Part 3.
-Người papa thơm quá, bé thích a~
-Haha, đừng cọ, papa nhột...
Đặt hộp sữa chuối xuống bàn cái cộp, cùng với biểu cảm thái độ của gương mặt, hoàn hảo cho một sự biểu tình vào lúc này.
-Cảm ơn... – Cậu cũng biết ý, dè chừng nhìn cô ta cười gượng.
-Papa đừng sợ, mama đáng sợ ngoài mặt vậy chứ lúc này chắc trong lòng đang phơi phới ấy, chúng ta đang giống một gia đình quá mà.
Chỉ biết chắc một điều là hiện tại cô ta chân chính thấu hiểu được cụm từ "nuôi ong tay áo".
-Eureureong, đi ngủ thôi nào, mama ôm...
-Để lại không gian riêng cho pama nói chuyện nha, bé rất ngoan mà. – Rồi hôn một cái vào má cậu. – Hẹn gặp lại papa nha, nhớ chăm tới chơi với bé nhé, yêu papa nhiều.
-Ừ, papa cũng yêu con.
Nói cô ta không cảm động, ngay chính cô ta cũng không cách nào phủ nhận được.
Chỉ còn hai người, không gian một lần nữa rơi vào ngượng ngùng.
Cô ta không phải kẻ ngốc, ngược lại cực kỳ thông minh, chỉ là những cái cô ta nhìn ra được cô ta không đủ tự tin để tin, cho nên liều mạng mà phủ nhận. Cũng như thứ tình cảm của cô ta, nếu như mọi người đều cho là ảo ảnh vô thực, cô ta sẽ mất khả năng khẳng định, đối với những điều cậu ấy làm hôm nay cũng thế, nếu như không phải thực sự rõ ràng cậu ấy thừa nhận, cô ta kiên quyết không cho phép bản thân được quyền vọng tưởng.
-Chị thích em được bao lâu rồi?
-Mười lăm năm có lẻ.
-Cảm ơn...
-Bao nhiêu lâu đâu quan trọng, chị nhớ rõ khoảng thời gian như vậy chỉ để không bao giờ quên giây phút đã thích em ngày đó mà thôi. Mới có thế em đã cảm ơn liệu rằng chị nói sẽ dùng cả đời này để thích em em sẽ trả ơn chị thế nào chứ.
-Dùng cả đời này thích lại chị có đủ không?
Cô ta không biết, chỉ bởi luôn chỉ ở xa dõi theo cậu ấy, cho nên cô ta hoàn toàn không biết cậu ấy lại có khả năng khiến đối phương dễ gục ngã như vậy.
-Không cần đâu...
Cô ta cúi đầu, không thể tiếp tục nhìn vào mắt cậu ấy nữa, ánh mắt là thứ duy nhất không thể nói dối, mọi thứ, mọi thứ sẽ đều từ đó mà lộ ra hết, cả sự thật, cả nỗi đau, cả yếu đuối của cô ta, không chừa lại chút gì.
-Chị thích em cơ mà, sao lại không cần...
-Không cần lâu như vậy đâu...
-...
-Chỉ hôm nay là đủ rồi.
Có lẽ đây kỳ thực là một cơn mơ, không chắc khi nào sẽ tỉnh lại, cho nên cứ chuẩn bị trước tinh thần cũng không thừa thãi. Với cả, không đòi hỏi chính là một điểm mạnh của cô ta suốt những năm tháng qua.
-Chuyện chị thích em với chuyện em thích chị, theo chị thì chuyện nào khó tin hơn? Nếu em tin chị thích em, vậy tại sao chị lại không thể tin em cũng thích chị?
Thích thích thích, liền một lúc cả đám từ ấy từ chính miệng người mình yêu không ngừng tuôn ra, thực sự sắp không thở nổi nữa rồi.
-Mọi thứ đều phải có quá trình mới đi tới được kết quả, em cũng không tin vào định mệnh hay tình yêu sét đánh gì hết, cho nên dĩ nhiên không phải hôm nay gặp chị lại dám nói những lời như thế này.
-Không phải hôm nay vậy chẳng lẽ...
-Sự kiện nào của em chị cũng có mặt, không tới mười lăm năm nhưng cũng vài năm rồi, em luôn để ý chị, có lúc sẽ khóc, có lúc lại trầm lặng, nhưng không bao giờ hưởng ứng với những người xung quanh, luôn như thể một mình một thế giới, thực sự rất khác biệt. Em nhớ có lần không may chạm ánh nhìn của chị, chị liền lập tức quay đi, chẳng rõ là chị là fan của em hay kẻ thù của em nữa. Hôm nay thì em đã rõ, đều không phải, chị là người dành tình cảm đặc biệt cho em.
Giờ thì cô ta gục hẳn xuống bàn, bởi nước mắt cô ta đã rơi ra rồi. Giấc mơ này không ngọt ngào, quả thực rất đắng, khiến cô ta cảm nhận được hạnh phúc rồi sẽ tước đoạt nó đi, đắng đến nước mắt phẫn nộ mà chảy ra không ngừng.
-Chị...
Bàn tay chạm vào người khiến cô ta rùng mình mà bật ra sau, tưởng chừng sẽ ngã lại được chính bàn tay ấy kéo ngược về, một chút nữa thôi là áp mặt vào lồng ngực cậu ấy rồi. Giấc mơ này cũng quá chân thực đi, ngay cả tim cũng điên cuồng mà đập.
-Bé con à, gọi mama tỉnh dậy đi, giấc mơ này mama không chịu nổi nữa...
Ôm lấy đối phương, cô ta bắt đầu gào khóc thành tiếng.
-Là bé con đúng không, đích thị là đang ôm bé con rồi, sao có thể mơ con thành papa được, mama xin lỗi, yêu papa con tới phát điên rồi, xin lỗi con...
-Mama đừng khóc, bé thương mama lắm, mama khóc bé đau lòng a~
Cậu không cố tình, chỉ là cô ta khiến cậu muốn chơi ác.
-Chỉ có con là thương mama hoy, giấc mơ thật không tốt.
-Vậy mama pô pô bé đi.
-Vẫn nhìn ra bản mặt đẹp trai của papa con á, ngại lắm, không được đâu.
-Ứ ừ.
-Haha, cái giọng của papa con...
Rồi cả đôi môi của papa con nữa, cứ thế cứ thế nhẹ nhàng nuốt lấy từng hơi thở của mama, cho tới khi hoàn toàn mất đi ý thức...
-Hại người rồi, phải chịu trách nhiệm thôi, Jeong Kook ah.
Có ai phải đi chịu trách nhiệm mà lại cười tươi như thế này hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro