Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Các hình ảnh cả 3 chương đều không liên quan là do mình thích Chanbaek hơn nhưng không hiểu sao lại thích viết Fic Hunhan nên mình cứ triển thôi :) :) mong mọi ngừoi ủng hộ và nhớ vote nhé :* ^_^
______________________________________________________________________
   " Là tôi sai, là tôi làm Lộc Hàm đau, tôi rất yêu Lộc Hàm, mất em ấy tôi mất tất cả, tôi không muốn " –  Thế Huân nói, Yixing là niềm hy vọng duy nhất của anh nhưng cậu ấy cũng không nói. Vậy là cậu đã mất Lộc Hàm mãi mai rồi sao ...
   " Là... sân bay ... còn 30 phút nữa nhanh đi đi " – Yixing chỉ nói vỏn vẹn mấy từ cho dù là rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe thất từng chữ một, không thiếu. Thế Huân nhấn ga, đi hết tốc độ để đến đó. Lộc Hàm ... đợi anh, nhất định anh sẽ mang em về
——————————————————————————-
   Nước mắt em đã rơi là do anh hay là do em, là em quá ích kỷ hay anh muốn buông tay. Tạm biệt anh, người em yêu, người đã cho em hạnh phúc, người đã yêu em, người đã làm ... em đau. Sống tốt nhé anh, chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng làm cô ấy đau cũng đừng làm cô ấy khóc. Hãy trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, em đi rồi không còn bên anh để nhắc nhở anh nữa, hãy để cô ấy thay em làm việc ấy nhé anh. Em không buồn, em rất vui vì anh đã tìm được nửa còn lại của mình, hãy trân trọng cô ấy, hãy làm cho cô ấy hạnh phúc nhất có thể anh nhé. Em buông tay anh rồi đấy, anh tự do rồi. Định mệnh buộc ta xa nhau thì kiếp sau nhất định ta sẽ ở bên nhau. Em hứa đấy. Khoảng thời gian qua em sẽ trân trọng nó. Em sẽ tập cách quên anh, anh nhé. Em muốn được nhìn thấy anh cười thật nhiều mỗi ngày, hãy cứ vui cười lên anh bởi trái tim của em luôn hướng về anh. Vì với em, yêu một người chỉ đơn giản là ... luôn được ngắm nhìn người ấy vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.
——————————————————————————-
Thế Huân vừa đên sân bay, cậu chạy đến từng nơi nhưng vẫn thế cậu không hề thấy Lộc Hàm ... và ...
  Một ánh sáng nào đó vút qua bầu trời ...
  Cậu lại chậm chân ...
  Bảng thông báo hiện lên một dòng chữ nhỏ : Chuyến bay từ Seoul – Hàn Quốc  đến Bắc Kinh – Trung Quốc vừa cất cánh.
   Cậu bước trong vô vọng, giờ thì cậu mất Lộc Hàm thật rồi sao ?? Cậu cười điên dại rồi lại khóc, có lẽ trong đời đây là lần cậu khóc nhiều nhất. Khóc vì mất Lộc Hàm, khóc vì đã đi sai con đường của mình ...
    Thế Huân về nhà, gương mặt không một chút sức song, tóc tai rũ rượi. Cậy lấy trong túi một chiếc vòng là cậ mua cho Lộc Hàm, cậu còn chưa kịp tặng ...
     " Cách "
  Chiếc vòng tuột khỏi tay cậu rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh. Liệu ... đây có phải là điềm báo ...
  Và ở một nơi nào đó, hang trăm con người đang đối mặt với tử thần, có ai biết ...
   Nửa đêm ... thế Huân chìm trong men say, trong đầu cậu chỉ có hình dáng của Lộc Hàm. Vỏ chai rượu vứt la liệt trong phòng ... Đột nhiên ... tiếng chuông điện thoại reo lên, không biết ai còn gọi điện cho cậu giờ này nữa. Cậu vờ như không nghe thấy nhưng tiếng chuông lien tục dường như rất gấp gáp ...
    " Alo, ai vậy "
    " Xin hỏi, đây có phải là người nhà của cậu Lộc Hàm ?? " – Vừa nghe thấy tên của Lộc Hàm, cả người Thế Huân choàng tỉnh
    " Lộc Hàm làm sao "
    " Cậu hãy đến bệnh viện XY " – Nghe thấy 2 từ bênh viện cậu như muốn điên lên, không kịp thay quần áo, cậu đi thẳng tới bệnh viện.
   Bệnh viện kín người, mùi máu tanh xộc lên, rồi cả những tiếng khóc. Chưa hiểu chuyện gì thì một bác sĩ đi tới chỗ cậu.
   " Cậu là người của cậu Lộc Hàm ... "
   " Vâng "
   " Chuyến bay từ Hàn Quốc đến Trung Quốc gặp tai nạn cách đây một tiếng, rất tiếc không còn hành khách nào sống sót, một số nạn nhân được  tìm thấy xác còn lại đã mất hết. Trong đó có cậu Lộc Hàm, đây là những đồ chúng tôi tìm được. Xin chia buồn với gia đình " -  Bác sĩ nói, rồi đưa cho cậu túi đồ và điện thoại của Lộc Hàm.
   Thế Huân mắt nhòe đi, đầu quay cuồng. Lộc Hàm đã mất rồi ??? Tại sao vậy ??? tay cậu run lên mở chiếc điện thoại của Lộc Hàm, những số đã gọi ... tất cả đều là gọi cho Thế Huân ... ít nhất cũng gọi hết 10 cuộc ... sao cậu không biết. Cậu mở điện thoại của mình, 14 cuộc gọi nhỡ từ Lộc Hàm. Đáng lẽ người trên máy bay phải là cậu, vì cậu mà Lộc Hàm đã chết. Thà rằng để Lộc Hàm xa cậu còn hơn nhìn người cậu yêu chết. Thế Huân, cậu nợ Lộc Hàm một mối tình, một cuộc sống mà cậu nhất định phải trả.
   Đối với anh, được gặp em là một điều anh hạnh phúc nhất. Anh cũng không đòi hỏi gì thêm. Được gọi tên em, được nắm tay em, được em dựa vào bờ vai này, anh rất vui. Lộc Hàm, để tuột mất em là sai lầm lớn nhất của anh nhưng kiếp sau anh nhất định sẽ không để em đi như vậy, chúng ta phải ở bên nhau hạnh phúc hơn em nhé.
*************************************************************************************************
Hết rồi tiếc quá :( :(
Mình phải dằn vặt lắm mới đăng Fic lên vì ý tưởng hơi bị ngu si một tí :v :v T_T
Mong các bạn ủng hộ mình trong Longfic lần sau :3 :D tên là gì mình còn chưa biết các bạn góp ý nha :* :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro