Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1.

Đáng sợ nhất chính là,

giây phút chạm mặt nhau,

một người thì yêu rất nhiều,

một người trong lòng lại chỉ có cảm giác xa lạ mà thôi...






Mười lăm năm qua, cũng đã nghĩ đến không ít lần, lại cũng cố gắng giữ khoảng cách không ít lần, tận lực bình tĩnh cách mấy cũng không ngờ rằng khoảnh khắc phải đối diện với người ấy trái tim cô ta như chết lặng.



Dĩ nhiên trong hồi ức của cô ta thì đây chẳng phải lần đầu được cùng người ấy mắt nhìn mắt. Chỉ là trước nay đã quen với việc nhìn từ phía xa, chẳng chắc chắn ánh mắt ấy có thực sự là nhìn mình hay không. Còn hiện tại thì chỉ cần bước thêm một bước nữa liền lập tức có thể nghe được hơi thở của đối phương.


Một giây, mà không, có lẽ là vài khắc, với người chỉ như cái chớp mắt thoáng qua, với ta như nghìn thu vạn xuân ấm áp thổi vào lòng. Kiên trì yêu người mười lăm năm không cảm giác dài mà sao được đối diện với người vài khắc thôi lại như thể vô cùng vô tận.


Được đối diện với người ấy thế này tuy lo lắng sợ hãi biết bao, nhưng thâm tâm cô ta lại thực tình nhẹ nhõm. Là bởi lần đầu tiên, đây chính là lần đầu tiên cô ta chân chính cảm nhận được tình yêu của bản thân dành cho người ấy, không còn là ảo ảnh vô thực, chẳng còn mơ hồ xa xôi, cô ta lúc này đây rõ ràng đang mặt chạm mặt với người mà cô ta luôn yêu thương nhất. Thì ra là nhẹ lòng đến vậy, dẫu rằng vẫn có tổn thương, nhưng gánh nặng trong tim bấy lâu như đã được trút bỏ thật rồi.


-Xin lỗi nhưng mọi người khiến chị ấy không gọi đồ được...


Cô ta chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Không phải mơ, cậu ấy gọi cô ta là chị, đích thị là đang nói về cô ta mà.


Cho tới khi các fan ngay lập tức dạt gọn sang một bên để lại không gian trước quầy cho cô ta order món, cô ta dường như vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng.


-Anh thân thiện ghê ý!

-Càng ngày càng đẹp trai thôi huhu...

-Cháu thích chú Jeong Kook lắm lắm.


Cố gắng không để tâm tới tiết mục fan gặp idol bên cạnh, cô ta quay ra nhân viên phục vụ gọi đồ. Xong xuôi, không ngờ tới lại nhận được một câu hỏi thật thú vị.


-Chị không gọi cho bé thứ gì à? – Đồng thời đánh mắt về phía "bé con" của cô ta đang ngồi ngăn ngắn trên ghế phía cửa sổ. Kỳ thực đó là một con thú nhồi bông màu vàng to bự.


Cô ta híp mắt cười.


-Bé đang ăn kiêng hihi.

-Bé tên gì thế ạ? Em để ý chị với bé nhiều lần lắm mà giờ mới có cơ hội hỏi chuyện.


Cô ta hơi tròn mắt vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng lại cười tươi đáp lời.


-Eureureong, Jeon Eureureong*!

-Haha, cái tên hợp quá đi!


*: Có nghĩa là gầm gừ, vì biểu cảm mặt bé con luôn cau có khó chịu.


-Mà... nếu không phải phản ứng của chị khi nãy em lại nghĩ chị là fan của anh Jeon Jeong Kook rồi đấy.

-Không, mình không phải fan của cậu ấy.


Rồi cô ta cũng chẳng chịu nhìn phản ứng của cậu ấy hay là fan bên cạnh, cứ thế đi về bàn của mình với "bé con". Đúng rồi, cô ta không phải fan của cậu ấy mà, mười lăm năm rồi, đã không còn được phép đau lòng vì cái từ ấy nữa.


-Mọi người thông cảm, mình muốn tập trung sáng tác ở đây cho nên...

-À vâng, tụi em sẽ không làm phiền anh đâu, tuyệt đối.

-Vậy là chú sắp ra bài mới rồi ha!


Gọi đồ xong, cậu ấy không kìm nổi tò mò đành hỏi.


-Bạn biết chị kia sao, với "bé con" gì ấy...

-À, chị ấy tuy không phải khách quen nhưng ở khu (Hongdae) này nổi tiếng lắm, tại vì có bé mèo bông ấy đó, năm năm nay người ở đây để ý một chút là biết chị liền à.


Vậy mà cậu cũng ở Hongdae lại không hề biết...





Như thể để hưởng ứng sự có mặt của một idol nổi tiếng, cửa hàng rất nhanh đã chuyển sang list nhạc của cậu ấy và nhóm. Mới có, cũ có, kể cả bài khi debut cũng có. Rồi bài hát đã khiến cô ta thích cậu ấy, Boy in luv. Cùng một không gian với người mình yêu, lại cùng lắng nghe một bản nhạc đánh dấu giây phút rung động của cô ta đối với cậu ấy, dù chỉ là yêu đơn phương, dù chỉ là một mối tình đau khổ không lối thoát, đối với cô ta dường như cũng đủ mãn nguyện rồi.


Thật đúng với tính chất bất công của cuộc đời, trước khi rời khỏi thế gian này con người sẽ chợt nhận ra mọi thứ đều quá đỗi tươi đẹp, rút cuộc nảy sinh lưu luyến, rút cuộc sẽ đau lòng hối tiếc, sau cùng là ôm tất cả bất mãn mà ra đi. Nhưng với cô ta thì lại khác, yêu một idol dạy cho cô ta cách tự thỏa mãn bản thân với những điều nhỏ nhặt nhất, lại rèn luyện sự cam chịu chấp nhận, có cũng được, không có cũng vẫn được. Cho nên, hiện tại dẫu đột nhiên giống như một phép màu, cô ta hạnh phúc có, nhưng tham lam lưu luyến nhiều hơn thì không có.





-Chị ơi, đến giờ cửa hàng em đóng rồi, chị gì ơi...


Tệ thật, động lực gì khiến cô ta ngủ quên ngon lành ở nơi công cộng thế này, cảm giác quá bình yên chăng?


-Mình xin lỗi, ngại quá...


Cửa hàng đã không còn ai, cả cậu ấy cũng thế. Câu hỏi vô thức cứ thế mà thốt ra không kiềm chế.


-Jeong Kook cậu ấy...

-Anh ấy cũng vừa mới về.


Ẩn trong nụ cười kia là ý gì, cô ta thừa hiểu, nhịn không nổi mà có chút khó chịu.


-Tôi đã nói là không phải fan của cậu ấy.

-Vâng, em hiểu mà, chị thích anh ấy, là tình yêu, phải không?


Còn ẩn trong ánh mắt cô ta là thứ gì cô ta cũng không dám chắc nữa, là cảm kích biết ơn, hay chính là những giọt nước mắt không ngăn được sẽ chảy ra biểu thị cho tất cả những thương tổn nín nhịn bấy lâu nay. Suốt hơn mười lăm năm qua, cô ta đã có lúc kiên trì lại cũng có lúc buông xuôi, thứ duy nhất cô ta mong muốn lại chẳng phải có được tình cảm của người mình yêu mà chỉ là một sự công nhận của mọi người xung quanh, rằng nếu như nói người cô ta yêu là một idol sẽ không có nhạo báng kỳ thị coi khinh. Nỗ lực biết bao nhiêu rồi nhận lấy đả kích biết bao nhiêu, cuối cùng sự công nhận cứ ngỡ như chỉ có trong mơ ấy lại có được từ một người lạ. Đáng lắm chứ, những giọt nước mắt của hiện tại thực rất đáng.


-Xin lỗi, mình không nghĩ lại có thể có ai đó dễ dàng chấp nhận điều ấy đến vậy...


Bấy nhiêu những chuyện này hoàn toàn không phải là mơ thật chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro