Chương 2: Kỷ niệm
Note: Chương 2 viết theo lời kể của Mori Ran, ngôi thứ 1
2. Kỷ niệm
Tôi nhẹ nhàng bước đi trên cầu thang, tà váy trắng bay bay trong gió. Nhẹ nhàng, tôi ngồi xuống thành lang cang, ngắm nhìn người mà tôi yêu
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, chiếu lên nhánh tóc đen của anh ấy làm chúng càng thêm rực rỡ hơn.
Tôi cười, một nụ cười hạnh phúc. Thì ra lâu nay, anh vẫn yêu tôi như vậy.
Tôi bây giờ đã nhớ ra cái ngày đầu tiên tôi gặp anh. Đó là một ngày cuối đông.
.
.
.
Tiết trời mùa đông lạnh lẽo, từng đợt gió thổi qua buốt đến tận xương tủy, tuyết rơi trắng xóa cả vùng Tokyo.
Từng đám mây trắng bồng bềnh như màu của tuyết, đủng đỉnh trôi theo chàng gió đa tình.
Năm đó, tôi khoảng hơn hai tháng tuổi, được mẹ bồng trong tay, ấm áp sưởi tôi trong lồng ngực của mình.
Ba tôi xách đồ theo sau, trong miệng vẫn lèm bèm một vài câu nghe không rõ. Mẹ tôi quay sang, đôi mắt vẫn thường hay dịu dàng nhìn tôi giờ sắc lẹm, liếc nhìn ba tôi.
Ba giật mình lùi về sau vài bước như phòng thủ, miệng lắp bắp:
- Chuyện ... chuyện gì vậy?
Mẹ tôi làm ngơ hành động đó, nói:
- Anh đi mau mau một chút, sắp đến giờ rồi kìa.
Ba đứng thẳng dậy, thắc mắc hoặc rõ hơn là lời than phiền:
- Sao không đón Giáng sinh ở nhà, việc gì phải qua nhà Kudo làm gì?
Mẹ nhìn ba nói lại:
- Yukiko mời gia đình mình sang đón Giáng sinh cùng. Thật ra là muốn tổ chức đêm Giáng sinh đầu tiên mà Shinichi và Ran đón nhận cho long trọng một chút. Sao anh thắc mắc câu này nhiều lần vậy? Mau bấm chuông đi, tới nơi rồi kia.
Rồi mẹ quay mặt qua cánh cổng lớn, liếc mắt ra hiệu cho ba bấm chuông.
Ba không nói không rằng, nhưng nhìn vào thì có thể thấy rõ là không can tâm nhưng chẳng thể làm được gì, đành “vâng lời vợ” bấm chuông.
Đó có lẽ là ngôi nhà lớn nhất mà tôi thấy lúc bấy giờ. Tất nhiên khi bạn mới hơn hai tháng tuổi, những việc bạn thấy chỉ có thể là chiếc nôi phòng ngủ của bạn hoặc phòng tắm. Lần đầu tiên tôi nhìn được căn nhà lớn thế này đăm ra thích thú, cứ cựa quậy trong lòng mẹ, lấy tay chỉ trỏ bên này bên kia.
Mẹ tôi thấy tôi cửa quậy, mỉm cười dịu dàng nói:
- Ran ngoan, sắp đến nơi rồi.
Mẹ quay sang nhìn ba, thúc giục:
- Anh bấm chuông lẹ lên đi, con lạnh rồi này.
Ba rõ thương tôi, khi nghe thấy tôi đang lạnh liền bấm chuông mấy chục lần cho đến khi có người đến mới chịu ngưng. Mẹ nhìn ba nói:
- Anh định xung phong thay chuông cửa mới dùm người ta hả?
Người mở cánh cổng sắt to lớn là một người phụ nữ, khoảng bằng mẹ tôi. Người phụ nữ đó đẹp theo cách tinh nghịch, nhìn khá giống trẻ con. Người đó nhìn thấy mẹ tôi, mỉm cười nói:
- Eri đến rồi à. Cả bé Ran nữa, ôi bé dễ thương quá
Người đó bồng tôi từ tay mẹ, nhấc lên xoay vài vòng làm tôi suýt ọc ra vì chóng mặt. Xong người đó bồng tôi trên tay nói:
- Sau này bé Ran chắc cũng thuộc hàng mỹ nhân à nha. Xinh thế này còn gì nữa.
Mẹ nhìn người phụ nữ đó, mỉm cười nói:
- Chào Yukiko, Giáng sinh vui vẻ nhé!
Nói rồi mẹ đưa cô Yukiko một hộp quà đựng trong giấy gói màu đỏ, nom rất đẹp mắt. Mấy giờ trước, lúc mẹ tôi gói món quà này lại, nhìn màu tôi đã thích rồi, muốn lấy ra chơi với chúng, nhưng lại chẳng được. Chắc cũng vì gói quà này mà tôi bắt đầu thích màu đỏ. Màu đỏ - màu của cảm xúc, nhiệt huyết và tình yêu - màu của sợi tơ gắn kết hai con người cùng nhịp đập trái tim. Và màu đỏ cũng là màu của lửa của chiến tranh và chết chóc. Hay màu đỏ - màu của máu!
- Hì, cám ơn cậu nha! Nào, chúng ta cùng vào nhà thôi – Cô Yukiko nhận món quà từ tay mẹ tôi, mỉm cười hất cằm ra hiệu mời chúng tôi vào nhà.
Bên ngoài trời càng lạnh lẽo bao nhiêu thì trong ngôi nhà này càng ấm áp bấy nhiêu. Trong phòng khách được trang trí bắt mắt bằng những sợi dây kim tuyến đủ màu. Cây thông Noel rõ to nằm ngay giữa nhà, những hạt châu thông trắng trắng, đo đỏ vàng vàng cùng những vật trang trí khác treo đầy cây. Trên cao là ngôi sao vàng đẹp mắt, lấp lánh như những vì tinh tú trên bầu trời cao.
Cô Yukiko đặt món quà mẹ tôi vừa tặng xuống gốc cây thông, bên cạnh những món quà đủ màu sắc khác. Rồi cô bồng tôi lại gần một cậu bé hơn tôi khoảng vài tháng đang ngồi trên chiếc ghế cao dành cho trẻ em, thích thú quậy những món đồ chơi của mình.
Điều kỳ lạ mà giờ đây tôi nghĩ lại cũng thấy vô cùng ngạc nhiên: Những đồ mà cậu bé đang chơi chẳng phải là một chiếc ôtô hay một tàu xe lửa, mà là một quyển sách bìa cứng gáy rất đẹp. Và bây giờ tôi mới biết, cậu bé đó đang thích thú ngắm nhìn quyển truyện trinh thám nổi tiếng nhất Thế giới – Sherlock Homles.
- Shinichi, chào bé Ran đi con.
Cậu bé được gọi là Shinichi đó nghe tiếng mẹ gọi, ngẩng đầu lên đôi chút, lướt ánh mắt màu xanh trẻ con qua tôi rồi cúi đầu tiếp tục nhìn quyển sách. Hay thật, cậu ta xem quyển sách thú vị hơn cả tôi nữa! Đồ lạnh lùng, vô cảm!
- Shinichi – Cô Yukiko lấy tay không bồng tôi vẹo má cậu bé – Không nghe mẹ nói hả???
Shinichi bị nhéo chẳng chút la ó hay khóc lóc, chỉ nhìn mặt mẹ mình, đôi mắt xanh khó chịu, ấm ức trông rất ủy khuất.
Cô Yukiko chẳng ngạc nhiên gì về hành động vô cùng tức cười của cậu quý tử nhà mình. Cô đặt tôi xuống dưới nền thảm êm ấm của sàn nhà, rồi cũng quay lên bồng cậu bé ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười nói:
- Hai đứa ở đây một chút, mẹ đi lấy máy ảnh.
Và bóng cô khuất dần sau cánh cửa phòng khách.
Nằm ngửa lên trần nhà cao, ngắm nhìn phong cảnh căn biệt thự to lớn một hồi cũng đâm ra chán, tôi bèn lật người lại. Tuy làm vậy thì cảnh vật xung quanh cũng không đổi, nhưng tầm nhìn khác làm khung cảnh lạ hơn đôi chút.
Tôi mỉm cười thích thú ngắm nhìn xung quanh, bỗng thấy một thứ màu đỏ rất ngộ nghĩnh nằm gần chiếc ghế sofa. Tôi thấy tên Shinichi già trước tuổi đó vẫn ngồi ngắm nghía quyển sách không rời, tôi liền trườn nhẹ trên thảm.
Có lẽ đây là lần thứ ba hay tư gì đó tôi trườn nên có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng chung quy vẫn không thể nhanh hơn một tên bò tới được.
Bóng tên đáng ghét kia thoăn thoắt bò đến vật màu đỏ đáng yêu mà tôi đang cố gắng trườn đến. Hắn ngồi xuống, tay giữ vật đó, nhìn tôi mỉm cười. Đó là nụ cười đáng ghét nhất mà tôi từng thấy kể từ lúc tôi sinh ra đời. Nhưng giờ tôi mới biết được, cuộc sống tôi luôn gắn liền với nụ cười đáng ghét ấy.
Hừ! Đồ kiêu ngạo! Đừng có ỷ hơn tôi vài tháng mà phách lối. Tôi là ai cơ chứ! Mori Ran này chẳng phải người tầm thường nào đâu. Trước hành động “giành tay trên” của hắn, tôi vẫn thong thả trườn đến, ánh mắt hắn vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ hắn nghĩ tôi sẽ bỏ cuộc. Đừng tự tin quá chứ!
Tôi trườn đến, nhìn vào vật màu đỏ trên tay hắn, tôi cũng chẳng vội vàng gì mà giành lấy ngay bây giờ. Có suy nghĩ bằng ngón chân cũng thừa hiểu hắn khỏe hơn tôi nhiều lần. Vậy là tôi “chơi chiêu”, ngó sang chổ khác để dụ hắn lơi lỏng.
Y như suy nghĩ của tôi, hắn nhìn theo ánh mắt tôi hướng về. Đôi đồng tử màu xanh hướng theo ánh nhìn của tôi. Nhanh chóng, tôi hợp lấy vật đó trên tay hắn.
Nhưng có lẽ tôi có lấy thì cũng chẳng được gì. Bởi tôi chẳng nhanh để mà chạy thoát hay điều gì tương tự thế. Tôi cũng chẳng đủ mạnh để giữ lại. Vì thế, vật mà tôi khỏ nhọc giành lấy lại bị hắn cướp mất.
Nghĩ lại, lúc đó tôi cũng chẳng vừa gì, dù sức yếu vẫn cố giành , nắm phần nào đó trên món đồ màu đỏ.
Giờ mới biết đó là một cuộn len đỏ mà cô Yukiko vô tình làm rơi xuống. Tôi nắm lấy đầu sợi len, cộng với lực của hắn, cuộn len cuốn vài vòng quanh người hai bọn tôi.
Và dù vô tình hay cố ý, sợi len đỏ đã kết nối hai ngón tay chúng tôi lại với nhau.
Giống như buộc chặt hai trái tim lại với nhau!.
.
.
.
Tôi mỉm cười nhìn chồng mình. Ngay từ lần gặp đầu tiên, chính anh đã gây sự với tôi trước, nhưng người yêu đối phương trước lại là tôi.
Từ đầu tôi đã yêu sự kiêu ngạo đó, khi nụ cười ngạo nghễ nở trên môi, trông vô cùng đắc thắng khi anh ấy phá xong một vụ án, hay đơn giản hơn là tìm ra đáp án việc mình đang suy nghĩ.
Còn nhớ hồi nhỏ chơi trốn tìm, tôi mới bảy tuổi, chơi dại trốn vào tầng hầm và bị nhốt ở trong đó. Thiết nghĩ sẽ chẳng còn được nhìn thấy ánh dương sáng ngời hay ánh trăng hiền dịu. Màn đêm bủa vây bao trùm như đang cố nuốt trọn tôi vào trong. Sợ hãi và chán chường, tôi thôi khóc nữa mà ngồi co ro lại.
Từng tia sáng chiếu hắt vào căn phòng tối. Ánh nắng tuy mờ nhạt nhưng đối với người đang trong bóng tối thì chính là mặt trời thu nhỏ của họ. Tôi lờ mờ mở mắt, đôi đồng tử màu xanh tím bắt đầu thích nghi dần với ánh sáng. Một bóng hình quen thuộc đứng trước cửa, đôi mắt xanh nhìn tôi, nụ cười nở trên môi:
- Biết cậu ở đây mà, Ran
Là anh, anh đã cứu tôi thoát khỏi màn đêm, là anh đưa tôi ra đón ánh nắng. Tôi khẽ cười.
Anh luôn vậy, luôn luôn là thế. Mảnh đất anh đang đứng là nơi có ánh dương chiếu sáng, là nơi sáng nhất trên thế giới. Từ chỗ đó, anh có thể quan sát tôi và biết tôi làm gì.
Còn tôi? Tôi luôn đứng trong màn đêm u ám, chẳng thể thấy gì ngoài bóng đêm và những việc đáng sợ. Tôi cũng chẳng bao giờ có thể nhìn thấy anh, hay biết thêm bất cứ thứ gì về anh. Điều tôi duy nhất có thể làm chính là chờ đợi trong bóng đêm lạnh giá
Vậy, một khi tôi biến mất, anh có lần nữa tìm thấy tôi được chăng?
Dù tôi rất tin tưởng anh, dù anh cũng đã hứa với tôi rằng sẽ luôn tìm được tôi, nhưng câu hỏi ấy và những suy nghĩ tiêu cực cứ ám ảnh tôi suốt mười năm qua.
Ở đời, đừng bao giờ đặt cho mình câu hỏi khó như thế. Cũng đừng bao giờ đặt một câu hỏi mà trong đầu mình chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực, bởi đáp án của nó không gì ngoài nỗi buồn. Và chính tôi cũng thật ngu ngốc khi bao lần tự hỏi như vậy.
Tôi thầm cười, không tìm thấy thì sao? Không cần nhất thiết anh phải nhìn thấy tôi. Chỉ cần tôi có thể thoát khỏi bóng tối ấy, từ trên cao nhìn xuống và thấy anh vẫn sống, vẫn hạnh phúc. Thế là đủ rồi.
Cuộc đời là phù du. Tôi cũng biết rằng chẳng có gì là vững bền. Trong đạo Phật có dạy: “trên đời này mấy ai đoán được chữ ‘ngờ’”. Và tôi cũng chẳng ngờ rằng, người mình yêu lại luôn ở bên tôi, từng giây từng phút ở bên tôi, mặc cho anh đang trong bộ dạng của một đứa trẻ.
Tình cờ chăng khi tôi khóc, anh lại gọi điện an ủi tôi? Tình cờ chăng khi tôi gặp nguy hiểm anh lại đến bên tôi? Không, không phải là tình cờ, nếu là tình cờ thì chỉ xuất hiện một hai lần, cùng lắm là đến lần thứ ba, nhưng việc “tình cờ” này lại xảy ra điều đặn đến nỗi tôi cũng phải ngạc nhiên. Giờ nghĩ lại thấy mình giống như một con lừa to tướng trong phim hoạt hình “Tom&Jerry”.
Ngày anh biến mất cũng là ngày xuất hiện cậu bé ấy. Đứa trẻ thông minh và lanh lợi đến nỗi chưa chắc đầu óc tôi có thể hoạt động bằng nó. “Conan”, đó là tên của đứa trẻ.
Conan đến nhà tôi sinh sống, chẳng hiểu sao lúc đầu lại có thể làm thân với nó nhanh như thế. Nhanh chóng tiết lộ bí mật tình yêu của tôi, ngây thơ kể suy nghĩ của mình cho nó nghe, cứ tưởng rằng đứa trẻ giống như một con thỏ trắng, nhưng ai ngờ đâu thỏ trắng thực chất là tôi, còn đứa trẻ đó là sói xám chính hiệu.
Mà tôi chẳng cần biết ai là sói ai là thỏ, chỉ cần biết rằng: sói yêu thỏ dù đời có đổi thay, thế là đủ rồi.
Nhưng cho dù biết anh sẽ yêu tôi, có lẽ mãi mãi sẽ như vậy, điều đó cũng không ngăn nổi trí tò mò vốn nằm trong máu của tôi. Tôi yêu một người là muốn cùng người đó sẻ chia những khó khăn nhọc nhằn, vượt qua những thử thách chông gai, chứ không thích việc người đó bảo vệ tôi, một mình chịu khổ đau để tôi hạnh phúc. Tôi không mong như vậy!
Ngày tôi biết được bí mật động trời này là ngày đầu thu, khí trời bắt đầu se lạnh.
Vào ngày đó, tôi có một bữa tiệc họp mặt với những đứa bạn cũ thời đại học. Tất nhiên, năm đó tôi đã hai bảy tuổi, đang hành nghề công tố viên
Chắc đó là duyên trời đã định, ngày họp mặt đó bị hủy không nguyên do. Tôi đành thất thiểu ra về, nghĩ rằng về nhà chỉ nằm thui thủi một mình, vì ba đã đi nhậu nhẹt ở nơi nào đó mà khi hỏi tới ông lại bực mình: “Biết chi?”, còn Conan đã đi đá banh cùng bạn.
Càng ngày, Conan càng giống Shinichi hơn, giống cả tính cách, diện mạo và trí thông minh. Có lần tự hỏi có phải đó là Shinichi? Vài lần suy nghĩ vô cùng biến thái: “Nếu mình yêu em ấy, nó có chịu không?” Nhưng mỗi lần nghĩ xong đều tát mình vái cái, rồi nằm oài ra giường: “Mình nhớ Shinichi”.
Nhà không có ai lại sáng đèn, chưa kể đến những lời nói từ trong phát ra. Nghĩ nhà có trộm, tôi bèn rón rén bước vào, tựa vào cửa phòng thủ, tiếng nói bên trong thẻ thọt lướt qua tai tôi
- Bác tiến sĩ, Haibara đã tìm ra thuốc giải chưa? Bọn chúng sắp hành động rồi?
Qua chiếc điện thoại, tôi nghe loáng thoáng vài lời, đại loại như:
- Shinichi, cháu đã trong hình dạng ban đầu rồi, uống thuốc giải chi nữa?
Tiếng Conan quát lên, hay tôi phải gọi là Shinichi nhỉ?:
- Không, hình dạng thực sự của cháu là hai bảy tuổi, không phải tuổi mười bảy, cháu không nói nhiều nữa, cháu qua đó lấy thuốc giải, ...
Đến lúc đó, tôi đã chẳng thể nghe nổi nữa, nước mắt từ khóe mi tràn ra, dào dạt như dòng thác. Tôi không hiểu, nước mắt mình ở đâu mà nhiều thế? Đã bao lần khóc rồi mà vẫn không hết nước mắt. Nếu có ai hỏi tôi giỏi cái gì nhất, tôi sẽ không do dự mà nói thẳng thắng ra rằng: Tôi giỏi khóc!
Tôi khẽ nép mình vào góc phòng, chỗ tối nhất mà không ai nhận ra, Conan chạy ngang qua người tôi, không một cái ngoảnh đầu, chứng tỏ rằng nó đang vội vã lắm.
Chờ bóng dáng Conan chạy khuất đi, tôi vào phòng mình, nằm suy nghĩ mấy đêm dài. Cuối cùng cũng thấu hiểu vài đạo lý mà người xưa đã dạy: Không biết nhiều thứ hóa ra lại là diễm phúc. Nếu tôi không biết sự thật này, tôi cũng chẳng dằn vật, đau khổ thế này. Nhưng nếu không biết tôi lại phải buồn rầu chờ đợi anh trong tháng ngày ròng rã. Vậy đối với tôi, biết hay không biết đều phải đau. Sự đời bất công là thế!
Suy ra rồi suy vào. Tính qua rồi tính lại. Tôi quyết định tha lỗi cho anh. Bởi anh không như tôi suy nghĩ, đang gặp nguy hiểm ở một nơi nào đó. Hoặc đang say sưa âu yếm với cô tóc đỏ tóc xanh nào. Anh hằng ngày vẫn ở bên tôi, chăm sóc tôi và được tôi chăm sóc. Thế còn gì bằng?
Nhưng điểm mấu chốt trong đây là anh đã lừa dối tôi. Mặc dù tôi không biết khi tôi biết bí mật này sẽ có đi bù lu bù loa với ai hay không. Có thể lúc đó sẽ nguy hiểm hơn. Nhưng ngẫm lại vẫn là anh không tin tôi.
Cuối cùng lại quyết định tìm anh hỏi cho ra nhẽ, tôi đi vào phòng tắm, thay cho mình chiếc đầm trắng, rồi phóng nhanh ra đường tìm anh.
Tìm, rồi tìm, rồi lại tìm, nhưng vẫn chẳng thấy anh ở đâu. Bất giác, trong vô thức những bước chân tôi lại đi về hướng một nơi khá cũ kỹ và u ám.
Tôi bước vào, nghe dòng đạn bắn liên hồi, nghĩ là có vụ phục kích, liền nhanh tay lấy điện thoại báo cảnh sát. Dù cho cảnh sát có dặn đừng có tiến vào hiện trường, nhưng với trí tò mò của một công tố viên, tôi lại đi tìm hiểu.
Thảng thốt nhìn người tôi tìm kiếm cả ngày trời. Thấy anh ngồi dưới đất, muốn chạy đến đạp cho anh vài phát, cũng muốn chạy đến ôm anh vào lòng và thì thầm vài câu. Nhưng rốt cuộc lại chạy tới ôm viên đạn vào trong ổ bụng của mình. Người tôi định ôm chuyển sang thế chủ động ôm tôi vào lòng, giọng hốt hoảng nói “Tớ yêu cậu” như trên phim truyền hình. Vui và đau, tôi ngất đi.
Hạnh phúc của tôi không lớn lao đến nỗi bao phủ cả đất trời, cũng không nhỏ bé như giọt sương vươn mình trong nắng ấm. Nó chỉ đơn giản là khi tỉnh dậy thấy người tôi yêu ở bên cạnh. Yêu và được yêu, còn gì hạnh phúc hơn thế?
Đôi mắt xanh tím của tôi lờ mờ tỉnh giấc, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với không khí, nghe tiếng nước biển nhỏ từng giọt, tiếng kêu đều đặn của máy đo nhịp tim, và nhìn thấy người con trai tôi yêu.
Anh nắm lấy tay tôi, truyền hết hơi ấm vào người tôi, đôi mắt màu xanh biển nhìn tôi, lo âu và hy vọng.
Nhìn thấy tôi tỉnh giấc, ban đầu anh như không tin vào mắt mình, rồi sau đó anh vui lên hẳn, hạnh phúc lên hẳn, gương mặt gầy gò của anh tươi cười:
- Ran, cuối cùng cậu đã tỉnh.
Tôi nhìn anh, cố gượng nở nụ cười thật tươi như thiên sứ, rốt cuộc lại biến thành cái nhếch mép mếu máo, khiến anh lại lo lắng thêm:
- Ran, cậu không sao chứ, BÁC SĨ, BÁC SĨ ĐÂU RỒI!!!
Tôi không cười nữa, nhắm mắt ngủ tiếp. Vì hóa ra tôi gượng tỉnh lại khiến anh trở nên lo lắng hơn, thà nằm nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Tôi khỏe, anh cũng bớt lo.
Sau vài ngày nghỉ ngơi tịnh dưỡng trong bệnh viện, tôi đã khỏe hẳn. Nhưng xin xuất viện mãi vẫn không được. Anh nói tôi còn yếu, cần nghỉ ngơi thêm. Kết quả tôi phải “định cư” trong viện một tháng, bầu bạn với căn phòng trắng toát và y tá trực phòng. Cũng may là luôn có anh ở bên tôi, chứ không tôi sẽ chết vì chán mất
Trong một tháng tịnh dưỡng, ba và mẹ vẫn thường xuyên đến thăm tôi. Mặc dù biết ba lo cho tôi, nhưng sự lo lắng của ông ấy thật sự rất phiền hà. Ngày nào ba cũng giảng giải, thuyết trình và trách móc Shinichi vì sao lại để tôi ra nông nỗi này, mặc cho việc tôi đã khan cổ thuyết phục rằng cái này là tự tôi làm, không ai phải chịu trách nhiệm cả. Vậy mà ba vẫn luyên thuyên từ đầu đến lúc mẹ kéo tai ba về mới chịu thôi. Tôi cũng đành bó tay, chỉ tội cho anh ấy, lúc ba giảng chỉ biết ngồi im lặng lắng nghe, không có tí phản ửng nào.
Nhân lúc bệnh, tôi cũng làm vài trò nũng nịu, đòi ba mẹ về lại với với nhau. Nhưng rốt cục họ lại ợm ờ cho qua hay đánh lảng chuyện khác. Bực thật, họ định đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay lên thiên đường mới chịu về với nhau sao?
Ngày hạnh phúc nhất của tôi có lẽ phải nhắc đến là Giáng sinh năm năm trước.
Sau hơn nửa tháng biến mất tăm hơi, anh gửi thư cho tôi vỏn vẹn vài câu: “Hẹn lúc bảy giờ ở nhà hàng Beika, không gặp không về”
Hôm đó là giáng sinh, tiết trời mùa đông lạnh giá. Tôi vận bộ đầm trắng tinh, có lẽ màu trắng là màu hợp với tôi nhất, mái tóc đen xõa đến ngang lưng, nếu nhìn từ xa, chắc tôi giống một người tuyết di động, hoặc có lẽ mỹ miều hơn được gọi là bà chúa tuyết.
Điều tôi vô cùng, vô cùng ngạc nhiên đó chính là: nhà hàng vắng tanh, chẳng có một bóng thực khách nào. Đang phân vân không biết có nên vào hay không thì ông già Noel đi đến gần tôi, lịch sự mời tôi vào trong.
Ngồi gần cửa sổ, thấy tuyết trời trắng xóa, bao phủ cả thành phố Tokyo, một màu trắng lạnh lẽo và vô tình.
Thưởng thức xong vài món ngon của nhà hàng, Shinichi vẫn chưa đến. Thật ra tôi không định dùng bữa trước, nhưng nhà hàng cứ đem món lên mặc cho tôi chẳng gọi món gì cả. Nhìn thức ăn nóng hổi đẹp mắt trên bàn, không kìm lòng nổi, tôi cũng ăn vài món.
Đang lúc tức giận định bỏ về, thì ông già Noel nãy giờ đứng kể bên phục vụ tặng tôi một món quà, và ra hiệu cho tôi mở ra.
Đó là một món quà màu đỏ nom rất đẹp mắt, vô cùng đáng yêu.
Tôi ngần ngừ một chút, nghĩ đây có thể là quà chuộc tội của tên Shinichi vì hẹn mà không đến được, tôi mở nó ra.
Mở nắp hộp quà, mùi hương của hoa hồng đỏ bay theo làn gió, những cánh hồng bay lả tả khắp mọi nơi, khiến khung cảnh trở nên ấm áp, lãng mạng.
Tôi vén những cánh hồng sang một bên, nhìn vào vật chính giữa hộp, sững sờ giây lát.
Là thật chăng? Khi món quà anh tặng tôi lại là thứ này? Là mơ phải không nào? Nếu đây là một giấc mơ, tôi hoàn toàn tình nguyện đắm chìm trong mộng tưởng đó, cùng anh dệt một giấc mộng vĩnh hằng.
Tôi ngắm nghía món vật sáng lấp lánh ấy, lòng trào dâng niềm hạnh phúc. Rồi bất chợt, nhìn những cánh hồng đang nằm yên vị trong hộp cùng vài cánh đã bay lả tả khắp nơi.
Dòng chữ vuông vức hiện rõ trên đôi đồng tử của tôi, từng nét chữ cứng rắn của anh nhẹ nhàng khắc sâu vào trái tim nhỏ bé đang đập liên hồi: “Lấy anh nhé!”
Anh đã khắc dòng chữ ấy lên từng cánh hoa hồng, đựng vào hộp giấy tặng tôi. Tôi nhìn nghiêng, ngó sơ sơ cũng khoảng ngàn cánh hoa, bất giác, một giọt lệ tràn mi, hạnh phúc cô đọng rồi vỡ òa thành những giọt nước mắt.
Ông già Noel nãy giờ im lặng đứng kế bên lấy tay lau hàng nước mắt đang tuôn không ngừng của tôi, mắng:
- Đồ ngốc, sao lại khóc. Không thích món quà anh tặng em sao?
Tôi ngước mắt lên nhìn. Ông già Noel trông có vẻ chất phác và hiền hậu, hàm râu trắng lòa xòa khiến người khác nhìn vào có cảm giác dễ gần (Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng tôi thì thấy như vậy). Nhưng nổi bật hơn cả là đôi mắt xanh đậm của biển sâu – đôi mắt như có làn sóng nhấn chìm người đối diện – có lúc khiến tôi cảm thấy yên bình nhưng vẫn có lúc lạc lõng. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, như thể bị hút hồn vào trong.
“Ông già Noel” chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn đựng trong hộp đầy hoa hồng, đeo vào ngón áp út của tôi, ngắm nghía bàn tay tôi chán chê rồi mới nói:
- Uhm, cũng không tồi, chứng tỏ anh có mắt thẩm mỹ khá tốt. Em thấy thế nào, Ran?
Tay tôi run run sờ vào gương mặt của “ông già đối diện”, lần tay tháo bộ râu giả ra ngoài, để lộ gương mắt trắng toát, sống mũi thanh cao của “ông”. Đôi mắt xanh của “ông” nhìn vào tôi, chất chứa nhiều điều.
“Ông già Noel” ôm tôi vào trong lòng, siết chặt vòng tay ôm eo của tôi hỏi:
- Ran, đồng ý chứ? Đồng ý làm vợ anh, được không?
Được anh ôm chặt trong lòng, tôi thấy ấm áp hơn rất nhiều, lòng ấm, người ấm, nhưng vẫn có cảm giác gì đó khó tả. Cảm giác đó có một chút không tin vào những gì mắt mình thấy, tai mình nghe. Bởi Shinichi tôi quen rất ư là kêu ngạo, chẳng thể nói những lời sến chảy nước như thế này, hoặc làm những việc tương tự như thế.
Nhưng bây giờ trước mắt tôi là một Shinichi lãng mạng và bay bổng, một Shinichi tỉ mỉ khắc dòng chữ “Lấy anh nhé!” lên những cánh hoa hồng tặng cho tôi, một Shinichi nói lời cầu hôn tôi chân thành và tha thiết. Một Shinichi mà tôi yêu!
Bất giác, tôi nhìn lại phòng mình đang đứng. Nó được trang trí bắt mắt bằng những sợi dây kim tuyến đủ màu. Cây thông Noel rõ to nằm ngay giữa nhà, những hạt châu thông trắng trắng, đo đỏ, vàng vàng cùng những vật trang trí khác treo đầy cây. Trên cao là ngôi sao vàng đẹp mắt, lấp lánh như những vì tinh tú trên bầu trời cao. Lờ mờ, tôi nhớ những hình ảnh này đã gặp ở đâu rồi.
Shinichi nhìn theo ánh mắt của tôi, mỉm cười nói:
- Anh đã cho họ trang trí giống y cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau. Không biết họ có làm quá không, chứ chúng thật màu mè. Nhưng vậy cũng đủ hiểu đây chính là phong cách trang trí của mẹ anh.
- Mẹ anh? – Tôi hỏi lại.
Shinichi gật đầu, nói:
- Uhm, mẹ anh kể lần đầu hai chúng ta gặp nhau cũng vào đêm giáng sinh, gia đình em đến nhà anh đón giáng sinh, lúc đó mẹ đã trang trí phòng như thế này. Màu mè quá phải không?
Tôi nhìn kỹ lại căn phòng. Đây quả là phong cách trang trí nhà của cô Yukiko, tôi biết được sở dĩ là do có qua bên nhà Shinichi đón Giáng sinh vài lần, tuy cô Yukiko luôn thay đổi kiểu trang trí, nhưng phong cách này đúng là không thể lẫn vào đâu được. Nhưng tôi cũng cảm thấy cách trang trí này cũng có vài phần tốt, vì nó giúp căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Tôi nhìn anh, mỉm cười âu yếm. Chẳng hiểu lấy nguồn can đảm từ đâu, tôi kiễng chân lên, hôn lên môi anh. Đôi môi ươn ướt lúc đầu cứng đờ, sau đó dịu dàng, mềm mỏng hôn lại tôi, mãnh liệt và ngọt ngào, chúng tôi chìm sâu vào nụ hôn đó, như thể không gian đang ngừng đọng, Trái đất ngừng quay. Tôi hôn anh, bằng tất cả tình yêu tôi dành cho anh.
Kỷ niệm của tôi, nó đáng giá hơn tất cả những tia nắng mặt trời ngày ngày sưởi ấm dương gian, nó mong manh nhưng không thể nào mất đi được
Giống như sự thật là duy nhất, kỷ niệm của tôi cũng vậy. Cho dù có bị thời gian làm cho phai mờ, thì tôi vẫn yêu, vẫn nhớ những kỷ niệm đó.
Như tôi yêu sự thật duy nhất của tôi!
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro