Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 9.

-Mình lấy nhau đi em!


Ngày hôm nay, cậu rút cuộc cũng đã nhìn ra được sự yếu đuối lớn nhất của người con gái mà cậu luôn những tưởng rằng rất mạnh mẽ ấy.


Chỉ có điều, cậu thực sự không hối hận việc mình đã đưa cô ta tới nơi này. Lễ cưới của anh trai cậu, người yêu cậu là cô ta sao có thể không có mặt, cũng coi như là lần đầu ra mắt gia đình. Mọi người thì không nói thẳng nhưng cậu vẫn hiểu được họ có chút định kiến với cô ta cho nên đã năm lần bảy lượt tìm cớ chối từ, hiện tại yêu nhau cũng đã gần một năm, có lẽ cũng không thể trốn tránh tiếp được nữa.


Tuy nhiên, cậu hình như đã lo lắng quá nhiều, cô gái có vẻ rất bá đạo, vô lối ấy với người nhà của cậu lại hết sức lễ phép, hiểu chuyện mặc cho thái độ của họ đôi khi cũng có phần khắc nghiệt. Chẳng quan trọng họ có phải người thân của cậu mới được đãi ngộ như vậy hay không, cậu vẫn có cảm giác an tâm, ít ra cô ta cũng vì tình yêu của cả hai mà nỗ lực, không vì cá tính riêng của mình như khi trước đối với fan của cậu. Chỉ là điều khiến cậu phải day dứt lúc này lại là điều cậu chưa từng nghĩ tới, cô ta ở bên cậu chưa một giây phút nào yếu đuối đau khổ khiến cậu quên mất rằng cô ta cũng chỉ là một người con gái bình thường mà thôi, bề ngoài mạnh mẽ đến mấy cũng phải có thứ khiến cô ta phải chạnh lòng. Chính là lúc nhạc cưới vui vẻ vang lên, tất thảy ai ai cũng đều tươi cười, chỉ có ánh mắt ấy bi thương đến ám ảnh.


Trên đời này rút cuộc đâu mới là đau đớn nhất? Ban đầu, cậu luôn nghĩ hai người bất chấp chia ly ngay trước mắt vẫn yêu nhau, dù thế nào cũng sẽ có lúc đau đớn mà điên cuồng gào thét phẫn nộ. Nhưng thực ra, nỗi đau âm ỉ không cách nào phát tiết được mới là khổ sở nhất, cô ta hiện tại chính là đang một mình gặm nhấm nỗi đau thống khổ ấy, mà cậu dù nói ra hay không nói ra cũng đều sẽ khiến cả hai phải tổn thương. Còn đối với cậu, không thể cho người con gái mình yêu một lễ cưới viên mãn hạnh phúc, trước khi ra đi cũng không thể một lần để cô ấy được khoác lên người bộ lễ phục đẹp nhất trong mọi bộ lễ phục, đó mới là nỗi đau sâu sắc nhất. Nhưng mà, cậu vẫn muốn thử.


Nghĩ rằng vì quá ồn ào cô ta không nghe rõ những lời mình mới nói, cậu định nhắc lại, liền kiên quyết bị cự tuyệt.


-Không thể được.

-Chẳng có gì mà không thể...

-Đây không phải lúc thích hợp để nói chuyện này. Người nhà anh không hiểu sẽ còn nghĩ về em như thế nào?

-Em vẫn quan tâm tới thái độ của người nhà anh như vậy chẳng lẽ lại không hiểu chuyện đó nhất định sẽ phải xảy ra hay sao?


Biết cô ta đuối lí, cậu liền kéo cô ta tới nơi không người, nghiêm túc tiếp tục vấn đề.


-Dù chỉ là 8 năm nữa thôi, anh đã yêu em tức là chấp nhận chỉ cần được ở bên em bấy nhiêu đó, nhưng không thể nào để em phải thiệt thòi không danh không phận suốt 8 năm như vậy. Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng nếu đã quyết định yêu anh rồi, em có thể hãy để anh cũng được phép lo lắng ngược lại em hay không?

-Thà rằng anh nói muốn mình lấy nhau là vì sức ép từ gia đình. Tại sao lại là vì em, tại sao lí do lại là em? Tại sao chứ...

-Vì anh yêu em, vì em xứng đáng. Cho nên, Yang ah, đừng có khóc.


Nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng. Những giọt nước mắt kia dù là vì hạnh phúc hay sao đi nữa, cậu cũng không hề muốn chúng xuất hiện, bởi chúng khiến con tim cậu rất đau, rất đau.


-Anh cũng muốn em trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian này, đã hứa sẽ ở bên em tới giây phút cuối cùng rồi mà, nhưng đối với tình yêu của em dành cho anh làm sao có thể đủ, phải hạnh phúc hơn nữa, từng khoảnh khắc đều phải hạnh phúc, nhiều thật nhiều.


Cậu đâu hiểu được, đời này nào có gì hoàn hảo đến thế, càng tham lam chiếm giữ càng phải trả cái giá đắt đỏ mà thôi. Có điều, mưu cầu hạnh phúc là đúng đắn, cô ta ít nhất sẽ thỏa mãn điều ấy cho cậu.


-Em đồng ý, với một điều kiện.

-Chỉ trong phạm vi có thể chấp nhận được.

-Anh buộc phải chấp nhận.


Rồi, cậu thua.


-Không phải bây giờ, cũng không phải thời gian tới, nhất định phải là những ngày cuối cùng của 8 năm sau.


Không để cậu ngắt lời, cô ta nói luôn.


-Những ngày đó cả hai chúng ta ắt hẳn có cố gắng cách mấy cũng không thể nào thực sự vui vẻ được, cho nên lúc ấy anh cưới em, sẽ là hạnh phúc trọn vẹn nhất, em có ra đi cũng sẽ không còn gì phải hối tiếc nữa.

-Em là không tin anh có phải không?


Sợ cậu trong 8 năm tới sẽ thay lòng đổi dạ, sợ cậu mệt mỏi chịu không nổi sẽ buông tay, thực chất chính là không tin cậu, có phải không?


-Thế nên, anh hãy chứng minh đi.

-Được, em được lắm, vậy mà lại không tin anh.

-Kook ah, đồng ý với em, nhé!


Hết cách rồi, ngoại trừ việc cô ta yếu đuối van xin cậu hãy từ bỏ cô ta ra, còn lại tất cả cậu đều sẽ đáp ứng.


Tám năm tới sẽ hạnh phúc như thế nào, lại khó khăn như thế nào, cô ta căn bản không phải là không tin cậu. Có một bí mật cậu sẽ mãi mãi không bao giờ biết được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro