Part 6.
Nếu không phải tình yêu
Cảm giác thương nhớ này rút cuộc có thể là gì đây?
Nếu không phải tình yêu
Trái tim này có trống rỗng đến vậy?
Từ đằng xa, nghi ngờ, phủ nhận
Tiến lại gần, có lẽ tôi hiểu rồi
Chính là đã yêu em...
Just Love – Jeong Kook (BTS)
-Thực sự bài hát đó là dành cho chị à? Bài mới của em ấy.
Cuối cùng cô ta cũng đã đưa ra được quyết định, kỳ lạ là một chút hối hận cũng không có, ngược lại cô ta thấy hành động này thực sự rất chính đáng, về tình về lí, đối với trái tim hay ý thức đều không có gì phải hổ thẹn hết. So với việc cứ tiếp tục trốn tránh để cậu ấy trên SNS gây bão lòng fan, hại người hại mình, chi bằng thẳn thắng đối diện một lần nữa, chính thức tự mình chấm dứt tất cả thì hơn. Chỉ có điều cô ta đã ngờ trước được bản thân khi gặp cậu ấy nhất định sẽ nảy sinh cảm giác chiếm đoạt xấu xa, tham lam ích kỷ. Cho nên, phải kìm nén, nhất định phải kìm nén.
Một tháng trôi qua, đồng nghĩa với việc con người cũng trở nên đổi khác đi một chút, có thể trưởng thành hơn, cũng có thể là trẻ con hơn. Với cậu ấy chính là khả năng thứ hai. Không thèm trả lời câu hỏi của cô ta, lập tức tiến lại thu gọn khoảng cách, vẻ mặt hỉ nộ ái ố đều hội tụ đủ, chỉ trách không thể nào đem người trước mặt cất giữ thật kỹ, mãi mãi cũng không chạy đi đâu được nữa. Gì đây, những cảm xúc này rút cuộc là gì, tại sao đối diện với cô gái này cậu lại trở nên kỳ lạ đến vậy? Cô ta rút cuộc là ai, từ đâu tới, ngay đến cái tên cậu cũng không biết, lại chỉ biết rằng đó là người đã khuấy đảo tâm tư của cậu, lại tàn nhẫn giết chết cảm xúc của cậu, lúc này cậu không hề phòng bị lại đột ngột xuất hiện trước mặt cậu. Phải làm sao, phải làm sao với cô ta mới giải phóng được tất thảy những khổ sở trong lòng cậu bây giờ...
-Ai cho phép chị ảo tưởng đó là dành cho chị? Chị...
-Chị không có tư cách phải không?
Đúng rồi, từ chối cậu là cô ta, làm sao lại có tư cách nhận được tình cảm từ cậu một lần nữa. Nhưng sao cậu không thể nói những lời đó, là khổ nhục kế, ắt hẳn là chiêu trò của cô ta rồi.
-Chị cũng biết điều đó?
-Cho nên mới nói em đừng thích chị.
-Không hề.
Cô ta chỉ biết cười, bởi đây mới chính là Jeong Kook mà cô ta luôn yêu thương, trong mắt cô ta, cậu ấy luôn là một đứa trẻ, đó cũng là một lí do khiến cô ta không cách nào chấp nhận có mối liên hệ tình cảm gì với cậu ấy được. Nực cười làm sao, sợ cậu ấy vướng vào yêu đương dơ bẩn lại cứ kiên trì dành tình yêu cho cậu ấy bao nhiêu lâu. Cái mâu thuẫn này người bình thường tuyệt đối không thể hiểu nổi. Cô ta chính là không bình thường chút nào.
-Sao cũng được, chị chỉ muốn tới để cảm ơn em về bức ảnh cũng như tình cảm của em, đã đủ rồi, thực sự là đủ rồi.
-Nếu tôi cảm thấy là chưa đủ?
-Thì kệ em thôi, chị không nhận thêm được nữa.
-Có thật chị thích tôi hay không? Chị quốc tịch ở đâu đấy, người dân Đại Hàn Dân Quốc tuyệt đối sẽ không khó hiểu điên rồ như chị.
-Haha.
Nghe cậu ấy chửi mình, cô ta ngược lại thấy rất vui. Biết thêm được một mặt nào đó của cậu ấy đều là điều quý giá đối với cô ta. Có lẽ nếu tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn sẽ còn biết thêm nhiều, rất nhiều nữa. Nhưng mà nhiều quá thì không được rồi, sức cô ta sẽ chịu không nổi.
-Có gì đáng cười?
-Không. Màu tóc mới của em rất đẹp, quả là đẹp trai có khác.
-Chị cũng thế.
-...?
-Tóc đen hợp với chị hơn màu cam.
-Ừ, cảm ơn.
Bình tĩnh đến đáng sợ, cậu ấy làm sao có thể tưởng tượng ra cảnh cô ta khóc lóc thảm thiết ở quán café ngày hôm đó, vì thể hiện thoải mái của cậu đã khiến cô ta cảm động đến thế nào, cũng đâu nghĩ trong cơn mơ đã được cậu nắm tay như vậy, càng đâu nghĩ một tháng ấy cậu đã lưu luyến cô ta ra sao. Trước nay cô ta có lúc cũng nghĩ rằng bản thân cứ lặng thầm yêu cậu vô điệu kiện như thế chắc rồi cũng được phúc đáp gì đó chứ, sau cũng chỉ dám cười một cái chế nhạo chính mình, căn bản không coi điều ấy là nghiêm túc. Vậy mà, vậy mà trước hàng chục triệu fans cậu đã công khai tình cảm của cô ta, có phải sắt đá gì đâu mà không cảm động, kiên quyết đến mấy cũng vì cậu mà tan chảy hết rồi. Bình tĩnh chỉ là cái vỏ bọc đánh lừa thị giác mà thôi, tinh ý một chút liền phát hiện ra, tinh ý một chút liền nắm bắt được cô ta thôi.
-Rất nhớ chị.
Coi như là cách thức phá bỏ vỏ bọc ấy đi.
-Rồi, em thắng, chị thua, ok?
Lùi lại, cúi mặt xuống. Giờ cậu đã hiểu phản ứng ấy, tiếp đó ắt sẽ lại là cự tuyệt, ắt sẽ lại làm cậu tổn thương. Nhưng mà, chẳng phải thực chất người đi làm tổn thương người khác mới chính là người đau đớn hơn sao? Nếu như người nghe phải chịu đả kích hơn người nói, vậy thì cậu sẽ nghe.
-Chị thừa nhận hành động của em làm chị muốn phát điên lên được, cả đời này có lẽ không còn có thể có được hạnh phúc nào lớn như thế. Nhưng mà, thực sự không thể được đâu, Kook ah, chị không phải là một nửa hoàn hảo của em đâu. Ngoài kia chắc chắn cũng có người nào đó yêu thương em như chị, cũng dành cả đời này để yêu thương em như thế, em cũng sẽ ấn tượng rồi thích người ta hay sao? Dĩ nhiên Kook bé nhỏ mà chị yêu không phải người như vậy, chỉ là việc chọn chị rất không hợp lí, rất không công bằng với những người đó.
-Còn lí do nào thuyết phục hơn không? Chị dám yêu một người như tôi chắc chắn với chị tình yêu không phải loại cứng nhắc như thế đâu, tôi không tin, cho nên nói rõ lí do ra đi.
-Tình yêu chính là như vậy, em biết gì về chị mà dám chắc chắn như thế.
-Không biết mới đáng để tìm hiểu, sẽ không nhàm chán. Chị nghĩ mình hiểu tôi lắm chắc, nhầm to.
Lời nào cậu ấy nói cũng đều là tâm tư của cô ta, đúng đến không cách nào nói dối thêm được nữa. Cô ta ghét loại tình yêu hoàn hảo, thích sự tùy tiện, thích làm theo rung cảm tự nhiên, càng thích hơn việc biến xa lạ thành thân quen, dần dần mà tìm hiểu. Tại sao chứ, tại sao lại hiểu cô ta đến vậy???
-Chị sợ hãi điều gì thế? Nghĩ rằng tôi yêu chị rồi sẽ ngày một lún sâu cuối cùng khi chị ra đi sẽ không dứt khỏi được đau khổ? Thể hiện thì như là tự ti lắm mà thực chất lại tự tin đến khó thở. Thay vì cứ cố gắng ngược đãi cảm xúc của mình chi bằng cho phép bản thân thoải mái đi, giống như tôi chẳng ngần ngại đăng tấm ảnh đó, dòng caption đó. Yêu tôi đi, rồi làm cho tôi chán chị, tôi hứa lúc ấy sẽ để chị không lưu luyến gì, thanh thản mà ra đi. Bởi, tôi hiện tại yêu chị, nhưng sau này thì chưa chắc.
Nghe kiểu gì cũng ra một ngụ ý ngọt ngào đến tim đập chân run. Hóa ra Jeon Jeong Kook ngày nào đã thực sự là một người đàn ông trưởng thành rồi, trong mắt cô ta đứa trẻ đáng yêu thuần khiết đã hoàn toàn tan biến...
Không được, rõ ràng tới là để chấm dứt, sao lại để cậu ấy dẫn dắt sang thành bắt đầu thế này.
-Vô ích thôi, chị chỉ quen với đơn phương em từ xa, yêu nhau hay hẹn hò chị không làm được. Đây là lí do thực sự.
-Nói thêm lúc nữa chắc sẽ lại được cái lí do rằng chị sắp không sống được bao lâu nữa, ha?
Ngữ điệu ấy, ánh nhìn ấy, rồi cả nụ cười ẩn ý ấy, tuyệt đối không phải vô tình. Không thể nào, cậu ấy không thể nào biết được...
-Bé con đã nói với tôi tất cả rồi, chuyện tuổi thọ của chị đổi lại sự sống cho nó.
-Vậy cậu bị điên có phải không?
Cô ta đã thực sự tức giận. Không quản trước mặt là người cô ta yêu nhất thương nhất, khó chịu trong lòng cô ta không cách nào ngăn cản lại, tuyệt nhiên phải phát tiết. Mọi thứ đều có giới hạn, giới hạn của cô ta vỡ nát rồi.
-Tôi yêu cậu nhiều nhường nào, chỉ mong cậu luôn được vui vẻ hạnh phúc, bao nhiêu năm ước mơ của tôi không hề thay đổi, cậu sẽ là người con trai hạnh phúc nhất thế gian này, sẽ yêu một cô gái tuyệt vời, xinh đẹp, hoặc ít nhiều sẽ không khiến cậu phải đau khổ. Tôi chẳng màng việc mình yêu cậu thế nào, chỉ sợ bản thân bước vào sẽ làm vấy bẩn mất thế giới của cậu mới luôn giữ khoảng cách, không bao giờ cho phép mình lại gần. Vậy mà cậu ngu ngốc tự động tiếp cận một kẻ như tôi, còn chọn tôi, nói thích tôi, công khai thể hiện tình cảm dành cho tôi. Thậm chí, biết rõ tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa vẫn muốn dây dưa không buông. Cậu muốn trở nên bất hạnh đến vậy sao, nhất thiết phải phá bỏ ước mơ cả đời của tôi như vậy sao? Tôi đã nói mình không thể thì chính là không thể. Tôi không bao giờ và mãi mãi không bao giờ có thể làm cho cậu trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, cậu có hiểu không??? Rút cuộc, rút cuộc phải làm sao cậu mới chịu hiểu đây hả, đồ ngốc...
Lặng im mặc cho cô ta phát tiết, nói hết đè nén trong lòng ra, ép hết nước mắt chôn giấu bấy lâu ra, cuối cùng sẽ trở nên nhẹ nhõm, cuối cùng có thể không vướng bận gì mà chấp nhận cậu, chấp nhận cùng cậu đi nốt đoạn đường còn lại. Việc tốt nhất cậu nên làm lúc này chỉ là chờ đợi mà thôi.
Một hồi rất lâu sau bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên liền được chào đón bằng một nụ cười dịu dàng, cứ như thể đã sẵn sàng như vậy chỉ để đợi giây phút này cho cô ta nhìn thấy.
-Cao thượng quá mà làm gì, rút cuộc cũng chết sớm hơn người ta nửa đời đấy thôi, ích kỷ một chút thì hơn. Nào, tới đây với tôi.
Giờ chỉ cần nhào vào vòng tay ấy là xác định sẽ không cách nào hối tiếc, cũng là ích kỷ vô vàn, bất chấp tương lai mai sau có ra sao. Nhưng lẽ nào cứ ôm bi thương mà biến mất vô ích như vậy, ít ra trước khi chết cũng phải thoải mái một chút phải không, đã đến lúc đón nhận hạnh phúc rồi. Quả nhiên vẫn là Jeong Kook giỏi nhất, hiểu được cái vai cao thượng tuyệt đối không phải là dành cho cô ta.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của người yêu, giọng cậu thì thầm trầm ấm bên tai.
-Chị!
-Ừ.
-Anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro