Part 5.
Nhờ phước phận từ trò đùa nghiệt ngã cứ như thể giấc mơ kia mà cô ta được dịp chuyển nhà mệt muốn ná thở. Lại một không gian mới, lại một cuộc sống mới, khởi đầu mới. Chẳng có gì là không tốt, nhưng cũng chẳng có gì là tốt. Cả cuộc đời cô ta chỉ dùng để trốn chạy, né tránh, vậy mà lại không đủ dứt khoát để trở về Việt Nam, chấm dứt hoàn toàn với cậu ấy, vẫn chút nào lưu luyến đất nước của cậu ấy, vẫn chút nào ham muốn được cùng cậu ấy chung sống dưới một bầu trời, cùng chung một múi giờ. Nhưng mà, không lẽ chỉ mong mỏi nhỏ nhoi ấy thôi cô ta cũng không thể ôm lấy, trước khi rời xa thế gian này, cô ta cũng chỉ mong mỏi bấy nhiêu đó thôi mà, không được hay sao?
Lúc này ngoài trời đang mưa, bên trong cửa hàng thì mở tình ca buồn, vừa hay cho nỗi sầu không có lời kết của cô ta. Giai điệu của một ca khúc quen thuộc rất nhanh kéo cô ta trở về thực tại. Like a star của Tae Yeon và The One, đã hơn hai mươi năm rồi vẫn là ca khúc mà cô ta cực kỳ yêu thích. Giờ cô ta mới chú ý bàn bên cạnh của mấy nhóc cao trung đang hết sức phấn khích. Sở dĩ lại chú ý là bởi chủ đề của bọn nhỏ chính là về người mà cô ta yêu thương, Jeon Jeong Kook.
-Anh ý cũng ba mươi ba rồi chứ có mười mấy hai mươi nữa đâu mà, tao lại còn lo anh ý không có hứng thú với yêu đương cơ, may mà không phải.
-Nhưng vẫn shock quá huhu, không công khai hẳn hoi còn thả thính kiểu bí ẩn, rút cuộc chị đó là ai mà tốt số như vậy aaaaaaa...
Cậu ấy... công khai người yêu rồi sao...?
Nếu như là một tháng trước, đau đớn trong lòng cô ta sẽ không phức tạp khổ sở như thế này đâu. Lúc ấy còn nói thích cô ta, một tháng sau đã công khai người yêu, cô ta cũng chẳng có tư cách giận hờn ở đây, nực cười mà. Mãi không sao, quả nhiên chỉ chực chờ lúc cô ta không đề phòng liền lập tức đem mọi bi thương một lúc bắt cô ta nếm trải, cuộc đời này thật quá khốn nạn.
Trong khoảng thời gian yêu cậu ấy, cô ta sẽ có những ngày muốn hoàn toàn tách mình ra khỏi tình cảm của bản thân, quên đi mọi mệt mỏi, mấy ngày nay chính là thời điểm thả lỏng bản thân. Nếu không phải nghe được mấy nhóc kia nói chuyện, cô ta sẽ đón nhận tin tức đó như thế nào nhỉ? Có lẽ sẽ là nằm bên cạnh bé con cầm lại điện thoại, bật wifi và lướt net, bỗng dưng thấy hàng loạt các bài báo, vô thức không kìm nén được dòng nước mắt sẽ ào ạt mà tuôn ra nhưng miệng lại vẫn gắng gượng nở nụ cười trấn an. Ừm, rất có thể sẽ như vậy.
Những lúc thế này càng là cơ hội cho cô ta chạy trốn, về với thế giới đơn độc của chính mình, mặc sức giày vò trong đau đớn tổn thương. Bước chân hèn nhát của cô ta cứ vậy mà lao đi, nước mắt làm nhòe cả ý thức, cho tới khi một cú đập mạnh vào vai khiến toàn thân quỵ ngã.
-Chị không sao chứ...
-Xin lỗi, tôi không để ý, xin lỗi...
Là do cô ta đi đứng không chịu nhìn, phục vụ viên có chút bực nhìn khuôn mặt đang ngập tràn nước của đối phương liền động lòng, tiến tới muốn dìu cô ta lại bị khước từ.
-Xin lỗi, mình không sao...
Bàn bên rất nhanh không còn quan tâm, lại tiếp tục chủ đề.
-Mà cái tên NHD nghe lạ kiểu gì ấy.
Sau đó thì nỗ lực muốn dựng cô ta dậy của nhân viên phục vụ hoàn toàn sụp đổ, cô ta đây là muốn ăn vạ sao??? Vừa ức chế, lại vừa tò mò cái hành động đột nhiên lấy điện thoại ra của cô ta.
-Pass ở đây là gì vậy?
-À, là 0987654321...
-Cảm ơn.
Rồi đến lúc màn hình điện thoại của đối phương hiện lên một bức ảnh, cô gái ấy bắt đầu khóc thành tiếng, mỗi lúc một lớn dần. Cậu nhân viên rối rít không biết làm sao với tình huống này, không khéo bị kỷ luật rồi trừ lương, nặng hơn đến công việc cũng khó giữ.
-Chị ơi...
Bỗng lúc này cậu lại chú ý tới ngón cái cô gái đó đang đặt trên màn hình điện thoại, cùng với chiếc nhẫn cũng là vị trí ngón tay ấy trong bức ảnh, song song nhau, cho cảm giác chắc chắn đó chính là một. Phải chăng chính bởi có chiếc nhẫn bức ảnh giản đơn ấy mới không hề đơn điệu, dẫu chỉ là một bàn tay nắm lấy một bàn tay lại nổi bật lên là dòng chữ "NHD ♥ JJK". Có lẽ cô ta khóc là vì thế, vì dòng caption ghi bên dưới bức ảnh nữa. Không rõ là cảm giác gì, cậu đã buột miệng hỏi.
-Người yêu đang tìm chị sao?
"Em nhớ chị. Chị rút cuộc đang ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro