang về cho Ran bởi có lẽ anh đã quen với vòng tay của cô ấy. Và suy nghĩ đó làm cô chột dạ.

- Không đâu... - Đưa mắt xuống đôi chân thon dài nõn nà của cô với chiếc váy xòe nhẹ màu đỏ rượu, bỗng anh quỵ xuống mặc cho khuôn mặt Shiho đang méo mó và đầy sự ngượng ngùng.

- Được rồi đó! – Anh đứng lên, chỉ vào thành quả của mình sau khi mang chiếc vòng tay ấy vào chân cô.

Điều này làm cô ngơ ngác, nói đúng hơn là vừa bất ngờ vừa cảm động nhưng không biết phải biểu hiện thế nào. - Kudou kun...

- Sao hả? – Anh có thể thấy được một phần nào đó trong ánh mắt không còn lạnh lẽo của cô dành cho mình rồi mỉm cười. Không phải anh tiếc tiền, cũng không phải anh muốn thể hiện sự sáng tạo của mình, mà là vì anh biết chiếc vòng đó chỉ dành cho cô, duy nhất dành cho da thịt ấy, con người ấy.

- Mừng sinh nhật cậu!!!

**Endflash**

- Vòng tay không bao giờ thuộc về những đôi chân phải không... Shiho?
****

  Chap 8: I am addicted to you.

Shinichi tự tin chạy qua mấy con đường bởi trong đầu anh đang lâng lâng những câu mà anh cho rằng Shiho sẽ hỏi mình... Rồi anh sẽ trả lời "Anh cũng thích em!".

Dừng chân tại căn nhà mà hai đêm trước anh đã bị làm cho đau đến ngã quỵ, ngập ngừng bấm chuông cửa nghe "bing bong" mà giống như nghe tiếng chuông trong nhà thờ vào ngày cưới.
Tuy nhiên, anh đâu hay đối với Shiho lại như tiếng chuông báo tử, khi cô đang ngồi đăm chiêu về một khoảng không vô hình, tự nói với mình mọi chuyện sẽ ổn thôi, dẫu bản thân mình không ổn chút nào.
Mệt mỏi đi ra cửa, hít một hơi thật sâu giấu đi mọi kỉ niệm – Chào...

- Chào em! – Anh vội cướp lời, bởi anh không thể đợi lâu được.

"Tại sao lại... Vui như thế chứ?" – Cô choáng váng, không ngờ sau mọi chuyện, từ bỏ đi cho đến thấy rõ sự hụt hẫng trên gương mặt cô thì anh vẫn vô tâm cười đùa. Chẳng lẽ anh mong viên thuốc này đến vậy sao, những thứ họ làm với nhau chỉ là để đổi lại cho sự vui mừng khi vứt bỏ được gánh nặng thế à?
- ... - Cố gắng giấu nước mắt vào lòng, cô nhẹ nhàng – Em có chuyện muốn nói với anh...

"Mình biết mà!!!" – Lòng anh reo lên – Được rồi, em nói đi!!


- Đây là thuốc giải... - Cô chìa tay ra, run run.

Ngây người nhưng vẫn đón lấy nó. Dường như anh không tin vào mắt mình, thứ cô đưa cho anh không chỉ có viên thuốc, mà còn có cả chiếc vòng kia. Bỗng anh đau thắt, bồi hồi đặt ra hàng ngàn câu hỏi về hành động này – Ý em là...?


- Em muốn anh uống nó... Và xem như chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì... - Cô nghẹn ngào, cũng như anh, trong đầu cũng tồn tại hàng tá nghi hoặc, nhưng cái cô không muốn nhất đó chính là sự vui mừng nơi anh.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sậm sâu thẳm của anh mà chẳng thể hiểu nổi cái biểu cảm trên gương mặt đó là gì. Là mừng quá không nói nên lời? Bất ngờ? Hay... Vỡ vụn?


"Làm ơn, hãy làm gì đó đi..."

Cô thấy mình sắp khóc. Không thể tưởng tượng sau hôm nay cô sẽ không còn sợi dây liên kết nào với anh nữa, kể cả những ngày bên nhau cũng sẽ đổ sông đổ biển như mớ bồng bột của tuổi trẻ, cô sẽ không bao giờ có thể gần anh, ôm anh, hôn anh và nghe anh luyên thuyên về mấy chuyện rắc rối ở sở.

Thật sự cô không muốn!

"Hãy... Ôm em đi...".


- Shiho! – Anh ôm chầm lấy cô. Y nhưng cô muốn. Nhưng lúc này tại sao nước mắt họ cứ rơi ra. – Anh không muốn!!!


Vòng tay này quá ấm, vậy nên còn bao lâu nữa nó mới nguội đây. Sau những gì xảy ra khiến cô tổn thương thì đây là kết quả hay sao? Mọi thứ khiến cô không muốn, anh cũng không muốn mình phải rời xa điều quen thuộc nhất cuộc đời vào mỗi tối thứ bảy có gió đầy ấp ô cửa sổ.

"Xin đừng!" – Tâm trí họ đồng loạt thốt lên, lấy đi sự dằn vặt và trái ngang, mặc cho mình siết chặt nhau đến từng hơi thở.


****

Ran tỉnh giấc, nhưng không hề mơ màng hay hồ nghi gì nữa, chuyện Shinichi ngoại tình là thật.

Nước mắt cô rơi ngay khi anh vừa rời đi, cũng đồng nghĩa với việc anh đang đến với tình yêu mới. Đối với cô Shinichi là tất cả hạnh phúc mà cô ao ước từ bé, là những dịu dàng và ngây thơ mà cô cố gắng giữ gìn. Mối tình đầu ấy đã ở rất gần và không tài nào cô hình dung được chuyện này sẽ xảy ra. Tại sao cô lại quá ngu ngốc tin tưởng anh như thế? Tại sao cô lại phản bội bản thân mình khi bao lần trấn an rằng họ chỉ là bạn?


Tại sao cô lại phải khóc như một kẻ thua cuộc trong khi mọi người luôn cho rằng cô mới là tình yêu duy nhất của anh?

Và... Cho tới lúc này, khi nghe hết mọi chuyện, cô lại không thể làm gì ngoài việc khóc lóc ngay trước mặt người bạn thân nhất của kẻ phản bội ấy?


- Đi theo tớ! – Heiji lên tiếng bởi anh không thể nào chịu đựng được nữa. Thật sự anh cũng không tin Shinichi lại là người như thế, và cậu ta đã làm xấu đi hình ảnh của bà chị bé mà anh tôn trọng. Họ đã vô tâm va chạm thể xác tựa chẳng có chuyện gì. Cho nên dù có sứt đầu mẻ trán, anh cũng sẽ bắt Shinichi về với Ran và nói cho anh biết "Ran mới là người đáng để yêu!".


****

Cái ôm đó kéo dài cách đây 2 phút cho đến bây giờ. Họ cứ chìm đắm vào khung cảnh về những ngày bên nhau mặn mà da thịt. Tuy nhiên, lần này những cảnh tượng đó diễn ra với ánh mắt mà họ chưa bao giờ dám đối mặt, bởi họ cho rằng thứ đó quá xa xỉ với những người bạn tình, nhưng bây giờ, họ sẽ dũng cảm nhớ về nó như những minh chứng rằng họ say đắm nhau, cần nhau và yêu nhau.

Shinichi lim dim đôi mắt, anh cảm thấy mình đã làm được điều gì đó quan trọng nhất cuộc đời, và anh nhận ra, cái ôm này còn đáng giá gấp trăm lần những đêm lấp lánh, ấm gấp trăm lần mấy cái ôm trong chăn. Rồi anh chợt nhận ra, anh đã không còn cái xúc cảm kì lạ đó nữa, nhất là khi ở bên Shiho thế này, chỉ tồn tại niềm hạnh phúc mà thôi.

Anh động đậy nhưng chưa kịp siết chặt thêm con người đó để cô ấy biết rằng anh đã yêu cô đến chừng nào thì "Bộp", cái đẩy khá mạnh khiến anh chao đảo. Nhưng có lẽ nó không làm anh choáng là bao như ánh mắt của cô lúc này. Thoạt đầu là cái nhìn vô vọng như một lời xin lỗi, rồi là sự lạnh ngắt, không còn giọt nước mắt nào đọng lại.

- Đủ rồi. – Cô gằng giọng – Mong anh về cho!

- ... Shiho... - Anh thẩn thờ.

Cô bất lực, tay chân rã rời nhưng vẫn cố gượng dậy mà quay đầu đi, làm sao để cho anh biết phía sau lưng anh là vị hôn thê đang đầm đìa nước mắt đây?
Phải, gương mặt đó đã xuất hiện, một lần nữa ám ảnh cô ngay khi cô vừa tỉnh dậy sau cơn mơ dài mộng mị về những ái ân của anh và cô. Shiho thấy Ran khóc, rồi, trong đáy mắt mình cô thấy một người đàn bà đang ôm lấy chồng của người khác ngay trước mặt cô ta.

"Shiho! Mày thật gớm ghiếc!".

Không thể được! Cô không thể cướp đi hạnh phúc của người mà cô xem là chị được. Chuyện này đã đi quá xa, nó không đơn thuần là tình dục nữa rồi.

- Em làm gì vậy Shiho...? – Shinichi lên giọng, anh không hiểu nổi, cô lại đang làm gì nữa đây?

- Chúng ta đã chấm dứt. – Cô lạnh lùng, tiến từng bước nặng trĩu về phía cửa.

Nhưng rồi anh nắm lấy cánh tay và ghịch cô lại. – Không! Tôi không muốn!

- ... Thì sao? – Cô cười khẩy – Anh có thể cho tôi cái gì ngoài những rắc rối? Sự soi mói, sự sỉ nhục, sự coi thường? Ngoài là kẻ thứ ba, anh cho tôi cái gì?

- Shiho...? – Nghệch người, anh quá bất ngờ với câu trả lời ích kỉ của cô, cũng như những điều tốt đẹp từ cô. Anh cảm thấy hụt hẫng nhưng vẫn nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lẽo xanh biếc như hi vọng rằng cô sẽ thốt lên câu "Just kidding" của Haibara Ai ngày xưa ấy – Em nói gì vậy?

- Anh tưởng tôi yêu đương gì anh sao? – Cố gắng dùng tông trầm và đê tiện nhất mà cô học từ Vermouth – Tỉnh lại đi, anh cũng thấy rồi mà, tôi có thể với anh, ...tôi cũng có thề với Aderic... Và... Với tất cả mọi người... Mong anh đừng hiểu lầm.

Vừa nói dứt lời Shiho đã quay ngoắt về phía cửa – Hãy uống thuốc đi, tôi không muốn... rước thêm phiền phức nào từ anh nữa!
Đối lập với lời nói, cô chậm rãi đi theo từng đợt nước mắt rơi, rồi vào nhà ngồi bệch xuống nghe từng cái đấm bôm bốp vào cửa từ phía bên ngoài mà chỉ biết cắn răng nấc nghẹn.

- Sao cô lại làm thế với tôi? Trả lời tôi đi!!! – Anh thật sự không hiểu, Shiho mà anh biết là đây hay sao?

Tại sao lại?

- Là tại anh không ở bên em thường xuyên à? Hay tại đi chơi với anh mà anh chỉ quan tâm đến mấy vụ án? – Anh gào lên trong cơn vô vọng, cố tìm lời giải đáp cho chuyện đã làm tim anh tan vỡ - Anh biết rồi! Là tại sáng nay anh đi mà bỏ em một mình phải không?! Được rồi... Anh sẽ li dị Ran, anh sẽ duy nhất là của mình em thôi! Em...

"Bốp!" – Một quả đấm nâu của người giỏi võ giáng xuống má Shinichi khiến anh lao hẳn xuống bậc thềm.

- Cậu mất trí thật rồi! – Heiji tức giận nhìn tên bạn thân mình sa lầy vào những suy nghĩ kinh khủng của những kẻ ích kỉ và dối trá. Nhất là khi Ran đang đứng không xa và đã nghe tất cả. Cô ấy chỉ còn biết buông thỏng hai tay sau khi định chạy lại an ủi cậu ta.

Anh hoàn hồn, hoảng hốt nhận ra Ran đang đứng bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt không rõ là mang ý nghĩa là gì, là tức giận hay đau khổ, mà chỉ chứa chan những bệt nước chẳng khô.


****

- Anh... Không cố ý nói ra những lời đó... - Shinichi ấp úng sau một đêm dài đăng đẳng chìm vào giấc ngủ vì quá choáng váng bởi nhiều thứ xảy ra. Tuy nhiên, anh đã nhận ra được một điều, cho nên anh quyết định gặp Ran ngay khi mình vừa tỉnh dậy.

Và nỗi đau vẫn còn.

- Em biết... - Nước mắt Ran bây giờ vẫn còn ướt trên mi, tuy nhiên nó có phần không còn thiết tha nữa, bởi cô đã tận mắt chứng kiến tầm quan trọng của người phụ nữ ấy trong tim chồng mình khi anh liên tục gọi tên Shiho đêm qua.

- Anh cũng không cố ý... Làm em tổn thương – Anh nhẹ nhàng vuốt từng giọt nước mắt chưa khô của cô – Nhưng em... Anh cũng không cố ý yêu Shiho...

- Shinichi...

- Anh đã nghĩ... Liệu chuyện này có thể chấm dứt và đêm qua anh chỉ thấy mỗi mình Shiho, dẫu anh mong là không phải...

- Nhưng cô ấy... - Ran như muốn bật khóc, nhưng cô sợ, lỡ như anh sẽ dối trá cô vì lo cô sẽ tổn thương nữa thì sao? Cô không muốn mình bị lừa nữa. Dẫu điều đó sẽ đau đớn lắm. – Đã làm anh đau...

- ... Dù anh không muốn thừa nhận nhưng đó là chuyện giữa anh và cô ấy... - Anh nghẹn ngào – Còn sự thật là... Anh và em...

- Được rồi, em hiểu mà... - Cô mỉm cười, dù nụ cười này có kèm theo vị mặn và chát, nhưng vẫn chính đáng vì cô biết mình đã không còn bị lừa dối nữa. Như vậy cũng đủ rồi.


****

Sau giấc ngủ không mơ, cô đã tỉnh dậy và còn nhớ rất rõ từng câu hỏi mà Shinichi đấm nó qua cánh cửa. Cô cũng còn nhớ, mình đã nấc rạn rằng "Không phải... Không phải đâu Shinichi!!!" trong nước mắt đầm đìa như một đứa trẻ.

Tuy nhiên, cô biết một điều bây giờ anh đã có thể dứt khoát với cô. Nên bao nhiêu đó đau đớn và vụn vỡ thì cũng đáng.

Rót cho mình một cốc nước ấm, uống thấm giọng rồi đi lên lầu. Cho đến khi thấy chiếc giường quen thuộc nằm ở giữa phòng cô mới nhận ra đây không phải là nhà mình.

Xoa nhẹ vầng thái dương, cô mơ hồ nhớ ra mình đã ngất ngay thềm cửa. Và... Chỉ có một người duy nhất biết nơi này mà mang cô về...

- 'Sau đây là tin mới cập nhật. Thanh tra kiêm thám tử bậc nhất Nhật Bản và phu nhân của mình đã đường ai nấy đi. Tại sao anh lại đi đến quyết định bất ngờ này?'

- 'Tôi nghĩ... Ai cũng có quyền được biết sự thật, bởi vì sự thật chỉ có một. Tôi đã từng yêu Ran, nhưng chuyện trên đời đâu ai lường trước được? Và cô ấy đã thông cảm cho tôi... Dù tôi biết mình có lỗi nhiều lắm... Nhưng tôi mong Ran sẽ mau chóng tìm được hạnh phúc thật sự...'

- 'Tôi cũng mong như thế!... Anh có thể cho chúng tôi biết lí do chia tay là gì không?'

- 'Tôi nghĩ là các bạn biết đấy!'

- 'Lẽ nào... Là cô Shiho Miyano? ... Anh có thể cho mọi người biết thêm chi tiết không ạ?'

- 'Chà... Nói sao nhỉ?... Như mọi người đã biết cô Miyano đã bào chế ra thuốc giải biến tôi trở về hình dạng bây giờ nhưng có điều nó vô tình gây tác dụng phụ, chúng tôi đã phải chống chọi với nó... Và dần dà, chúng tôi đồng cảm nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn.. Rồi tôi nhận ra...'

Chiếc tivi tự bật lên, điều đó nghe có vẻ ghê nhưng Shiho không quan tâm gì mấy, cái cô duy nhất nhận ra là con người đang hiện diện trên màn hình, nói những lời làm tim cô muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực. Cô cảm thấy quá đỗi bất ngờ, nhưng bây giờ, trong cô không còn gì sự đau khổ, mà chỉ là sự hân hoan.

Cô vội vàng khoát chiếc áo măng-tô màu café sữa và chạy ngay xuống dưới nhà, định bụng sẽ tìm Shinichi và nói ra hết những dấu yêu đã nén chặt thành nỗi đau trong lòng bấy lâu nay.
Shiho... sẽ không giả vờ nữa!

Nhưng rồi...

"Bộp!".


- Đi đâu đấy? – Giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng khi vòng tay ấm ấp ấy đã tóm lấy vai cô.

- Shinichi? – Cô thoáng ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng lay mình quay đầu về phía mặt anh. Dày đặt những câu hỏi nở rộ trong người nhưng chẳng hiểu sao cô chỉ có thể nói rằng – Sao... Anh không giận em?

- Em quên rồi à? Anh là thám tử! – Anh tự tin thao thao – Em làm vậy vì thấy Ran và muốn anh cắt đứt quan hệ với em chứ gì?

- Vậy sao? – Cô cười với một nụ cười ngây ngô, kiểu như ngượng vì bị bắt quả tang. Khẽ đưa mắt nhìn anh từ trên xuống – Cái gì trong tay anh đấy? Anh định đục em à? – Cô đùa.

- Ái chà! Tinh mắt quá! – Anh nâng bàn tay trái của cô lên – Anh đã bảo người ta cắt dây và làm cho nó ngắn lại, vừa vặn luôn nhé!! – Vừa nói, anh vừa gài chốt chiếc vòng ngày ấy khi anh quyết tâm phải tặng cho cô bằng được.

- ... Shinichi... - Cô siết nhẹ đôi tay anh.

- Hửm?!

- ... Anh chưa uống thuốc à? – Cô lên giọng như mỉa mai.

- Ừ, anh chưa! – Anh nhe răng cười tít mắt.

- Em cũng thế... - Rồi Shiho nhón gót, kê sát môi mình vào tai Shinichi, thì thầm – Nên... em cũng nghiện anh mất rồi!

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #17#shinshi