Chương 2: Chúng ta làm bạn đi!
Chương 2: Chúng ta làm bạn đi!
Vì một lí do nào đó đã thôi thúc tôi...
... Tôi muốn bảo vệ em..
Thời tiết tháng 8 thật tốt. Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ rơi xuống người một đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau trên xe bus. Cô gái tựa đầu vào chàng trai ngủ một cách ngon lành, còn chàng trai thì tay cầm cuốn sách lặng lẽ đọc, là bờ vai vững chắc cho người bên cạnh. Thật là khung cảnh lãng mạn khiến người ta ấm lòng biết bao ~ .
Đương nhiên... nam chính trong bức tranh 'lãng mạn' đó là tôi...
Nhưng mà... thật sự đau vai quá =.....=
Hôm nay là ngày thứ 3 kể từ khi tôi quyết định bỏ em ô tô thân yêu để đi theo tiếng gọi của bà xe bus này. Không biết vì lí do gì đã thôi thúc tôi muốn giúp cho cậu ấy, chỉ là, tôi không thể nào đánh tan suy nghĩ đó. Tôi muốn cho cậu ấy có giấc ngủ tốt hơn....
Cửa sổ đối diện mở tung đưa vào những cơn gió mang hơi lạnh sáng sớm khiến người ta khoan khoái. Tôi gấp cuốn truyện tranh trong tay lại rồi quay sang nhìn cô gái bên cạnh- Mori Ran. Bất giác, tôi nhớ chuyện ba ngày trước. Lúc lần đầu tiên cậu ấy gục vào vai tôi, tôi đã cứng đờ cả người không biết làm sao. Cũng khá buồn cười, Kudo Shinichi được bao nhiêu cô gái hâm mộ chỉ vì cái chạm vai mà đã như khúc gỗ chỉ biết lúng túng rồi. Đổi lại bình thường, tôi sẽ mặt lạnh tanh mà không có cảm xúc gì. Có lẽ vì là lần đầu tôi làm chuyện lén lút chăng?
Đây là lần đầu tiên tôi ngắm cậu ấy. Mori Ran có một mái tóc đen dài mềm mại, nước da trắng ngần, sống mũi cao, đôi môi đỏ hồng và một đôi mắt to tròn. Một vẻ đẹp trong sáng mà có lẽ sẽ có rất nhiều người theo đuổi nếu như cô ấy giống những cô gái khác. Thay vào đó, mọi người chỉ có thể tò mò và kính nể cô ấy. Tôi nói là kính nể vì chính những người bạn cùng lớp tôi kể rằng, hồi đầu các thầy cô rất không vừa lòng về việc trong lớp mình dạy lại có một học sinh suốt ngày ngủ gật, điểm mỗi môn đều ở mức 5 điểm. Một ngày nọ, cô giáo dạy toán đã cố tình gọi Ran lên bảng trả bài để có cơ hội giáo huấn cậu ấy. Thế nhưng Mori Ran, một người không bao giờ nghe giảng lại giải bài đó dễ dàng. Lúc đó cô giáo cho rằng mình đã cho đề quá dễ nên mỗi lần cô đều tăng độ khó lên. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn giải được tất cả. Các thầy cô khác cũng làm điều tương tự nhưng đều không có kết quả. Từ đó trong trường đồn đại rằng Mori Ran là thần đồng và không ai muốn thử cậu ấy nữa...
Vị thần đồng đang ngủ trên vai tôi một cách ngon lành. Nhìn đôi lông mày giãn ra của cậu ấy, tôi khẽ mỉm cười. Tôi đang làm một điều đúng đắn...
****
Nhưng...
Nếu một ngày cậu ấy phát hiện ra, tôi phải làm thế nào nhỉ?
Chắc sẽ không có đâu...
Sẽ không...
******
Thời gian cứ thế trôi qua. Mỗi ngày cậu ấy đều ngủ trên xe bus và mỗi ngày, tôi đều là người ngồi bên cô gái ấy. Ở cạnh Mori Ran, ngắm cậu ấy ngủ, không biết từ lúc nào đã trở thành một thói quen của Kudo Shinichi...
Có lẽ chúng tôi sẽ cứ như vậy vượt qua lớp 11, nếu như không có ngày ấy...
*****
Mùa thu năm nay dài hơn thường lệ. Ngoài trời, những tia nắng mong manh vẫn còn níu lại trên phiến lá. Những cánh dẻ quạt rơi rụng khắp đường...
Hôm nay là một ngày như thường lệ, tôi cầm một cuốn truyện ngồi giết thời gian trong khi đợi xe bus đến trường vừa cảm thán sự phát triển của ngành giải trí nước nhà.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại từ cặp tôi reo ầm ĩ... Chết, tôi quên tắt chuông rồi =....=
Vứt cuốn sách trong tay xuống, tôi cuống quýt lôi tìm điện thoại. Không thể để cậu ấy thức giấc được! Tuyệt đối!
"Cậu là ai?"
Tôi đã nghĩ rất nhiều đến một ngày như thế này, nhưng thật sự hôm nay, tôi không biết mình nên làm gì cả. Tôi cứng đờ người, mặt tái mép quay lại nhìn Ran. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ câu trả lời. Tôi phải làm gì? Thừa nhận hay lảng tránh???
"Haha, chào cậu, mình là Kudo Shinichi, bạn cùng lớp với cậu!" - Tôi giơ tay lên chào ngượng nghịu.
"Tại sao cậu ngồi ở đây?" - Ran nhíu mày nhìn tôi.
"Thấy chỗ trống nên mình ngồi thôi, cậu không phiền chứ?" Tôi đành biện ra một lí do.
Ran nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt cậu ấy, ánh mắt màu tím trong suốt đó nhìn xoáy vào tôi giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khiến tôi đơ tại chỗ. Đúng lúc đó xe bus dừng, cậu ấy lạnh lùng nói:
"Đồ nói dối!"
Tôi ngơ ra để mặc cậu ấy xuống xe đi thẳng vào trường. Đến lúc cậu ấy đã đi được một đoạn, tôi mới đuổi theo. Đứng trước cổng xe bus, tôi nói to:
"Chúng ta, có thể làm bạn không?"
Bước chân của Ran hơi khựng lại. Thế nhưng cậu không nói gì mà đi tiếp, để mặc tôi đứng ngốc tại đó.
Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Ran, một cuộc nói chuyện vội vã.
*****
Ngày hôm sau, tôi lên xe bus như thường lệ. Cậu ấy không còn ngồi chiếc ghế quen thuộc mà chuyển sang ngồi ghế đơn. Có lẽ cậu ấy sợ có người ngồi cạnh chăng? Tôi cười khổ.
Tôi chọn một chiếc ghế ngồi sau cậu ấy. Thế nhưng không được bao lâu, cả người cậu ấy đã nghiêng về phía đường đi...
Nghiễm nhiên, tôi đành đứng suốt trên xe để đỡ cho cậu ấy... =...=
Có lẽ do ngày hôm qua nên cậu ấy cảnh giác hơn và tỉnh dậy sớm. Tất nhiên, tôi lại được một bữa ngẩn tò te. =...=
Ran không nói gì mà đi. Lúc đứng dưới đường, cậu ấy quay lại nhìn tôi nói:
"Rốt cuộc cậu định làm gì? Cậu đã như vậy từ rất lâu rồi phải không?"
Tôi không rõ tại sao cậu ấy lại biết chuyện đó, nhưng trong lúc này, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nói:
"Tớ muốn làm bạn với cậu! Có được không?" -đó là câu mà tôi muốn nói trước mặt cậu ấy từ rất lâu.
Ran im lặng. Cả hai chúng tôi cứ như vậy trước cổng trường một lúc lâu. Đột nhiên cậu ấy nói:
"Được, cứ như vậy đi."
Giống như trút được gánh nặng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi tiến lại gần Ran, kéo chiếc mũ len của cậu ấy xuống rồi ném thẳng vào thùng rác để mặc cho cậu ấy ngạc nhiên. Tôi muốn làm nó từ lâu rồi. Tôi hơi mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh dõng dạc nói:
"Từ bây giờ, cậu không cần đến nó nữa, vì cậu, đã có tớ ở đây rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro