Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 2.

Đường về nhà yên bình lặng lẽ, mèo bông trong vòng tay cô ta bỗng cựa mình động đậy.


-Mama à, Kook papa nhìn gần đẹp trai quá đi, Kook papa của bé ngầu nhất!!!

-Con bé này, còn chưa về tới nhà đâu đấy.

-Ứ ừ. – Cái cục bông mà được gọi là "cánh tay" đập không ngừng vào người cô ta. – Mama ác lắm, không bao giờ cho bé đi coi Kook papa hết, bé muốn được papa ôm cơ huhu.


Làm sao có thể mang con theo được, sẽ gây chú ý nhường nào, papa con dù ít dù nhiều cũng sẽ để mắt tới mama mất, đối với tình yêu thầm lặng này của mama mà nói là quá sức.


-Cái thứ đồ mê trai, uổng công mama yêu thương con nhất vũ trụ này.

-Papa con mà!!!!!


"Xoạt..."


Tiếng động phía sau lập tức làm cô ta đứng hình.


-Kook papa???


Giọng nói đó... giọng nói trầm ấm đó... cô ta đã từng nghĩ cả đời cũng không được phép quên, suốt đời cũng phải luôn nhận ra, đã từng, nhưng hiện tại cũng vẫn không thay đổi, tương lai cũng thế.


Rồi cô ta lại tự hỏi tại sao cậu ấy ở đây, lại theo sau cô ta. Không, không thể nào là theo sau được, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.


Một hồi lâu cô ta vẫn đứng bất động, không thể bỏ chạy, chẳng thể quay đầu. Tại sao phải bỏ chạy? Chính bởi lí chí không cho phép cô ta can thiệp vào cuộc sống của cậu ấy, không muốn trong hồi ức của cậu ấy có sự hiện diện của một kẻ như cô ta, suốt hơn năm năm chỉ biết giữ khoảng cách từ xa trong bóng tối nhìn về phía cậu ấy tỏa sáng, hay như mười lăm năm thanh xuân trọn vẹn dành để đơn phương cậu ấy âm thầm như thế, chạy trốn là cách cô ta bảo toàn tâm tư sẽ có thể vì cậu ấy mà rối loạn, sợ hãi là cách cô ta đối diện với tình cảm của chính mình.


Nhưng trái tim đáng thương của cô ta lại khao khát được đón nhận hạnh phúc, dù chỉ là chớp nhoáng.


Cả bé con cũng nhỏ nhẹ thì thầm bên tai.


-Đến lúc phải đối diện rồi mama.


Trên đời này có một loại người rất rất kỳ lạ, sẵn sàng từ bỏ cả tuổi xuân chỉ để theo đuổi một thứ tình yêu biết trước không hề có kết quả, lặng lẽ đơn phương một idol trăm vạn người cùng mơ tới, mạnh mẽ kiên trì đến khó tin, rút cuộc lại sợ hãi phải đối mặt với tình cảm của bản thân đến hèn nhát, thậm chí trăm lần vạn lần cũng không hề nghĩ tới sẽ một mình đứng trước người ấy như hiện tại, không thể tưởng tượng ra, chưa từng dám tưởng tượng đến.


Có điều dám chấp nhận chịu đựng như vậy, cô ta một chút cũng không phải loại người yếu đuối, nội tâm càng mãnh liệt, dáng vẻ bên ngoài càng phải hiên ngang.


-Thật ngại quá nhưng mà em đi theo chị đấy à.

-Thực xin lỗi...


Liều mình giữ bình tĩnh để chuẩn bị cho mọi trường hợp sẽ xảy ra lại không ngờ cậu ấy sẽ thẳng thắn mà thừa nhận như vậy. Đừng nói con tim, ngay cả lí chí cô ta cũng không cách nào chống đỡ được với trường hợp này. Huống hồ, Jeon Jeong Kook mà cô ta luôn yêu thương đang chân chân thật thật đứng trước mặt cô ta nói lời xin lỗi thế kia, lấy động lực đâu ra mà chống đỡ được đây, lấy đâu ra???


10:10 pm.


Cảnh đêm tĩnh mịch đối nghịch với sự phồn hoa ngoài phố phường, lặng lẽ thản nhiên gieo vào lòng người một xúc cảm quá đỗi thanh bình, nhẹ nhàng hết mực rung chuyển nỗi cô đơn trong thâm tâm.


Yêu em năm mười chín tuổi, chàng trai mười tám hồn nhiên khi ấy nay đã ba mươi ba chín chắn chững chạc. Cũng không rõ em đã trưởng thành tự bao giờ. Giống như thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau sẽ chẳng nhận ra nổi đối phương đổi khác ra sao, chỉ biết rằng đã không giống như trước nữa. Mười lăm năm dõi theo từng bước tiến của em, tự xây dựng cảm giác thân thuộc như vậy.


Có điều, em không hề biết bấy nhiêu những điều đó. Hay như người đứng trước mặt em đây yêu em nhiều thế nào, đối với em cũng chỉ là người lạ mà thôi. Đáng sợ mà đau đớn làm sao!


-Vậy ra thực là Jeon Eureureong là theo họ của em sao?


Có lẽ đã không thể nào tiếp tục trốn tránh được nữa. Có điều, bé cưng của cô ta còn sốt sắng hơn mama nó nhiều lắm.


-Phải rồi papa, con nhớ papa, nhớ papa lắm huhu...


Lần đầu tiên thấy một con thú bông có thể nói chuyện cử động, đối phương khó tránh khỏi bị shock.


-Mama yêu thương con lắm cho nên đã đổi tuổi thọ...

-Nào, ít nói cho mama, về tới nhà tha hồ.

-Aaa, papa ơi mama bắt nạt con, không bao giờ cho con đi coi papa với mình hết á...

-Không có hoạt động gì thì giờ này em nên về nhà nghỉ ngơi đi kẻo cảm lạnh, fan lại lo...

-Chị lo lắng cho em sao?

-Chị không phải fan của em.


Trước không dám đối diện vì sợ cậu ấy sẽ không tin tình cảm của cô ta, giờ đã định sẽ bất chấp mà dứt khoát rồi lại vì chuyện bé con nhắc tới làm nhụt chí. Suy cho cùng một đoạn tình cảm này cậu ấy có biết hay không rồi tin hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.


Bước chân quay đi mà lòng như kim châm dao găm, đau đớn nhường nào. Biết sẽ như vậy, biết nếu gặp mặt giây phút chia ly sẽ đau đớn như vậy mà, cho nên mới chọn cách lặng lẽ đơn phương thế ấy.


-Lúc ở cửa hàng nghe chị nói không phải fan của em, em đã rất thất vọng.


Mắc gì phải thất vọng. Cô ta tự hỏi là thế nhưng vẫn không quay lại, hi vọng đã nhen nhóm nhưng vẫn cố chấp không muốn bản thân sẽ lún sâu.


-Hiện tại cũng vậy. Nhưng mà em có lẽ đã hiểu rồi, chị không phải fan, là...

-Là chị thích em, cả thế giới đều biết chỉ có mình em sẽ không thể biết.


Có can đảm yêu sẽ phải có can đảm thừa nhận, sợ hãi cách mấy thừa nhận rồi cũng sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.


-Chẳng phải giờ em đã biết rồi đây sao.


Nụ cười dịu dàng kia, có phải vì ánh mắt yếu đuối của cô ta tự nhìn ra như vậy hay không? Phải chăng cậu ấy thấy được sự đáng thương của cô ta mới biểu hiện thản nhiên không chút nào cười nhạo như vậy hay không? Hay kỳ thực đây chỉ là một cơn mơ... Nếu không thì tại sao, sao có thể dễ dàng chấp nhận tình cảm của cô ta như vậy, sao có thể tin. Có lẽ cô ta đã chung sống với sự mặc cảm quá lâu rồi, cứ tự ngẫm rằng thứ tình cảm cô ta luôn theo đuổi là phù phiếm, ngay chính bản thân còn không chấp nhận nó mới có cái nhìn với xung quanh rằng họ cũng như vậy. Từ đầu chí cuối người làm cho cô ta trở nên đáng cười chỉ có mình cô ta. Không lẽ là như vậy...?


-Chị không muốn biết lí do em lại đi theo chị sao?


Đúng rồi, có nghĩ bao nhiêu cũng không thể hiểu được điều đó.


-Nếu sợ em cảm lạnh thì chắc chị cũng không muốn cứ đứng đây nói chuyện thế này đâu nhỉ?

-Vậy thì...

-Em là người nổi tiếng nên tới đâu cũng sẽ bị để ý, với tính cách của chị chắc cũng không muốn em bị ảnh hưởng gì đâu phải không?


"Với tính cách của chị". Cậu ấy thì biết gì về cô ta chứ, ngoài cảm giác xa lạ, cũng chỉ là cảm giác xa lạ mà thôi.


-Nếu chị tò mò, về nhà chị em sẽ nói hết cho nghe.

-Chị không tò mò.


Bề ngoài mạnh mẽ lạnh lùng bao nhiêu, bề trong hỗn loạn run rẩy bấy nhiêu, đây như một thói quen khó bỏ của cô ta rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro