Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tháng 6 ...
          Trời bắt đầu đổ mưa ...
   Hãy lắng mình với một khúc nhạc buồn, một cốc cafe đắng và đợi chờ. Không phải chờ người quay trở lại, không phải chờ một người mới đến, không phải chờ một tình yêu, một hình dung ... cũng không chờ một hạnh phúc xa xôi ...
    Những ngày tháng đó ... người đã nhạt nhòa trôi mãi theo thời gian, chẳng biết mình có gì và đợi gì thêm nữa. Nhưng sự đợi chờ thì không vơi ...
   Mưa ngày một nặng lên, những cơn gió rít qua khe cửa, nghe đến buốt tai. Mưa đến não lòng, mưa làm con người ta đổi tính, về mưa cảm thấy một gì đó thật ướt át, rất buồn ...
   " Xin lỗi em, hôm nay anh có việc nên không về được, em ăn trước đừng có đợi anh " – Giọng nói ở đầu kia vang lên.
   " Không sao, anh đừng làm việc quá sức " – Cậu nói rồi cúp máy. Từ khi hai người về ở với nhau Thế Huân dường như ít quan tâm tới cậu, về rất khuya, không hay ăn cơm ở nhà hầu như là đi ăn ngoài. Tuy vậy, cậu không bao giờ quở trách Thế Huân ngược lại cậu càng yêu Thế Huân nhiều hơn.
  Lộc Hàm mặc áo khoác cầm theo chiếc ô ra ngoài, đi vào quán café gần đó, vừa bước vào cậu dường như là trung tâm của mọi người. Lộc Hàm có mái tóc màu hồng nhạt, đôi mắt sâu long lanh.
   " Anh ... dùng gì ạ ??? "
   " Cho tôi một cappuchino " – Lộc Hàm nói
Cậu nhâm nhi cốc cà phê của mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài ngắm mưa. Trong quán những giai điệu nhẹ nhàng của bài hát " Miracles in December " vang lên nghe đượm buồn. Ngồi được một lúc lâu cậu mới đi ra khỏi cửa hàng và ... ước gì cậu không phải thấy cảnh này,
  ... là Thế Huân ... nhưng không phải đi một mình mà là với một cô gái khác, họ vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, thì ra Thế Huân không về nhà ăn là vì đi với người khác hay chỉ vì bận ???
  " Cạch .. " – Chiếc ô từ tay cậu rơi xuống, cô gái ấy vừa rối ... là hôn Thế Huân. Nước mưa thấm dần qua lớp áo mỏng ấy rồi  chạm đến làn da cậu. Tim cậu nhói lên từng đợt, cậu đau quá, nước mắt không ngừng rơi hòa cũng với những giọt mưa... Và rồi lúc ấy Thế Huân quay lại, hai người nhìn nhau, cậu ghét con người ấy.
    " Lộc Hàm ... Lộc Hàm ... không phải như em nghĩ ... dừng lại đi " – Thế Huân chạy theo cậu. Cậu mặc kệ lời nói ấy chạy về phía trước mặc cho không biết mình đang đi đâu, cậu chỉ muốn đi thật xa, không muốn nhìn thấy người đó, người đã làm cậu đau. Mưa ngày một nặng dần và những giọt nước mắt cũng không ngừng chảy. Tai cậu ù đi không muốn nghe nữa.
    " Nghe anh nói, Lộc Hàm " – Thế Huân túm được tay của cậu, kéo lại. Thế Huân cũng vậy, bị mưa làm cho ướt sũng, như vậy sẽ bị cảm ... vẫn quan tâm lo lắng cho người làm cậu đau , sao lúc nào cũng lo cho người khác mà không thể tự chăm sóc mình được ???... cậu vẫn rất yêu Thế Huân, cho dù đổi cả tính mạng này bù lại chỉ cần được ở cạnh Thế Huân thôi cậu cũng chịu.
    " Không phải như em nghĩ, là cô ta chủ động hơn nữa lại là đối tác của công ty nếu biết trước anh cũng không ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro