Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Vì phải viết luôn không sẽ cạn ý tưởng mất nên mình sẽ kết thúc truyện nhanh chóng :* :v :v
________________________________________________________________
   " Bốppp !!!! " – Thế Huân chưa nói xong thì năm ngón tay đã in trên khuôn mặt thanh tú của anh.
   " Như thế mà anh bảo là đối tác, cũng ă cơm rồi nói chuyện vui vẻ lại còn ... hôn nhau " – Cậu thốt ra một cách khó nhọc. cậu nghĩ mình là người hạnh phúc nhất, là người may mắn nhất, là người duy nhất được Thế Huân yêu nhưng tất cả chỉ là giả dối không phải là sự thật – " Chúng ta chia tay đi coi như thời gian qua chỉ à chơi đùa với nhau, bây giờ đường ai nấy đi " – Lộc Hàm nói rồi quay lưng bước đi.
   Thế Huân nhing con người ấy đi khuất dần, là cậu sai ?? vừa rồi cậu đã buông tay người mình yêu nhất. Thời gian qua chỉ là chơi đùa ?? là chơi đùa sao mà giống thật quá. Cậu bước những bước khó nhọc, bóng dáng ấy cô độc giữa chốn đông người ... Có phải mưa giống như nước mắt hay những kỉ niệm đẹp, kỉ niệm khó quên đã qua gắn với mưa, kỉ niệm ấy chỉ là quá khứ khiến con người hoài niệm và nuối tiếc.
   Thế Huân bước vào nhà, căn nhà ấy không còn ấm áp như trước bây giờ nó lạnh lẽo ...
   " Thế Huân à ~~ lại đây đi ... "
   " Thế Huân à ~~ anh về rồi sao ... "
   " Thế Huân à ~~ em muốn đi chơi ... "
   " Thế Huân à ~~ em muốn chúng ta có thật nhiều con "
   " Thế Huân à ~~ ngồi đây với em ... Thế Huân ... Thế Huân ... "
  Tiếng nói mỗi khi anh đi làm về, dáng vẻ bé nhỏ ấy nấu cơm cho anh, rồi có những lúc làm nũng anh. Anh đã sai ... anh đã quá chú tâm vào công việc rồi không quan tâm tới cậu, anh không hề nghĩ tới cảm xúc của cậu để rồi tuột mất Lộc Hàm trong vòng tay.
   " Lộc Hàm ... anh biết em đang ở trong đó, mở cửa cho anh đi hãy cho anh giải thích. Là anh, anh không nghĩ tới cảm xúc của em, đừng giận anh nữa, em ra ngoài đi đừng im lặng như vậy, em đánh anh, làm gì anh cũng được nhưng hãy tha thứ cho anh một lần thôi ... " – Thế Huân nói, nước mắt lăn dài trên gò má, cánh cửa vẫn không nhúc nhích và bên trong cũng không phản hồi lại ... Thế Huân mở cửa ra, Lộc Hàm không ở trong ấy và ... điều kiến Thế Huân ngỡ ngàng nhất đó chính là toàn bộ đồ đạc, quần áo của Lộc Hàm đã không còn ở đó.
   " Lộc Hàm... Lộc Hàm ... em đang ở đâu .. em đang trốn anh phải không ... Lộc Hàm ... Lộc Hàm anh không muốn chơi đâu, em ra đi " – Thế Huân chạy xuống nhà, từng phòng một cậu tìm trong mọi ngóc ngách, đến nhà kho, khu vườn cậu cũng đã tìm nhung không hề thấy bóng dáng của Lộc Hàm đâu. Lộc Hàm vớ chiếc điện thoại ấn số của Lộc Hàm nhưng không liên lạc được. Nếu Lộc Hàm có làm sao chắc cậu chết mất
   " Alo "
   " Yixing, Lộc Hàm đang ở chỗ cậu phải không ??? "  
   " Không "
   " Vậy thì Lộc Hàm đang ở đâu ??? "
   " Sao lại hỏi tôi, Lộc Hàm là người yêu của cậu đâu phải là người của tôi, cậu không tôn trọng Lộc Hàm thì đừng mong Lộc Hàm quay lại. Có không giữ mất đừng tìm "
   " Yixing, tôi xin cậu, cậu là bạn thân của Lộc Hàm, nếu cậu không biết thì còn ai biết, hãy nói cho tôi "
   " Nếu biết vậy, tại sao lại để Lộc Hàm đau như vậy cậu có biết "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro