Chương 3: Hãy chờ tớ xuống xe nhé!
"Cậu có thể làm bạn tớ không?"
"...Cậu sẽ hối hận đấy."
"Không, tớ sẽ không hối hận!"
Niềm vui mới của tôi đó chính là nhìn thấy cậu ấy bên cạnh mình. Vậy thì, có gì đáng để tôi cảm thấy hối hận chứ...
*****
Trên đời này có rất nhiều loại người, có người từng trải mà trở nên khôn khéo, lại có những người ngốc nghếch vụng về; có những con người luôn thích ồn ào náo nhiệt cũng như có những người lặng lẽ làm việc lặng lẽ sống,... đó tất cả đều là con người bình thường. Còn có lẽ không bình thường nhất, đó chính là kiểu người chẳng bao giờ tiếp xúc với bên ngoài nên dù IQ có cao cũng trở thành kẻ ngốc...
Và kẻ ngốc đó chính là Ran Mori... :))
"Này Ran, đi ăn với tớ nhé!"
"Tớ không quen ăn với người lạ." - cô ấy không nóng không lạnh trả lời.
"Chúng ta không phải là bạn à?"
"..."
Câu nói này quả nhiên có sát thương mạnh mẽ. (^o^) Chỉ cần nói câu đó, Ran Mori sẽ ngoan ngoãn nghe theo tôi.
Tôi đã từng nghĩ cô ấy rất lạnh lùng, nhưng hóa ra cô ấy chỉ là không quen tiếp xúc với người lạ. Mùa đông năm ấy chúng tôi đã cùng nhau làm rất nhiều việc. Những ngày tuyết rơi lạnh buốt, tôi cùng cô ấy ăn ramen nóng hổi. Những lúc rảnh rỗi, tôi nhất định sẽ lôi kéo cô ấy đi xem phim dù phần lớn thời gian là cô ấy ngủ gật. Thi thoảng, tôi sẽ nắm tay cô ấy kéo đi đến những khu chợ tấp nập. À, lại nói đến chuyện nắm tay...
Có một lần tôi muốn dẫn cô ấy đi xem pháo hoa ở tháp Tokyo, mọi người đến đó rất đông. Để kiếm được chỗ tốt phải nhanh chân mà cô gái nào đó lúc nào cũng chậm chạp chẳng có chút vội vã bao giờ. Trong lúc không suy nghĩ, tôi nắm tay cô ấy kéo đi. Nhưng cô ấy dừng lại ngay, nhìn xuống bàn tay chằm chằm rồi hỏi tôi:
"Bạn bè... có thể nắm tay nhau sao?"
Tôi giật mình, có chút lúng túng về hành động của bản thân nhưng sau đó tỉnh bơ nói:
"Đương nhiên rồi, bạn bè như vậy là bình thường mà."
Cô ấy im lặng, nhìn tôi với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Còn tôi thì nghiêm mặt rồi mừng thầm trong lòng.
Từ đó về sau, tôi nghiễm nhiên được nắm tay cô ấy. Bàn tay của cô ấy nhỏ xíu hơi lành lạnh nằm trọn trong tay tôi khiến tôi nâng nâng vui vẻ. Làm việc xấu quả nhiên có cảm giác thành tựu. Haha... =))
Còn rất nhiều việc, nhiều việc ngốc nghếch của Ran Mori nữa, tỉ như...
"Ran này, số điện thoại của cậu là gì?"
"...Tớ không dùng điện thoại."
"..." Thế kỉ 21 năm 2015 còn có người không dùng điện thoại sao?
"Cậu mua điện thoại đi!"
"Tớ không cần."
"Nhưng tớ cần."
"..."
Và thế là một ngày đẹp trời, Ran đã sắm chiếc điện thoại đầu tiên cho mình.
"Shinichi này, sao cái này không sáng nhỉ?" Ran khó hiểu trượt tay trên màn hình tối thui. Còn tôi chỉ biết vỗ trán thở dài.
"Nút nguồn ấy."
"À!"
"Shinichi, cái tai nghe bị làm sao ấy, tớ không nghe nhạc được."
"...Tăng âm lượng lên."
*
"Này, sao cậu lại tắt máy."
"Không biết, tớ có tắt máy đâu."
"...Cậu không sạc cho nó à?"
"..."
"Đồ ngốc!"
Những lúc như thế, cô ấy lại cười toe như con cún nhỏ làm tôi chẳng thể nào tức giận được... =.=
*
"Giờ này còn chưa ngủ à?" Tôi gọi điện hỏi.
"Ừ, tớ đang đọc sách."
"Ôi trời, đó là lí do cậu suốt ngày ngủ ngày đấy."
"Tớ không ngủ nổi."
Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Tớ hát cho cậu nghe nhé!"
"...Shinichi, tớ cảm thấy bật nhạc là được rồi."
Tôi: "..."
Đồ ngốc cũng có thể mắng người à? =..=
*****
Trong trường mọi người thấy chúng tôi đi cùng nhau nên bàn tán rất nhiều, có một lần cô ấy nghe loáng thoáng lũ con trai đang trêu chọc mà tỉnh dậy hỏi tôi:
"Shinichi, có chuyện gì à."
Tôi bình tĩnh đáp:
"Không có gì, cậu ngủ đi!"
"Ukm" Cô ấy đáp rồi ngủ luôn.
***
"Shinichi, mọi người nói tớ là bạn gái cậu."
"Cậu không phải con gái à?"
"À!" Như hiểu ra, cô ấy mắt sáng lên rồi cười ngốc nghếch.
***
Ngày Valentine có rất nhiều cô gái tặng Chocolate cho tôi, cô ấy nhìn đống hộp trên bàn rất lâu, rồi đi đâu mất tăm một buổi sáng. Mãi đến lúc đi xe bus về, tôi mới thấy cô ấy.
"Này, quà của cậu."
"Quà gì thế?" Tôi ngạc nhiên nhìn túi nhỏ cô ấy chìa ra. Chẳng lẽ, cô ấy... :v
"Quà sinh nhật, hôm nay không phải sinh nhật cậu sao?" Cô ấy nhăn mày khó hiểu.
"..." Sinh nhật của tôi vào tháng 5 cơ mà =...=
"Không phải mọi người tặng quà cho cậu sao! Cậu nghĩ tớ là đồ ngốc à." Ran nhe răng cười.
"..." Ừ. Cậu hoàn toàn, hoàn toàn là đồ ngốc!!!
Cô ấy vẫn thản nhiên vui vẻ chỉ tay vào cái túi to đùng dưới chân tôi.
"Cái gì đấy?"
"Cho cậu hết đấy." Tôi định mang về cho bác quản gia nhưng cho cậu ấy cũng tốt.
"Ồ, gì vậy?"
"Chocolate."
Ran mở một hộp ra trong khi tôi mở túi ra xem. Một cái móc điện thoại hình con rùa nhỏ bằng bông rất dễ thương. Tôi hỏi:
"Cậu mua ở đâu thế?"
Ran đang loay hoay mở hộp quà đáp:
"Haido."
"Vậy mà cậu đi lâu vậy sao?"
"Tớ bị lạc đường."
"..." Quả nhiên! ㅠㅠ
"Cái đó... cậu có thích không?" Ran dừng lại chỉ vào con rùa.
Tôi lắc lắc cái điện thoại:
"Đương nhiên, không phải rất giống cậu sao, chậm chạp, ngốc nghếch."
"Này..." Ran gắt lên rồi nhìn tôi với ánh mắt u oán. =))
Xe bus vẫn chạy đều đều truyền đi một cuộc đối thoại.
"A, sao lại đắng vậy?"
"Chocolate vốn dĩ có vị đắng!"
"Họ bị ngốc à, sao lại tặng thứ như vậy chứ, quả nhiên quà của tớ vẫn tốt hơn!"
"..." có một người trên xe lại nghĩ, quả nhiên mang về cho bác quản gia vẫn tốt hơn... ㅠㅠ
*****
Tháng ba đến, sắp đến thời gian cuối năm học, bố gọi tôi vào phòng.
"Con trai, đến lúc trở về rồi!"
"Dạ. Về sao ạ?"
"Phải, do có vài việc bất đắc dĩ nên mới phải bắt con về cùng ta, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa. Ta không nên ép con ở đây "
Tôi im lặng một lúc rồi nói:
"Con nghĩ con đã quen cuộc sống ở đây rồi ạ, không cần chuyển đi làm gì." Trước đây ở đâu đối với tôi cũng không quan trọng, nhưng bây giờ thì mọi chuyện không giống nữa...
Tôi không muốn xa cô ấy...
Tôi đã bao giờ nói mình thích cô ấy chưa nhỉ? Không biết từ lúc nào, suy nghĩ đó đã đi vào đầu tôi... tôi thích nhìn cô ấy ngủ ngon lành trên vai tôi, thích cách cô ấy bị tôi mắng là ngốc nhưng vẫn cười rạng rỡ, thích nhìn cô bị tôi lừa mà vẫn tin tưởng nghe theo tôi... tôi thích tất cả những việc làm ngốc nghếch của cô ấy...
Có lẽ trong lúc như thế này, tôi mới chợt nhớ ra điều đó...
Cô gái ngốc đó có nghĩ vậy không nhỉ?
Ngày cuối cùng của năm học, tôi và Ran cùng đi xe về nhà. Tâm trạng tôi lúc đó đột nhiên căng thẳng hơn bình thường, rốt cuộc cô ấy nghĩ gì về tôi?
Bỏ mặc ánh mắt khó hiểu của Ran, tôi xuống xe sớm hơn thường lệ. Đứng dưới gốc cây anh đào đang mùa nở rộ. Lòng tôi xốn xang lạ thường. Tôi nói gì với cô ấy bây giờ. Mãi một lúc tôi mới nhắn một tin cho cô ấy:
"Tớ rất thích cậu, hẹn hò với tớ được không?"
Tôi sốt ruột chờ đợi hồi âm của cô ấy. Mình không phải bị từ chối rồi chứ? ㅠㅠ
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Tôi bất giác mỉm cười.
Hoa anh đào bay nhẹ nhàng trong gió. Dưới tán cây anh đào, tôi đang đợi, đợi cô ấy đến đây. Chiếc điện thoại sau lưng vẫn còn hiện rõ một dòng chữ:
"Vai cậu thật là cứng làm tớ khó ngủ, thế nhưng, hãy chờ tớ xuống xe xong nhé!"
-End-
.
.
Thật sự part cuối mình cảm thấy hơi đuối, mọi người thông cảm nhé, sớm thôi, mình sẽ cho ra một chap mà Ran viết ♡♡♡ cảm ơn mn đã ủng hộ. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro