Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Seulgi là cái đứa nếu phải lựa chọn, nó sẽ chọn từ bỏ tất cả mọi thứ mà nó cho là kém quan trọng hơn thứ còn lại. Tỉ như chuyện nó chưa từng bỏ dở một bữa ăn nào trong suốt cuộc đời xém 18 năm của mình dù cho bị trễ học, trễ giờ kiểm tra, bị phạt, bị ghi vào sổ đen của giám thị, vân vân mây mây, thì nó vẫn cứ ngồi vào bàn và ăn như thể ngày mai tận thế. Thử nghĩ xem một đứa sống vô tư như vậy thì có gì có thể làm cho nó buồn được? Mà còn buồn đến mức bỏ ăn lại càng vô lý hơn.

Ấy vậy mà Seulgi bỏ ăn thật. Nó lầm lũi từ nhà Seung Wan trở về, bỏ lên phòng nằm đến tận giờ cơm tối. Lần này thì nó buồn thiệt, vì bố Kang đợi mãi mà chẳng thấy nó đâu nên bảo mẹ và Yerim ăn trước rồi lên phòng tìm. Bố Kang kéo chăn xuống rồi xoa đầu nó, ai dám làm công chúa của ông dỗi vậy nè?!

"Công chúa ah, sao con không ăn cơm?"

"...". - Nó không trả lời, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

"Kể cho bố nghe có chuyện gì được không?"

"..." - Nó vẫn lắc đầu nhưng đã chịu ngồi dậy, xụ mặt nhìn bố nó.

"Ngoan, ai làm công chúa dỗi, bố sẽ xử lý người đó được không?"

"Bố..." - Nó dụi mặt vào người bố Kang, thút thít khóc - "Con ghét chị ấy, chị ấy làm con buồn, hức...Seung Wan cũng bỏ con, mọi người nói con biến thái nhưng mà con không có, con nói thật đó".

"Ngoan nào, chắc là mọi người hiểu lầm gì đó rồi. Giờ con xuống ăn cơm trước, hôm nay mẹ nấu toàn món con thích, con không ăn mẹ sẽ buồn biết chưa? Rồi bố sẽ giúp con tìm cách mà!" - Con gái của ông khóc khiến ông cũng mủi lòng theo.

"Dạ". - Nó đưa tay quẹt mũi, bụng kêu một tiếng rõ to, bố Kang chỉ cười rồi xoa đầu nó.

Cánh cửa phòng khép hờ và tiếng khóc nho nhỏ thu hút sự chú ý của chị Joohyun, màn tâm tình thủ thỉ đầy cảm động vô tình lọt vào tai khi chị ấy sang nhà dạy kèm cho Yerim. Ác cảm về cái đứa dám nhìn chị thay đồ qua lời Sooyoung như bay mất một nửa.

"Khóc gì mà trông xấu xí thế không biết". - Chị ấy nghĩ thầm, nhìn cái đứa đang khóc lóc với bố Kang trông thật ngốc nghếch.

Chị Joohyun ngồi ngắm nghía mấy khung hình trên bàn học Yerim trong thời gian đợi con bé chuẩn bị sách vở. Chị ấy phì cười nhìn gương mặt ngâu si trời sinh của Seulgi, nhỏ đến lớn không thay đổi một chút nào. Bất chợt chị nhớ tới ngày đầu mình chuyển nhà, vừa bước ra ban công đã bắt gặp cặp mắt ti hí cứ ngó lom lom vào mình, lạ là chị không thấy phiền mà chỉ thấy buồn cười vì khuôn mặt đờ đẫn mà nó trưng ra thôi.

"Chị ấy trông ngốc nghếch lắm đúng không ạ?"

"Công nhận, không giống em chút nào!" - Chị Joohyun cười mỉm, vẻ mặt đầy thắc mắc.

"Em thông minh mà, nhìn vậy thôi chứ chị ấy hiền khô à!"

"Vừa hiền vừa ngốc mà lại đi nhìn người khác thay đồ?" - Chị Joohyun hỏi dò, chị cũng không tin lắm về thông tin mà mình nghe được từ nhỏ em nhưng trong trường hợp nào thì tin người nhà vẫn tốt hơn đấy thôi.

"Hơ...trời có sập em cũng chả tin Kang Seulgi dám làm chuyện tày trời đó!"

"Vậy á, thôi vào học nào". - Chị Joohyun vừa nói vừa lướt qua mấy tấm ảnh lần nữa, khẽ nhếch môi.

---

"Không vào nhà học bài đứng đây chi vậy?" - Chị Joohyun đánh vào đầu con bé Sooyoung rõ đau - "Ngày mai sang đó học chung đi, chị chả có thời gian mà dạy riêng cho em đâu!"

"Ơ khôngggg, em ghét con nhỏ đó vả lại tại sao nó không qua nhà mình mà mình lại phải qua nhà nó?" - Con bé xoa trán, khẽ lườm nguýt bà chị cả của mình.

"Vậy chị gọi Yerim qua đây nhé?"

"Khôngggg, ai cho nó vô nhà mình?"

"Giờ có đi không?"

"Không"

"Lý do?"

"Em đã nói em không ưa nhỏ đó rồi".

"Uh, vậy tùy em!"

"Chịiiii, sao chị lại nối giáo cho giặc?" - Mặt con bé đỏ lựng, giận dỗi chị mình.

"..." - Chị Joohyun nhún vai - "Nói chị nghe lý do em không thích Yerim xem? Học chung lớp mà ghét nhau dữ vậy, con bé nó có nói gì đâu nhỉ?"

"Nó...nó..." - Sooyoung ngập ngừng - " Không ưa là không ưa, chị cứ hỏi hoài".

"Hay làm chuyện xấu bị người ta phát hiện? Không nói thì thôi, chị ngủ đây, tự xử đi nhé!"

Con bé giật thót cả người rồi thở phào nhẹ nhõm, chuồn êm về phòng.

Mười một giờ kém năm mươi chín phút, Sooyoung nằm lăn lộn trên chiếc giường mà nó coi như tri kỷ, ấy vậy nhưng hôm nay nó không ngủ được. Trong đầu nó cứ mường tượng ra cái cảnh ngày mai con bạn chung lớp sát bên nhà sẽ mách với chị Joohyun mọi thứ về nó trên trường, à hay nhỏ đó đã nói rồi mà chị ấy giả vờ không biết để nó tự động khai ra nhỉ? Nếu vậy thì chết chắc! Trong nhà này nó sợ chị ấy nhất, ba mẹ bận rộn chuyện công việc nên giao nó cho chị ấy và ừ, có trời mới biết nó đã từng bị chị ấy tẩn cho một trận ra trò vì đi chơi về muộn ba phút ba mươi giây so với giờ-chị-ấy-đặt-ra. Nó nào dám hó hé một lời, suy cho cùng người thiệt thòi chỉ có mình nó vì nó không biết nấu ăn mà hễ nó làm sai là chị ấy lại dùng chiêu cắt cơm nó cho mà xem...

Nó ngồi phắt dậy, tự vò đầu mình rối tung, thất thểu bước xuống giường, thà ăn chửi nhất quyết không chịu nhịn đói! Nó mà thú nhận thì chị Joohyun sẽ bỏ qua thôi, chắc chắn là vậy!

Nó trùm chăn lên người, nhìn xuống dưới lầu, ba mẹ cũng ngủ rồi, phòng chị ấy kế bên vẫn còn sáng đèn. Nó nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.

"Gì đó, sao chưa ngủ?" - Chị Joohyun nhìn nó thắc mắc, với tay lấy cái chăn con vịt màu vàng chóe choàng lên người mình.

"Em..không ngủ được". - Nó lí nhí nói

Chị ấy phì cười, trợn mắt nhìn nó như thể vừa nghe được thứ gì kinh khủng lắm.

"Chà, hôm này Sooyoung nhà mình ngủ không được chắc ngày mai mặt trời mọc ở đằng Tây nhỉ? Sao, có gì thì nói đại đi, chị ăn thịt em chắc?"

"Chuyện là...chị nhớ mấy con chó hồi bữa em ôm về nhà không?" - Sooyoung dè dặt hỏi chị nó.

"Gì, lại chó?? Em tránh xa mấy con thú có lông ra được không hả?"

"Aaa, không phải, chị nghe em kể đã. Chuyện là lần đó chị không cho nuôi nên..."

"Nên sao?"

Sooyoung nuốt nước bọt như để lấy can đảm, nhắm mắt nói tiếp.

"Nên em với bạn lén bỏ vô ba lô để mang vô trường nuôi."

"Giỏi nhỉ, sau đó?"

"Sau đó...em với nó ôm mấy con chó ra sau nhà kho của trường, ở đó có một khoảng đất nhỏ không ai biết, em chỉ muốn nuôi tụi nó thôi, em thề đó."

Chị Joohyun khẽ nhíu mày, con bé nghịch ngợm này...

"Giờ ra chơi, em mang hộp sữa xuống cho tụi nó uống thì gặp nhỏ nhà kế bên. Thật ra là tại em đụng trúng nó lúc đi ngang qua, không biết sao nó lại lén đi theo em nữa?!" - Sooyoung khóc không ra nước mắt - "Rồi không biết tại sao con nhỏ hét lớn lên, chạy biến đâu mất. Nhỏ đó y như chị, nó sợ chó còn dọa là sẽ báo cô chủ nhiệm..."

"Tiếp đi."

"Em không muốn mấy con chó bị bắt mất nên bàn với thằng bạn mang tụi nó ra ngoài bằng cách...trốn ra khỏi trường, em không cố ý làm vậy." - Hai bàn tay con bé đan chặt vào nhau, mồ hôi bắt đầu túa ra vì nó nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của chị nó, nó cắn răng, nói tiếp - "Giờ thể dục hôm đó là tiết cuối cùng trong ngày, lúc thầy cho nghỉ giải lao, em với thằng bạn giả vờ đi vệ sinh rồi lén ôm cặp men theo bờ tường để trèo ra ngoài nhưng mà bị cô phát hiện. Em phải năn nỉ cô suốt một tuần và hứa hẹn đủ kiểu mới không bị cô gọi cho chị biết. Con nhỏ đó báo chứ không ai vào đây hết, hừ!"

"Nè thôi đi, cuối cùng thì em cũng chưa biết mình sai đúng không? Lớn rồi sao hư vậy, HẢ??"

Sooyoung co rúm người, bắt đầu thút thít khóc, nước mắt cá sấu cũng được, chị nó mà cắt cơm thì nó thà tự tử còn hơn!

"Nín! Ai làm sai mà cô khóc? Càng ngày càng không nói nổi, giờ tính sao, HẢ? Nhịn ăn cơm nhé hay chị nói với ba mẹ để ba mẹ xử cô đây nhỉ? À quên, còn vụ em nói con bé Seulgi nhà bên nhìn chị thay đồ là sao? Thật hay lại nói dóc đấy?"

Sooyoung há hốc mồm, nó không biết sao chị ấy lại hỏi chuyện này vì nó quên béng đi mất rồi. Nó rủa thầm, hôm nay chắc không toàn mạng trở về phòng nữa...

"À, chuyện đó...em....chỉ là, hiểu lầm thôi chị, hahaha, chắc do em nhìn lộn người đó."

"Thật không? Nhìn lộn mà lại đi rêu rao khắp phố hả, không phải vì không thích Yerim nên chơi khăm chị người ta chứ?"

"Sao chị lại đi tin người ngoài trong khi em..."

"Ừ, chị không tin đấy, nói thật rồi chị còn xem xét nhẹ tội cho nhé".

"Dạ, tất cả là tại em, chị Seulgi không có lỗi, nhìn chị ấy cứ ngốc ngốc nên em đùa chút... em xin lỗi". - Vừa nghe được tha thứ, Sooyoung như bắt được vàng, cuốn quýt thừa nhận mọi chuyện.

"Ừ, vậy đi ngủ đi, chuyện cũng qua rồi, mai chị kể cho ba mẹ nghe dạo này con gái ngoan của ba mẹ giỏi tới cỡ nào nhé!" - Chị Joohyun liếc nó một cái rồi quay lại bàn tiếp tục làm bài, khẽ lắc đầu... Đúng là con nít quỷ!

Còn tiếp

01.12.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro