Chương 3: Ngày cưới
3. Ngày cưới.
Shinichi đặt tách cà phê vào trong bồn rửa chén, với tay lấy cái bọt biển và chút xà phòng để rửa chúng. Anh vẫn luôn gọn gàng, ngăn nắp như vậy, hoặc chí ít từ khi anh lấy vợ.
Anh bước vào phòng ngủ, thay cho mình bộ áo vest sang trọng rồi bước ra khỏi nhà.
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng mùa xuân vui tươi nhảy nhót khắp mọi nơi, chiếu sáng lên khung cảnh thanh bình của làng quê Nhật Bản.
Shinichi ra khỏi nhà chừng vài bước, rẽ sang phải chỗ hàng bán hoa và dừng lại. Anh nhìn bà cụ đang dùng đôi tay khéo léo của mình gói từng bó hoa lại, anh mỉm cười, lễ phép nói:
- Thưa bà, cho cháu lấy bó hoa cháu đặt từ tuần trước.
Bà cụ hiền từ quay lại nhìn Shinichi, trên tay là một bó hồng tươi rất đẹp mắt. Vài đóa hoa còn vương vấn hạt sương, long lánh dưới ánh nắng mùa xuân, mãnh liệt như ý nghĩa của chính nó – tình yêu bất diệt.
Bà lão bán hoa nhìn Shinichi nói:
- Đây, bó hoa của cậu đây. Tôi không hiểu, mua hoa cần gì đặt trước một tuần? Cậu là khách quen đương nhiên sẽ ưu tiên lấy hoa tươi cho cậu.
Shinichi nhận bó hoa từ bà cụ, gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Thì mấy lần trước là cháu mua hoa lan, và chỉ mua có một đóa, còn lần này mua với số lượng nhiều như vậy, đặt trước cho chắc ăn.
Bà cụ nhìn Shinichi, đôi mắt hiền từ thoáng cười, nói:
- Cô ấy thật may mắn khi có người chồng như cậu. Mỗi ngày đều tặng một cành lan, còn những ngày đặc biệt lại tặng những một ngàn đóa hồng. – Rôi bà khẽ lắc đầu tiếc nuối – Chỉ tiếc cho cô ấy, mới trẻ vậy mà ...
Shinichi vội chào và từ biệt bà cụ, và cậu đi đến một nơi đang giữ người con gái của cậu. Dù chỉ một chút thôi, nhưng cũng là cô ấy.
Từng làn gió hiu quạnh thổi qua, lạnh lẽo, điều hiu. Tán cây theo gió mà rung rinh, tạo âm thanh xào xạc. Shinichi đặt bó hoa hồng xuống một nấm mộ, bia đá khắc rõ ràng dòng chữ mà khi nhìn vào luôn khiến anh đau lòng: Kudo Ran.
Anh đặt bó hoa xuống, miệng cười khẽ, giọng thì thầm như làn gió mai:
- Ran, anh lại đến thăm em. Nhớ anh chứ.
Đáp lại tiếng nói của anh là tiếng gió hiu hắt, như đã quen với chuyện này, anh nói tiếp:
- Ran, năm năm trước, vào ngày nay anh cùng em tiến hành lễ cưới, cũng đúng vào ngày này, năm năm trước, em đã bỏ anh mà đi. Em nhớ không?
Bóng áo trắng đứng dưới gốc cây gần chỗ nấm mộ, cô nhìn anh, ánh mắt xanh tím buồn man mác. Khoảng cách lớn nhất trên thế giới này là gì? Đó chính là khi đứng trước mặt người mình yêu mà anh ta không thể thấy mình. Anh với cô, tuy đối diện nhau, nhưng đã bị tấm màn âm dương chia cắt. Trớ trêu!
.
.
.
Nói về sự chia cách âm dương này, phải nói đến bi kịch năm năm về trước.
Vào buổi sáng, trong căn phòng chờ của khách sạn Suzuki, chú rể bước qua bước lại đầy lo lắng. Thật ra phải đến chiều mới làm lễ cưới, tất cả các phong tục truyền thống của Nhật Bản về cưới hỏi cả hai đã hoàn thành xong, chỉ còn một buổi tiệc ra mắt với bạn bè là hoàn tất. Vậy mà bây giờ, chú rể Shinichi vẫn tim đập chân run, đi đi lại lại hết sức mất bình tĩnh.
Cũng vào khắc này, tại phòng giam của phạm nhân tử tù, tiếng nói của một người cai tù vang lên:
- Tù nhân 0421, còn một giờ nữa là hành hình, anh còn nguyện vọng gì không? Nếu được, tôi sẽ làm giúp.
Người đàn ông bận bộ đồ tù nhân, khóe môi nhếch lên nói:
- Ta muốn gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, gọi tới tên Kudo Shinichi.
Người cai tù khẽ gật đầu như đồng ý, rồi đưa một chiếc điện thoại gần đó cho tên tử tù, nói:
- Có lẽ đây là cuộc gọi cuối cùng của anh, muốn nói gì thì cứ nói hết.
- Chỉ vài lời là xong – Hắn nhếch môi đáp lại, dùng tay ấn số của Kudo.
Tiếng chuông vang lên đều đều, cắt quãng cuộc hành trình đi bộ đều của Shinichi. Nghe tiếng máy đổ, anh liền phòng lại bắt máy:
- Ran hả, anh đây ...
- Hạnh phúc quá nhỉ Shinichi? – Tiếng nói lãnh đạm cất lên từ phía bên kia
Shinichi im bặt vài giây, như nhận ra người đầu dây bên kia, liền nói:
- Gin, cũng sắp đến giờ ngươi chầu diêm vương rồi, sao còn rảnh rỗi chúc mừng ta?
Gin cười mỉa mai, nói:
- Shinichi, ta còn món quà cuối cùng muốn tặng người
Chưa để Shinichi kịp hiểu mô tê gì cũng vội tắt máy.
Shinichi lúc đầu còn suy nghĩ lời hắn nói, nhưng rồi những lo lắng của chú rể lại kéo đến xâm chiếm đầu óc của anh. Phút chốc, anh quên đi lời Gin nói, quay lại vấn đề của mình.
Chiếc xe chở cô dâu lăn bánh đều đều trên con đường đô thị. Bất giác, cô nhìn ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Từng cánh hoa anh đào rơi theo làn gió mang hơi thở của mùa xuân. Nắng trưa không gay gắt, chỉ làm người ta cảm thấy ấm lòng. Con đường dài vắng vẻ loáng thoáng vài bóng người.
Vẫn biết trên cõi đời thường yêu thường mơ lứa đôi
Nếu biết sống giữa trời tình yêu là con nước trôi
Trôi lang thang qua từng miền, lúc êm ái xuôi đồng bằng
Cũng có lúc thác cuồng ngềnh, chia đường con nước êm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đều đều cùng với dòng chữ “Kudo Shinichi” đập vào mắt. Cô mỉm cười và nhấc điện thoại lên:
- Dạ, alo ...
“Ran, em đang ở đâu vậy?”
- Ừm, em đang ở trên xe lên lễ đường.
“Sớm vậy à?”
- Ồ, vậy anh đang ở đâu đấy, Shinichi? – Ran cười khúc khích hỏi
“Ờ ... thì ... anh ... đang ở lễ đường”
Không cần bên cạnh mà Ran cũng dư biết, Shinichi đang gãi đầu vẻ ngượng ngùng. Phút chốc, cô lại cười, vẻ mặt của anh lúc đó, chắc chắn rất đáng yêu. Cô muốn một lần tận mắt chứng cảnh này, cô sẽ ghẹo anh, nói nam nhi trai tráng sao mà dễ xấu hổ quá.
- Shinichi à, dù cho có chuyện gì đi nữa, em vẫn yêu anh, bên cạnh anh. – Ran nói, ngay chính cô cũng không hiểu vì sao những lời nói đó lại tuôn ra từ miệng mình. Linh cảm điều gì chẳng lành sao?
“Ran à, em nói gì kỳ vậy, chẳng phải chúng ta ...”
Vài từ cuối cùng, Shinichi chẳng kịp nói ra. Bởi khi anh định nói “chúng ta sắp kết hôn” thì anh lại nghe phía đầu dây bên kia một tiếng nổ thật lớn, thật to đủ làm trái tim anh tan nát.
“Ran, em có nghe anh nói không” – Shinichi hét lên, tiếng nổ đó đủ làm anh mất bình tĩnh
Đáp lại tiếng hét của anh lại là một khoảng tĩnh lặng đến não lòng. Cô ... đã đi rồi. Đã rời xa anh, mãi mãi không thể gặp lại anh.
Đập máy thật mạnh xuống đất, dự cảm chẳng lành tựa dòng màu đỏ chảy trong người anh, làm anh nóng lên như lửa đốt.
Ta còn món quà cuối cùng muốn tặng ngươi
Từng tiếng, từng từ, từng lời nói của Gin là cuốn băng chảy chậm hiện lên trong não của anh, làm căng từng sợi dây noron thần kinh của anh. Nó như cơn sóng thần, từ từ lẳng lặng rút nước ra phía xa, rồi ầm một cái đánh một cơn sóng to và dữ dội đập vào trí não của anh. Gin, tên khốn, hắn đã làm gì Ran của anh?
Shinichi như con diều đứt dây, bị luồng gió lạnh thổi qua buốt đến tận xương tủy, hoảng loạn nhưng cố bình tĩnh, anh nhặt chiếc điện thoại bị mình quăng một cách không thương tiếc lên. Ấn nút gọi số của ba mẹ vợ:
“Alo”
- Ba, Ran ... Ran đâu rồi?
”Thằng nhãi ... à, con rễ, Ran đang đến chỗ làm lễ đó”
- Ba và mẹ không đi theo à? – Anh hỏi, dường như muốn thét lên
”Không! Nó nói sẽ tự đi đến trước, bọn ta lát sẽ lên sau, con biết đó, con bé rất háo hức ngày nay nên đã ...”
- Mất tích, Ran mất tích rồi – Shinichi ngắt ngang dòng nói của ông Kogoro.
”Con bảo sao? Ran mất tích! Sao có thể?”
- Không nói nhiều, ba mẹ hãy tìm trên những con đường có thể đi đến lễ cưới. Con sẽ gọi bác Megure để giúp chúng ta tìm Ran.
“Con, có chắc không, lỡ nó đi mua gì đó thì sao. Dù sao thì bây giờ vẫn chưa đến giờ làm lễ mà”
- Con không biết rõ nữa, nhưng con mong là linh cảm của con sai, hoàn toàn sai.
Từng lời nói của Shinichi vô cùng thê lương, buồn bà và có chút gấp gáp. Ông biết rõ, thằng con rể này có sợi dây đỏ gì đó nối kết với con gái mình, vì thế lúc con gái cưng của ông gặp chuyện thì Shinichi luôn có mặt để cứu con bé. Nên lúc Shinichi có linh cảm xấu, rõ ràng là có điều không ổn xảy ra với con gái ông.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, bà Eri bắt máy. Lúc sau, đôi mắt sắc sảo của bà chuyển sắc, nhưng vẫn cố bình tĩnh mà nói với ông:
- Ở đường X có vụ nổ lớn, không rõ danh tánh là ai. Nhưng mà … lúc đó vắng người, chỉ có chiếc xe của Ran là đi đường đó. Ran … là một nạn nhân … có lẽ thế.
Từng lời của bà Eri thẽ thọt nhưng đủ truyền đến tai của Shinichi, tay chân anh dường như muốn rụng rời khi nghe thấy lời nói đó. Nó như con dao sắc nhọn cứa vào trong trái tim anh, trái tim đang rỉ máu nhưng lại cố trở nên bình tĩnh, đóng băng nó như một việc cần làm.
“Con sẽ đi đến “
Lạnh lùng lên tiếng rồi lại lạnh lùng cúp máy. Anh thật sự … thật sự mất đi cảm xúc của mình.
Chiếc xe hơi đời mới phóng nhanh hơn làn gió mùa xuân đi đến hiện trường. Thấp thoáng, anh thấy bóng của vài chú cảnh sát quen thuộc, thấy những vạch ngăn cấm những người không liên can vào trong.
Lạnh lùng hất tay những tên cảnh sát ngáng đường, anh bước vào trong. Dáng lưng thẳng, mặt cao nhưng vẫn phảng phất sự hy vọng cũng như tuyệt vọng.
Ran. Em có còn không?
- Shinichi, xin lỗi, sắp đến lễ cưới của cậu mà bị vướng điều tra, nếu kịp thì chiều chúng tôi sẽ đến, không thì ... Cậu biết đấy, nhiệm vụ quan trọng hơn mà – Ngài Megure nói với Shinichi.
- Nạn nhân, xác định rõ nạn nhân.
Ngài Megure toát mồ hôi hột nhìn Shinichi. Rõ ràng là đang đứng kế anh, nhiệt độ đang đông cứng cả người, nhưng mồ hôi vẫn tuôn ra như suối. Ngay từ đầu nhìn thấy Shinichi đến đây, ngài đã biết chính xác anh đến đây để là gì. Nhiều năm kinh nghiệm làm nghề thanh tra, việc gặp người nhà nạn nhân đã quen như cơm bữa, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy thái độ này của Shinichi, lần đầu ngài có vẻ sợ sệt trong việc gặp gia đình nạn nhân.
Shinichi không đợi nghe câu trả lời của ngài Megure. Nghe, nếu phải thì sao, nếu không phải thì sao? Không, anh không muốn nghe việc Ran là nạn nhân hay không là nạn nhân từ miệng của người khác. Anh muốn tự mình xác nhận chúng. Cho dù sự thật có đau lòng cách mấy, thì sự thật vẫn là duy nhất.
Tìm. Rồi tìm. Rồi lại tìm. Anh tìm như thể đang tìm chính sinh mạng của mình, tìm như thể từng mạng sống, từng mảnh ghép của cuộc đời anh bị phá vỡ, anh lại phải nhọc công tìm và lắp ghép chúng thành một bộ hoàn chỉnh. Nhưng, anh biết, không có cô, mảnh ghép cuộc đời anh không bao giờ được hoàn thiện. Khoảng trống đó, nếu không có cô, không bao giờ được lắp đầy. Cô, chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong cuộc đời của anh, nhưng lại là mảnh ghép quan trọng nhất đề tựa chữ “hạnh phúc”. Hạnh phúc giờ đây thật quá xa vời.
Mảnh kim loại sáng bóng dưới ánh mặt trời, như hàn vạn mũi kim đâm vào trái tim anh. Ran, thật sự, đã bỏ anh mà đi.
Nhặt lấy chiếc nhẫn bằng thứ kim loại đắt tiền nhất hiện nay, như nhặt lại trái tim của mình. Nóng! Đau! Nhưng có đau bằng trái tim của anh không?
- Shinichi! – Ngài Megure lên tiếng, nhìn vào vật Shinichi đang cầm và tâm trạng của anh, ngài cũng đủ biết nạn nhân là ai.
Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, như nắm chính sinh mạng đang bị méo mó của mình, anh ngẩng mặt lên nhìn trời, nổi đau kìm nén bấy lâu vỡ òa ra, tiếng thét thất thanh vang vọng lên đất trời. Cứ như thể anh sợ trời xanh không nghe lời anh nói, sợ trời xanh nghe rồi mà không hiểu cho tâm trạng của anh.
- Ran, em bỏ anh đi thật sao?
Anh – Kudo Shinichi – lần thứ ba trong đời có cảm giác bất mãn với sự trêu ngươi của tạo hóa. Đã sinh anh tại sao lại sinh cô? Đã sinh yêu sao lại sinh hận? Thà không bao giờ gặp nhau, chứ đừng gặp nhau rồi lại phải chia ly, có phải là quá tàn nhẫn không?
Nhưng, cho dù có như thế nào, tạo hóa có tàn nhẫn ra sao, anh vẫn cảm ơn họ. Cảm ơn đã sinh cô ra để anh gặp. Cảm ơn đã cho cô gặp anh. Cảm ơn đã cho anh lần đầu cảm giác được yêu. Tình chỉ đẹp, khi còn dang dở. Như vậy, xin cảm ơn tạo hóa đã cho anh mối tình đẹp này, dù dư vị của nó lại phảng phất buồn. Sinh ly và tử biệt, còn gì độc ác hơn thế?
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua người anh, lạnh lùng và vô tâm.
Mùa xuân buồn có gió đông qua
Ôm tấm ảnh cô dâu trong lòng mình, anh nhẹ nhàng, từng bước, từng bước tiến lên lễ đường thành hôn.
Lễ đường hỷ sự nay mang màu tang tóc, từng giọt lệ của quan khách tràn mi khóc thương cho đôi uyên ương trẻ.
Anh đứng dưới Chúa trời, ôm di hình người anh yêu vào lòng. Đôi mắt xanh của đại dương lãnh đạm tựa băng sâu. Anh chờ đợi lời nói của Cha sứ.
- Kudo Shinichi, con có nguyện suốt đời suốt kiếp, yêu thương Mori Ran, thủy chung với cô ấy, suốt đời xem cô ấy là vợ của mình không?
Cha sứ run run nói, nhìn hình ảnh chú rể ôm bức hình cô dâu, bất giác cảm thấy đau lòng. Đã đi nhiều nơi, gặp nhiều hoàn cảnh bi thảm khác nhau, nhưng Cha chưa bao giờ thấy việc nào cảm động đến thế, làm câu nói của Cha cũng không giống như những lễ cưới khác.
Shinichi bình thản nói lời hẹn ước, ung dung, nhàn nhã tựa như chưa có chuyện gì xảy ra:
- Kudo Shinichi, nguyện suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu một mình Mori Ran. Chỉ một mình Mori Ran có thể làm vợ của Kudo Shinichi.
.
.
.
- Ran, khoảng hai tháng sau khi em ra đi, ba mẹ em đã quay về với nhau. Thật là một tin vui phải không em? Nhưng với anh, và có lẽ cả với họ, hạnh phúc đã không được vẹn tròn như trước.
- ...
- Ran, bây giờ, người đợi là anh, anh đợi đến ngày được gặp lại em lần nữa.
- ...
- Ran, có lần em hỏi, giữa vụ án và em, ai quan trọng hơn, lúc đó anh chưa trả lời
- ...
- Bây giờ anh sẽ nói, em hay vụ án đều quan trọng như nhau. Vì vụ án luôn được che dấu ngụy biện bởi những mưu toan, nhưng sự thật vẫn không bị che dấu hay làm mờ đi. Em cũng giống như sự thật duy nhất của đời anh. Trên đời này, sự thật chỉ có một, giống em vậy. Không thể mờ nhạt, không thể biến mất, mãi mãi tồn tại cùng năm tháng.
- ...
- Ran, anh hiểu rồi, đời có nhân quả báo ứng, từ lâu, anh bắt em chờ, bây giờ, anh phải trả giá. Nhưng, có quá đắt không?
- ...
- Người hại hắn là anh, tại sao không giết anh, mà lại giết chết em?
Sau bao lần điều tra khổ nhọc tìm kiếm, cảnh sát đã lần ra một vài manh mối, đương nhiên là cần phải có sự giúp đỡ của Shinichi, đó cũng là phi vụ cuối cùng mà anh làm.
Họ điều tra ra được, tổ chức Áo đen trước khi bị tiêu diệt đã nhận thêm một người mới, tên Rum. Hắn ta có tài, có sức, sát thủ mới được đào tạo bí mật, không ai biết ngoài tên Boss và Gin. Khi B.O bị tóm gọn, Gin và Rum may mắn thoát được và lập mưu cứu các đồng đội khác. Gin là một kẻ thông minh, nếu hắn chịu làm việc cho chính nghĩa, chắc hẳn chức cao vọng trọng, được nhiều người yêu mến, nay lại đi vào con đường tà đạo, khiến biết bao người vô tội phải chết, ắt bị trời phạt. Trước khi bị Shinichi bắt, hắn đã tính tới việc sẽ bị bắt vào tù và lập sẵn kế hoạch trả thù cuối cùng. Hắn căn dặn Rum, vào ngày hạnh phúc nhất của tên thám tử, hãy tặng cho hắn một quả bom
Rum tiến hành đúng theo kế hoạch, nhưng lại thay đổi nạn nhân. Nếu giết Shinichi, quả thật quá tầm thường. Phải để hắn nếm nỗi đau của việc mất đi người thân, mất đi người mình yêu nhất trên đời. Giống như việc hắn bắt người vợ của Rum vào tù, họa chăng chỉ khác ở cách tiễn đi. Nếu Shinichi tiễn vợ của Rum bằng lưới của pháp luật, thì Rum tiễn Ran bằng quả bom hẹn giờ.
- Ran, em có khóc không? Đừng khóc nhé, vì anh sẽ đến bên em, một ngày nào đó.
- ...
Đến ngày cuối cùng, ngày Ran bước chân lên thiên đường, anh đã không khóc. Nam nhi đổ máu quyết không đổ lệ. Không chỉ vì chuyện cỏn con mà khóc được.
Không phải anh vô tâm, không phải anh thờ ơ. Nếu có thì chỉ vì anh đã quá yêu cô.
Nỗi đau mất cô không biểu thị ra ngoài, nó đau âm ỉ từng phút từng giây. Giọt nước mắt không trào dâng nơi khóe mi mà lặng lẽ nuôt sâu vào trái tim.
Anh không khóc, vì nỗi đau của anh không có giọt nước mắt nào có thể làm dịu nhẹ đi.
Bầu trời mùa xuân nắng tươi, âm thầm chiếu xuống trần gian.
Không mưa, không bão như trong tiểu thuyết. Bầu trời vẫn trong lành như chưa có gì xảy đến.
Anh cũng giống bầu trời, trời không mưa khi họ chia biệt, anh không khóc khi họ cách xa.
Mưa và nước mắt không chảy.
Nhưng nỗi đau vẫn không thể xóa nhòa.
“Cười là tiếng khóc khô không lệ
Người ta cười trong những lúc quá chua cay”
- Ran, hãy hạnh phúc, cho dù em ở nơi đâu
Làn gió thôi qua, mang đóa lan trắng vào trong lòng bàn tay anh, e ấp, mỹ lệ. Gió mang hương của cô thì thầm vào tai anh:
- Shinichi, mừng kỷ niệm ngày cưới của hai ta.
Xin cho yêu trong Mộng Thường
Nhưng mộng thường cũng tan
Xin cho đi chung một đường
Sao định mệnh chắn ngang
Xin ghi tên chung thiệp hồng
Phút giây bỗng nghe ngỡ ngàng
Cô dâu chưa về nhà chồng
Ôi lạnh lùng nghĩa trang
Chàng thề không còn yêu ai
Dẫu cho ngày tháng phôi phai
Nhiều lần chàng mộng liêu trai
Nàng hẹn chàng kiếp mai
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro