Chương kết: Quá khứ, hiện tại và Shinichi...
"Tôi đã từng có thể quên hết mọi thứ khi chìm trong những cuốn sách vào mỗi đêm...
Không hề có cảm xúc, tôi thích khoảng thời gian ấy.
"Tiểu thư, người về rồi à?"
Tôi ngước đầu lên, nhìn thấy bác quản gia đang chăm chú nhìn mình đầy yêu thương, tôi hơi gật đầu:
"Dạ, bác Asa, sách của cháu đến chưa ạ?"
"Sách của tiểu thư tôi đã để trên phòng rồi." Bác quản gia cung kính trả lời. "Còn nữa, quyển sách tiểu thư viết sau khi gửi đến nhà xuất bản đã được kiểm duyệt, rất nhanh sẽ được phát hành."
Chớp mắt vài cái, tôi khẽ cười:
"Vậy ạ, cháu biết rồi... à, bố cháu đâu ạ?"
"Ông chủ đang tiếp ngài Kudo từ nước ngoài về, tiểu thư có muốn tôi báo với ngài ấy một tiếng không? Tôi kêu người dọn cơm cho cô nhé."
"Khỏi đi, cháu lên phòng đây. Cơm tối không cần gọi cháu đâu. Cháu không thấy đói."
Bác quản gia hơi nhăn mày nhìn tôi:
"Tiểu thư, người phải giữ gìn sức khỏe bản thân đấy, đừng có thức khuya nữa, tôi và ông chủ rất lo lắng cho tiểu thư đó."
Thấy được sự lo lắng của bác Asa, tôi nghiêng đầu, như cười như không trấn an:
"Cháu biết rồi, hôm nay cháu sẽ ngủ sớm."
Tôi lững thững bước về phía phòng của mình. Đằng sau tôi là một tiếng thở dài đau lòng của một người quản gia lâu năm trong gia đình...
Cạch... căn phòng nặng nề đóng lại, nhìn nơi ở quen thuộc của mình, tôi lẩm bẩm, có lẽ đêm nay lại là một đêm dài... đối với tôi.
Nhớ tới lời bác quản gia nói, tôi đi đến phía trong cùng của giá sách trong phòng, nơi những quyển sách mới được yêu cầu mang đến. Mong là mấy cuốn sách này đủ thú vị.
Mấy giá sách cao ngút đều đã chật kín, tôi với tay lấy cuốn sách của mình, sắp tới có lẽ tôi nên đặt mua thêm một kệ đựng với một cái thang ghế mới được.
Mải suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng một cuốn sách nhỏ rơi xuống. Cuốn sách đã cũ mèm, bám đầy bụi cùng với dòng chữ đã ố vàng: Tiểu thư và chàng ngốc. Tôi nhìn cuốn sách hồi lâu, lật từng trang giấy chậm rãi giống như lật lại kí ức, một kí ức mà tôi đã chôn sâu...
****
Cách đây rất lâu, có một đứa trẻ rất thông minh xinh xắn nhưng từ nhỏ lại yếu ớt và bệnh tật. Mỗi ngày, để dỗ đứa con gái của mình ngủ, bà mẹ đêm nào cũng đọc sách cho đứa con.
"Mẹ ơi, tại sao Jimmy ngốc như vậy mà Anna lại yêu cậu ấy?" Đứa trẻ với đôi mắt màu tím trong suốt tò mò hỏi.
Người mẹ tay vừa cầm cuốn sách, một tay đưa ra cho con gái tựa vào lòng mình, bà khẽ thủ thỉ:
"Đó là vì con người trên đời này không ai hoàn hảo cả, tuy Jimmy là một chàng trai ngốc nghếch, thế nhưng cậu ấy lại có một trái tim nhân hậu và sẵn sàng giúp đỡ người khác, và Anna là người duy nhất nhìn thấy được vẻ đẹp của cậu ấy. Tình cảm không phải là thứ có thể đặt ra câu hỏi tại sao, con gái."
Cô bé cái hiểu cái không gật đầu, dùng bàn tay bé nhỏ ôm lấy người mẹ rồi cười toe:
"Còn con, người mà con yêu nhất chính là mẹ nha."
Người mẹ cười hiền từ xoa đầu rồi hôn lên trán cô:
"Được rồi Ran, bây giờ đến lúc con phải đi ngủ rồi."
Cô bé nhu thuận nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ ngọt ngào...
Đêm đó, cô bé ngủ rất say, mà không biết rằng, người mẹ mà mình yêu quý trong đêm sẽ biến mất không bao giờ quay lại.
Cô bé đó chính là tôi...
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác gần như chết lặng cùng với tiếng thét của mình lúc tỉnh dậy trong đêm và nhìn thấy chiếc xe chở mẹ mình dời đi. Trong cơn mưa lạnh giá, tôi dùng đôi chân trần của mình chạy theo chiếc xe, vừa chạy vừa gọi đến khi đôi chân bật máu rồi ngất xỉu ngoài đường. Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện với tình trạng sốt cao cùng với một di chứng.
Nỗi ám ảnh...
Kể từ ngày đó, cứ mỗi khi đặt lưng xuống ngủ là tôi sẽ mơ thấy ác mộng. Nó xiết chặt lấy tôi, làm bạn với tôi mỗi đêm. Bố tôi đã làm mọi cách cũng không giúp được tôi. Tôi sợ hãi giấc ngủ. Tôi giấu bố mình bắt đầu sử dụng thuốc an thần, nhưng rồi cũng đến một ngày, chúng cũng không còn tác dụng với tôi. Cuối cùng, không biết từ bao giờ, tôi bắt đầu học cách thức hết đêm và ngủ ban ngày. Những cuốn sách cũng từ đó làm bạn với tôi. Nhưng cuốn sách đọc dở này, tôi chưa bao giờ đọc hết...
****
Nhưng mà từ lúc nào ,trong trái tim như một vùng đất hoang, một luồng gió ấm áp bắt đầu thổi.
Chỉ cần nghĩ đến người đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy tốt hơn, và chỉ cần nhìn cậu ấy không thôi, cũng sẽ khiến tôi bất giác mỉm cười.
Lần đầu tiên, sự tồn tại của một người con trai khiến tôi muốn khám phá thế giới bên ngoài...
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi muốn đi, không phải là đến với những con chữ, mà là ra bước ngoài đời thật, nơi mà cậu ấy sống!
Tôi đã đọc hết sách giáo khoa về chương trình học của học sinh, bác Asa hỏi tôi tại sao cứ cố chấp đến trường, tôi chỉ cười mà không nói.
Đi xe bus và đi học, đó chỉ là cho bản thân tôi có cảm giác mình đang sống.
Lần đầu tiên đi xe bus, vì cái tội ngủ gật, tôi đập đầu xuống đất =.= vài lần như vậy, trán tôi chỗ nào chỗ nấy đều thâm tím ㅠㅠ tôi bắt đầu đội mũ len để bảo vệ cái đầu của mình. Thành thói quen, mấy cái vết trên trán cũng không làm khó được tôi.
Dạo này không hiểu sao mấy vết tím đều nhạt dần, không còn vết mới nữa. Tôi nhìn mình trong gương tự hỏi, mình luyện được công phu không bị ngã nữa rồi chăng? =))
Đến một ngày gặp Shinichi Kudo, tôi mới biết mình đã nhầm...
Quen với Shinichi Kudo, đó là một điều tôi không thể hiểu nổi.
Lần đầu tiên chạm vào ánh mắt ấy, giữa lớp học ồn ào, tôi đã nhận ra một con người hoàn toàn lãnh đạm với thế giới bên ngoài. Và lần này tôi cũng nhận ra, sự lúng túng trong đôi mắt cậu ấy.
Tôi biết người âm thầm ở bên cạnh tôi là cậu ấy, nhưng nó dù xuất phát từ cái gì, tôi cũng không muốn nhận sự thương hại của người khác...
"Chúng ta có thể làm bạn không?" Cậu ấy đã hỏi tôi như thế.
Bạn? Tôi có thể có bạn được sao? Tôi tự giễu chính mình.
Ngày hôm sau tôi cố tình chọn chiếc ghế đơn, thế nhưng cậu ấy vẫn kiên trì đến cùng. Lúc đó, trong lòng tôi có cái gì rung động rất mạnh...
"Chúng ta có thể làm bạn không?" Câu hỏi ấy lại vang lên.
Tình bạn, nó như thế nào nhỉ? Nếu đó là Shinichi, tôi muốn thử một lần.
Với bản tính ít nói lại nhạt nhẽo và khó hòa nhập với bên ngoài, Shinichi là người bạn đầu tiên của tôi. Mà hình như, sau khi gặp cậu ấy, tôi đã có rất nhiều cái đầu tiên.
Lần đầu tiên tôi ăn với một người lạ.
Lần đầu tiên tôi đi xem phim.
Lần đầu tiên, tôi nắm tay một người...
Cậu ấy nói với tôi rằng bạn bè nắm tay nhau là điều bình thường. Tôi không chắc lắm. Bàn tay cậu ấy rất ấm, và tôi thích cảm giác này.
*****
Shinichi bắt tôi mua điện thoại. Trong máy tôi chỉ có mỗi số của cậu ấy. Cậu ấy thường gọi điện cho tôi mỗi tối. Cậu ấy bảo sẽ hát cho tôi nghe để tôi dễ ngủ. Nhưng Shinichi à, giọng của cậu thật là... (-_-|||)
*****
Tôi thường hỏi đặt ra nhiều câu hỏi. Những lúc như thế, Shinichi toàn gõ vào đầu rồi mắng tôi ngốc. Chỉ là tớ chưa bao giờ làm thôi có được không? ㅠㅠ Nhìn dáng vẻ chỉ muốn ngửa mặt lên trời than thở của cậu ấy, tôi không giận, tôi chỉ cười thôi. =))
****
Hình như hôm nay là sinh nhật Shinichi, tôi muốn làm gì đó cho cậu ấy. Mang được con rùa đó về với đứa mù đường như tôi quả là vất vả nhưng rất đáng tự hào không phải sao ㅠㅠ ? Thế mà cậu ấy lại chọc tức tôi >.< . Cậu thích mấy thứ Chocolate đắng ngắt ấy hơn là quà của tớ à??? ._.
*****
Thấm thoắt đã đến cuối năm học, hôm nay cậu ấy thật lạ, lại còn đi xuống trước tôi.
Tôi nhận được một tin nhắn của cậu ấy. Shinichi nói với tôi rằng cậu ấy thích tôi.
Không hiểu sao tôi lại vui nhỉ?
Hình như mỗi khi ở gần cậu ấy, tôi đều cười thì phải.
Hình như... tôi cũng thích Shinichi.
Suy nghĩ đó làm tôi vừa lạ lẫm vừa vui vẻ.
Cậu ấy là người đầu tiên đưa vai cho tôi dựa vào...
Có Shinichi, tôi không còn thấy cô đơn nữa...
" Hãy chờ tớ xuống xe xong nhé!"
Chờ tớ nhé, tớ sẽ chạy đến chỗ cậu và cho cậu câu trả lời.
"Tớ cũng thích cậu, Shinichi Kudo!
....Nhưng mà, Shinichi này, hẹn hò... là như thế nào? " ♥♥♥
__The end__
Cảm ơn mn vì đã đọc, mong mọi người không cảm thấy quá tệ ^^ đừng quên vote cho mình nhé :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro