Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mơ

Note: Chương 1 viết theo lời kể của Kudo Shinichi, ngôi thứ 1

 

1.    

.

.

.

-          Shinichi. Tớ yêu cậu. Yêu nhiều lắm!

-          Tớ cũng vậy. Ran à

Tôi ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt cứ như sợ rằng, nếu buông cậu ra, cậu sẽ bỏ tôi mà ra đi … mãi mãi.

-          Ran, đừng bỏ tớ mà đi. Xin cậu đấy

Từng lời nói của tôi sao mà thê lương, bi ai vậy chứ? Phải rồi, khi bạn tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu thương lãnh trọn viên đạn vào bụng để bảo vệ bạn, bạn cũng sẽ giống như tôi thôi.

Đồ ngốc!

Cậu là đồ ngốc!

Tớ không cần cậu phải làm như vậy đâu, Ran! Sao cậu cứ để tớ  phải lo lắng thế này? Sao cậu không như bao cô gái khác. Yên lặng và đợi chờ người mình yêu quay về? Sao cậu cứ phải chạy theo kẻ mà luôn luôn có những nguy hiểm bao quanh? Tớ thà cậu hận tớ, không nhìn mặt tớ, hay thậm chí không quen tớ, xem tớ  như người xa lạ. Cho dù con tim có nhói đau, thì cũng còn hơn những cảm giác bất lực khi phải nhìn cậu như thế này.

Phải. Bất lực!

Tôi – Kudo Shinichi, vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản – người luôn giải quyết nhanh gọn các vụ án hóc búa nhất.”Bất lực” là từ ngữ đã từng không có trong từ điển của tôi. Cho dù trong tình trạng căng thẳng, “ngàn cân treo sợi tóc” thì tôi vẫn cố tìm ra cách để giải quyết. Vậy mà bây giờ, trong hoàn cảnh này, tôi lại bất lực nhìn người tôi yêu thương. Toàn thân cậu run lẩy bẩy khi tôi choàng tay ôm cậu vào lòng. Chiếc đầm màu trắng cậu vận trên người giờ đây thấm đẫm máu tươi. Sắc mặt thiên sứ luôn luôn tràn đầy sức sống của cậu bây giờ cũng lạnh ngắt, xanh xao.

.

.

.

Tôi còn nhớ rõ, vài phút trước đây, dưới lớp màn đêm tối của bóng đêm, tôi đang đối đầu với kẻ thù lớn nhất đời mình – Gin. Tổ chức áo đen đã bị FBI và CIA tóm gọn vài ngày trước. Nhưng rủi thay, tên Gin – kẻ nguy hiểm nhất đã trốn thoát được. Cảnh sát lùng sục hắn khắp nơi. Tôi chẳng hiểu đây là vận may hay vận xui của mình khi hắn tự dưng xuất hiện trước mặt tôi. Có lẽ là sẽ may mắn đấy (tôi chẳng mất chút thời gian nào để tìm hắn cả) nếu hắn không mang theo khẩu súng bên người. Hắn nhìn tôi, nhếch khóe môi lên:

-           Tạm biệt, Shinichi

Sau một tiếng đoàng từ khối kim loại lạnh đến rợn người đang chỉa vào người tôi. Thế là hết cho cuộc đời tài hoa của Shinichi này. Không, tôi không thể chết một cách lãng nhách như thế này được. Tôi còn có nhiều việc phải làm. Nhật Bản sẽ ra sao đây khi tôi chết đi? Rõ ràng là những tên cảnh sát ấy chẳng thể làm sáng tỏ vụ án nào khi không có tôi. Gia đình, ba mẹ tôi sẽ ra sao khi đứa quý tử nhà họ đã không còn nữa? Và còn, còn Ran. Tôi đã hứa với cậu rằng tôi sẽ trở lại, sẽ trở lại để nghe câu trả lời của cậu. Tôi không thể làm kẻ thất hứa như vậy được. 

Tôi cố trấn tĩnh lại tinh thần của mình, bắt những sợi dây nơron đang căng hơn dây đàn của mình hoạt động mạnh. Trí não tôi bắt đầu phân tích hướng bắn và tốc độ của viên đạn đang bay đến. Trong một phần ngàn giây, tôi lách người sang phải, để cho viên đạn sượt qua bả vai mình.

Đúng là thoát chết trong gang tấc!

-          Khá đấy, nhưng lần này sẽ không may mắn như thế đâu – Tên Gin lạnh lùng nói với tôi, gương mặt hắn chẳng có một tí cảm xúc khi tôi nhẹ nhàng né người tránh viên đạn.

Tôi mỉm cười khiêu khích nhìn vào hắn:

-          Cám ơn đã khen. Nhưng cho dù ngươi bắn chết ta thì ngươi cũng bị cảnh sát bắt mà thôi. Ngươi không thể thoát được bàn tay của pháp luật đâu, Gin!

-          Vậy sao, ta cũng muốn thử đấy. -  Sau câu nói, hăn lại nhếch môi lên, tặng tôi một nụ cười khinh bỉ

Rồi viên đạn thứ hai bay thẳng đến người tôi. Tôi không ngạc nhiên gì. Tất nhiên, hắn sẽ không tha cho tôi đến khi đạt được mục đích của mình. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để tránh né. Trong lúc nói chuyện với hắn, tôi đã kịp bấm nút báo động đến FBI bằng chiếc đồng hồ trên tay mình. (Đó là một loại thiết bị mới mà bác Agasa đã sáng chế cho tôi. Khi bấm vào nút trên đồng hồ, nó sẽ tự động báo địa điểm chỗ tôi đang đứng đến với cảnh sát.), cũng thật may món đồ này không nằm trong "dự án tu sửa và phát triển" của bác tiến sĩ Agasa như súng, đồng hồ gây mê, ... Tôi vốn dĩ chỉ nghĩ đi ra ngoài mua vài món đồ rồi sẽ quay về ngay, ai dè lại "may mắn" gặp hắn. Nhưng những việc tôi cần làm hiện giờ là bảo toàn tính mạng trong khi chờ lực lượng FBI đến cứu giúp, chứ không phải truy cứu trách nhiệm của bác Agasa, hay của tôi.

Khi viên đạn thứ hai bay đến, tôi cũng vội né người sang tránh, rồi chợp thời cơ, tôi bỏ chạy thật nhanh, cố gắng thoát khỏi “tay sai của Tử Thần”. Bám gót theo tôi là những “viên kẹo đồng” hạng sang mà tên “tay sai” chết tiệt gửi tới, tôi cũng nghe được tiếng chân khi hắn chạy sau tôi.

Mệt mỏi, kiệt sức, đó là cảm nhận bây giờ của tôi. Tôi đã phải trong cuộc chơi “mèo vờn chuột” với hắn hơn nửa tiếng rồi, và có thể tôi không cầm cự được lâu nữa.

Hay thật!

Cảnh sát, FBI hay CIA chết ở đâu hết rồi? Tôi gọi từ lúc chưa chơi trò Tom & Jerry với tên Gin tới khi gần kiệt sức vì trò nhàm chán này mà bọn họ vẫn chưa đến. Đúng là chậm hơn rùa bò mà!

Shinichi, mày phải cố lên, cố lên. Chỉ một chút nữa thôi, cảnh sát hay đại loại như thế sẽ tới cứu mày. Phải cố gắng đến lúc đó, cố gắng để bảo toàn tính mạng, và còn ... cố gắng vì cô ấy nữa!

Đang chạy “ngon trớn” bỗng một cục đá từ đất chui lên hay từ trên trời rơi xuống nằm chình ình ngay giữa đường. Đôi chân mệt mỏi rã rời vì sắp không chạy nổi của tôi vấp cục đá một cách ngon ơ. Thế là theo quán tính, tôi ngã ào xuống đất.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, đập mạnh xuống mặt đất mà kêu to “Chết tiệt!”

Từ đằng sau tôi, tiếng bước chân đều đều đi đến. Không vội vã, cũng chẳng chậm chạp, hắn tiếng lại gần tôi.

Cảm giác rợn người từ sống lưng chạy dọc khắp cơ thể của tôi. Có lẽ, số mạng của mình đã đến rồi, không còn may mắn như những lần trước nữa. Nhưng cho dù chết thì Shinichi này cũng phải chết một cách oai hùng. Nghĩ vậy, tôi ngồi thẳng, xoay người lại đối diện với hắn, tôi mỉm cười mỉa mai:

-           Chẳng phải những gì ngươi mong muốn đã sắp được toại nguyện rồi sao? Bắn ta đi!

Hắn cũng nhếch môi lên nhìn tôi, nói:

-           Shinichi, ngươi còn lời trăn trối nào không? Ta sẽ giúp ngươi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười ngạo nghễ nói:

-           À, nhắn giùm ta khi ngươi đến quan tòa rằng Kudo Shinichi muốn giảm bớt thời gian bóc lịch cho ngươi.

Hắn nhìn tôi, nói mỉa:

-           Ngươi nhân từ quá đấy!

Được dịp, tôi nói tiếp:

-           Không, ta muốn ngươi xuống diêm phủ sớm để gặp ta thôi mà.

Rồi tôi cười thật to, thật nhiều. Có lần, tôi đã đọc được câu nói này: Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười. Lúc tôi chào đời, là lần đầu tiên tôi khóc, sau này tôi chỉ khóc duy nhất một lần trong lúc không tìm thấy Ran giữa biển khơi. Cho nên đến phút cuối của cuộc đời này, tôi cần phải cười. Một nụ cười kết thúc kiếp sống phù du, một nụ cười vĩnh biệt cuộc đời, một nụ cười tạm biệt người con gái tôi yêu. Ran à, nếu có kiếp sau, tớ sẽ gặp lại cậu, vĩnh viễn yêu cậu dù bất cứ giá nào, sẽ mãi mãi làm cậu hạnh phúc, chứ không bao giờ bỏ lại cậu, làm cậu phải đau khổ, nếu có chờ, người chờ đợi sẽ là tớ, cậu nhé!

Phút cuối, nụ cười của tôi vẫn không toàn vẹn, không phải là nụ cười hạnh phúc của người ra đi vì công lý, nụ cười đó làm lòng tôi càng não nề hơn.

Một ngày nào đó ... Chắc chắn ... Dù phải chết tớ cũng sẽ quay trở về ...

 

Tôi đã hứa với cậu như vậy, đã hứa sẽ quay về, nhưng giây phút này đây, lời hứa đó mãi mãi sẽ không thực hiện được. Một ngày nào đó là khi nào!? Có lẽ là không bao giờ ... không bao giờ nữa rồi. Chắc chắn, taị sao tôi lại hứa như vậy, khi biết rằng trên cuộc sống này, không có cái gì có thể gọi là chắc chắn cả? Chỉ có thể là tương tối, chứ không có gì là tuyệt đối, nhưng giờ phút này tôi đã biết được, điều tuyệt đối ấy là tôi sẽ không thể quay về! Dù phải chết tớ cũng sẽ quay trở về. Nực cười! Đúng là nực cười, với nhiều năm làm thám tử của mình, tôi có thể rút ra được kết luận rằng: Nếu bạn chết đi, thì dù có một cái chớp mắt hay chỉ là thoi thóp cũng không làm được, chứ nói gì đến việc “lết xác” đến gặp cô ấy nữa. Mà dù có đến được thì cô ấy không sợ hãi mà hét toáng lên thì cũng cho tôi nếm thêm vài đòn Karate. Như thế chẳng khác nào lợi bất cập hại cả

Trong tình huống sinh tử cần kề, tôi khẽ thì thầm:

-          Ran

Hắn chĩa nòng súng vào người tôi, nở nụ cười mãn nguyện:

-          Tạm biệt, Shinichi!

Tiếng súng nổ lên vang vọng, xé nát cả bầu trời vốn ảm đạm của tôi. Một bóng áo trắng lướt qua trước mặt, mùi hương của đóa lan rừng dịu dàng nhưng mạnh mẽ thoảng qua. Tôi trợn mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mặt mình

.

.

.

-          Ran, làm ơn tỉnh lại, đừng bỏ tớ – Tôi van xin, nài nỉ cách nào mà cô ấy vẫn không chịu nghe tôi, máu cứ chảy ra thành dòng, đôi mắt xanh tím mơ màng

Đây là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng tớ cầu xin một người. Dù nói gì đi nữa, tớ cũng tự nhận rằng mình là kẻ ngạo mạn và có sĩ diện rất lớn, tớ đã hạ mình, xin cậu như thế, vậy cớ nào cậu lại không nghe tớ?

Có phải cậu đang giận tớ không, giận tớ vì đã bỏ đi biệt tích mấy năm trời? Không, Ran của tớ không nhỏ mọn đến thế. Cậu là người không bao giờ giữ tớ lại khi tớ bị hấp dẫn bởi một vụ án trong lúc chúng ta hẹn hò, hay phàn nàn vì sao tớ lại đến trễ hẹn như bao người khác. Cậu chỉ đứng yên ở đó, lặng thinh chờ tớ trở về, không trách móc cũng chẳng giận hờn.

Tớ ước gì vào cái ngày định mệnh đó cậu giữ tớ lại. Tớ sẽ không đi nếu cậu nắm tay tớ và nói rằng  “Shinichi đừng đi mà”. Có lẽ mọi chuyện lúc này sẽ không bi thảm như vậy. Không có những tháng ngày chờ mong, đau buồn và chết chóc. Nhưng nếu như vậy, tớ sẽ không hiểu được tình cảm mà cậu dành cho tớ – chung thủy và thủy chung.

Đã mười năm rồi, mười năm rồi đấy. Đó không phải là quảng thời gian dài, nhưng nó cũng không phải là ngắn. Đủ dài để thời gian xóa nhòa đi hình bóng của một người, nhưng cũng đủ ngắn để cho một thám tử teo nhỏ như tôi được trở về hình dáng thật của mình

Mười năm là một con số không nhỏ, vậy sao cậu không quên tớ đi, quên tên thám tử bất tài, vô dụng này đi? Tớ không xứng đáng nhận tình cảm của cậu đâu, Ran à!

Araide! Đúng, tên bác sĩ Tomoaki Araide sẽ hơp với cậu hơn đấy, Ran. Hắn vừa đẹp trai, phong nhã lại có một gia cảnh tử tế đủ để nuôi sống cậu hết quãng đời còn lại. Hơn nữa, hắn sẽ không bao giờ, không bao giờ để cậu phải đợi như tớ. Vậy còn mong gì hơn?

Chết tiệt! Lại thêm một lý dó nữa cậu nên yêu hắn hơn là yêu tớ. Ít hay nhiều gì thì hắn cũng biết xứ lý tình huống này ra sao, làm cách nào để cầm máu cho cậu một cách tốt nhất và hiệu quả nhất. Còn tớ chẳng làm gì hơn được việc làm vài động tác cấp cứu rồi ngồi nhìn người mình yêu đang thoi thóp, đối diện với tử thần. Lần đầu tiên, tớ thấy hối hận khi mình không học bác sĩ thay vì làm một tên thám tử ngu ngốc.

-          Shinichi, tớ buồn ngủ quá – Ran khẽ rên lên với tôi

-          Không, Ran, cậu không được ngủ, dậy đi, tỉnh dậy mà trách móc kẻ phụ bạc này đi Ran- Tôi thét lên với Ran, hãy nghe lời tôi, dù chỉ một lần

-          Tạm biệt, Shinichi – Cô ấy thì thầm

Đừng, Ran, đừng bỏ tớ mà đi. Sẽ chẳng ai có thể chịu nổi tớ ngoài cậu ra. Ai sẽ bấm chuông cửa đến đinh tai nhức óc để kêu tớ dậy đi học vào buổi sáng? Ai sẽ cùng đi học, cùng đi về với tớ trên con đường quen thuộc hay suốt đường đời? Ai sẽ thúc giục tớ ăn khi tớ đang suy nghĩ một vụ án mà bỏ bữa? Và ai sẽ là người chờ đợi tớ về, luôn luôn đứng đó, ở phía sau lưng tớ, làm hậu phương vững chắc cho tớ? Tớ biết và chắc rằng, những việc đó sẽ chẳng ai có thể làm tốt được như cậu. Như thế, đừng bỏ tớ mà đi, cậu còn có việc phải làm, đừng vô trách nhiệm như vậy.

Hừ, bọn cảnh sát kêu một chiếc xe cứu thương mà phải mất thời gian đến vậy sao? Bắt tên Gin nhanh thế nào thì gọi xe cấp cứu cũng nên nhanh như vậy. Hà cớ gì phải làm chậm hơn rùa bọ, sên chạy vậy hả?!

Tôi nhìn cậu, thầm cầu khấn trong lòng. Nếu có thần linh thì tôi xin hãy cứu cô ấy, cứu cô ấy.

Trái lại với lời cầu xin của tôi, đôi mắt xanh tím hờ hững khép lại:

-          Không, Ran! Không!!!

.

.

.

-          Không, Ran! – Tôi hét lên

Bật dậy khỏi cái giường êm ái của mình. Tôi giật mình tỉnh giấc

Đã bao đêm rồi, cơn ác mộng này lại hành hạ tôi, làm tôi phải đau, phải khổ như thế này. Tôi bật cười, có khổ đau mới hiểu hạnh phúc quí báu như thế nào, có đánh mất một điều gì mới biết điều đó quan trọng với mình dường nào, từ đó mới trân trọng và yêu quý. Đối với tôi, em là thứ quan trọng nhất trên đời này. Tôi yêu em, Mori Ran!

Tôi nhìn kế bên mình, em vẫn vậy. Vẫn mái tóc đen tuyền óng ánh, vẫn đôi mắt xanh tím làm mê mẩn lòng người, vẫn làn da trắng nõn khiến người ta muốn cắn một phát, và vẫn có nụ cười thiên sứ trên môi.

Nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử bên tủ đầu giường. Mới có năm giờ sáng, vẫn còn sớm chán, nhưng tôi không thể nào chợp mắt được nữa.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi gò má luôn ửng hồng đáng yêu của em. Rồi nhẹ nhàng bước xuống giường

Tôi vào bếp, tự pha cho mình một tách cà phê nóng hổi. Ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc ở thôn quê.

Mặt trời đang lên, từng tia nắng mùa xuân lung linh chiếu xuyên qua kẽ lá, làm những hạt sương còn vương vấn đọng lại cũng trở nên óng ánh đủ sắc màu. Vạn vật như bừng tỉnh, những chú chim kêu ríu rít tạo nên khung cảnh làng quê thanh bình. Làn gió mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua, mơn man trên làn da của tôi. Lạnh nhưng ấm trong lòng!

Nhấp từng ngụm cà phê, tôi nhớ lại những ngày đã qua.

Sau khi tổ chức áo đen bị tiêu diệt, mọi việc trở lại quĩ đạo vốn có của nó. Ran được cứu sống, thoát khỏi bàn tay của tử thần. Em cũng đã tha thứ cho tôi.

Vào mùa xuân của năm năm trước, trong nhà thờ, một lễ cưới long trọng được diễn ra. Tôi và em đã thề rằng sẽ mãi mãi yêu nhau

Tôi từ bỏ nghề thám tử của mình. Đã quá đủ thời gian để chơi những trò mạo hiểm với cái nghề này. Người ta có câu nói Sinh nghề tử nghiệp nhưng cái tử của tôi có lẽ sẽ còn liên quan đến nhiều người khác nữa, và tôi không muốn bất kỳ ai tôi quen phải vì tôi mà chết.

Sau đám cưới, tôi cùng em về quê sống. Cuộc sống làng quê thanh bình và mộc mạc, chẳng vướng tí bụi trần nào. Không danh lợi, không xa hoa, chỉ có những ngày tháng yên bình và thanh thản.

Mặt trời đang lên, mỉm cười với trần thế bằng các tia nắng ấm áp lòng người.

Sau cơn mộng mị, một ngày mới lại bắt đầu!

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro