Extra 1
Extra 1. Sasori
Chàng trai trẻ hồi hộp đứng trước cửa phòng làm việc của sếp. Cậu ta hít vào rồi thở ra ba lần, lấy tay chỉnh lại áo vest và cà vạt, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc, tự tin nhất gõ cửa:
-Vào đi.
Giọng nói trẻ trung không mang bất kì cảm xúc gì vang lên. Chàng trai đã chuẩn bị tâm lí tốt hùng dũng đẩy cửa bước vào. Ngồi trên chiếc bàn làm việc giản dị ngăn nắp là một người đàn ông mặc quân phục xanh, trên vai áo có gắn phù hiệu chứa ba ngôi sao bạc với bốn sọc vàng trên nền đỏ, tượng trưng cho cấp bậc đạ tá trong quân đội. Người đàn ông trông còn trẻ hơn cả chàng trai mới bước vào. Anh ta quét ánh mắt sắc lạnh, nghiêm nghị về phía chàng trai, cây bút trong tay chỉ thẳng vào mặt người mới tới:
-Lần đầu vi phạm nội quy trong doanh trại. Dọn nhà vệ sinh 1 tháng. Lần sau tái phạm trực tiếp trừ 30% lương.
Chàng trai sợ run lên, bao nhiêu câu chào hỏi chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước phút chốc bay biến hết sạch. Cậu ta hoàn toàn không hiểu gì, đầu óc trống rỗng và choáng váng, vội lúng túng hỏi:
-Thưa chỉ huy, em mới chuyển đến đây hôm nay. Không biết...không biết em đã phạm phải lỗi gì...?
Đúng vậy, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của cậu ta. Khi vừa bước chân vào doanh trại, cậu ta ngay lập tức đến chào hỏi người đứng đầu ở đây, Đại tá Sasori. Cậu ta hoàn toàn không biết mình sai ở đâu. Công việc còn chưa bắt đầu, vừa mới bước vào cửa một câu cũng chưa kịp nói mà đã bị phạt.
Sasori dùng ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn cậu ta:
-Tôi nói cậu vi phạm nội quy là vi phạm nội quy. Không được hỏi lại, không được thanh minh – Ngừng lại một lúc, anh ta thản nhiên đưa ra phán quyết – Hình phạt dọn vệ sinh tăng lên hai tháng. Bắt đầu tính từ lúc này.
Chàng trai toàn thân đổ mồ hôi. Hoàn toàn không hiểu nổi vị sếp tính tình kì lạ này. Không cho hỏi cũng không chịu nói ra chỗ sai ở đâu, vậy thì làm sao cậu ta biết để sửa. Thật sự là cậu ta không biết mình đã mắc lỗi gì. Chàng trai còn chưa kịp hoàn hồn Sasori lại hỏi:
-Ở nhà cậu ai lớn nhất.
-Đương nhiên là...cha mẹ em ạ...
-Cậu vâng lời ai nhất?
-Cha mẹ ạ...
-Tốt.
Sasori cười nửa miệng. Anh ta gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
-Vậy ở đây ai lớn nhất?
Chàng trai cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp dõng dạc đáp:
-Là ngài, thưa chỉ huy.
-Có lớn hơn cha mẹ cậu không ?
Chàn trai mặt mày tái mét, không biết phải trả lời sao. Trong lòng cậu ta vừa sợ vừa thấy ghét vị sếp quái đản này. Sasori không hề ngạc nhiên. Anh ta lên giọng :
-Cha mẹ ư ? Quên đi – Anh ta vừa nói vừa cười khẩy, rồi mặt bỗng nghiêm lại - Ở đây tôi mới là cha mẹ của cậu !
Chàng trai không dám hé răng phản bác nửa câu. Sasori chẳng mảy may quan tâm biểu hiện run rẩy của cậu ta :
-Ở đây có một luật bất di bất dịch mà cậu phải nhớ. Tôi luôn đúng. Tôi không bao giờ sai. Tôi đã nói là phải làm, không được hỏi lại, không được thắc mắc. Không hiểu điều tôi nói, không hiểu việc tôi giao có thể nộp đơn xin nghỉ việc ngay, không được yêu cầu tôi giải thích bất cứ thứ gì. Không hài lòng với cách lãnh đạo của tôi có thể chuyển công tác. Ở đây tôi là cha của tất cả. Tôi nói một là một hai là hai. Tôi nói cậu sai thì là cậu sai. Muốn nói tôi sai, trừ khi cậu lên chức cao hơn tôi. Còn một khi cậu vẫn dưới quyền tôi thì chỉ có cậu sai chứ tôi không bao giờ sai. Mệnh lệnh của tôi luôn luôn là tuyệt đối, chỉ có tuân theo không có phản kháng.
Sau đó Sasori còn nói rất nhiều và rất nhiều. Tới khi chàng trai bước ra khỏi phòng Đại tá đã là giữa trưa, mặt cậu ta trắng cắt không còn giọt máu, mồ hôi ướt đẫm bộ vest lịch lãm. Vài đồng nghiệp thông cảm vỗ vỗ vai cậu ta, ai lần đầu tới đây cũng đều chịu chung cảnh ngộ như vậy. Tuy Sasori quá độc đoán nhưng anh ta thật sự rất giỏi nên họ cũng chẳng làm gì được mà chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa dù kỉ luật nghiêm nhưng nhờ tài năng và cách lãnh đạo của Sasori mà doanh trại này hoạt động rất tốt, vốn từ trung ương rót xuống nhiều hơn hẳn những doanh trại khác, lương cũng vì thế mà cao hơn nên chẳng ai muốn chuyển đi dù toàn bị Sasori bóc lột sức lao động và hành hạ mặt tinh thần. Để tìm được một chỗ lương cao với cơ sở vật chất được trang bị đầy đủ đến tận răng thế này chẳng dễ, quan trọng nhất là ở đây năng lực của mỗi người đều được phát huy tới mức tối đa và môi trường làm việc luôn hết sức công bằng, hoàn toàn không phải chịu uất ức với tệ nạn con ông cháu cha, vì thế nên ai cũng hết lòng hết dạ với Sasori, mong anh ta không chuyển họ đi chỗ khác. Hiểu được cách làm việc của Sasori rồi thì cũng không thấy ghét anh ta nữa, nhưng sợ thì vẫn còn nguyên đó, cấp độ chỉ có tăng lên theo năm tháng chứ không có giảm.
Chàng trai trẻ vì mới đến nên không biết mấy điều này. Anh ta cứ ngơ ngơ ra. Một đồng nghiệp tốt bụng đến nhắc :
-Hôm nay cậu không mặc quân phục kìa.
Cậu ta kinh hoàng, lắp bắp :
-Nhưng...em mới tới. Quân phục...chưa được phát mà...
Một người khác thở dài, vỗ vai cậu ta, giả nhái giọng Sasori :
-Vi phạm là vi phạm. Không thanh minh. Không giải thích.
Chàng trai suy xụp rên rỉ:
-Kiếp trước tôi đã mắc nợ gì ông Đại tá khó tính này ư?
Một loạt người thở hắt ra:
-Mới như cậu mà đã là mắc nợ thì chắc kiếp trước chúng tôi có thù giết cha cướp vợ với ông ta rồi.
Sau đó chàng trai được biết, ở doanh trại này không có ai là "Đại tá Sasori", mà chỉ có một người được gọi là: "Quỷ địa ngục", "Vua độc tài", "Ác mộng", "Thần trừ lương", "Quái vật bóc lột sức lao động", "Thánh kỉ luật thép"... Một người có rất nhiều biệt danh và cái nào cũng kinh khủng. Chàng trai càng lúc càng thấy sợ hãi.
Đây...chắc chắn không phải là người. Ông ta phải là Quỷ mới đúng.
* * *
Sasori rất khó tính và cầu toàn. Anh ta đối xử với những người xung quanh cực kì hà khắc. Khiến cấp dưới hàng ngày đi làm với tâm trạng ''sống chung với lũ''. Ai cũng sợ bài ca ''trừ lương'', ''kỉ luật'' của sếp. Ngay cả trong cách sinh hoạt hàng ngày của anh ta cũng bộc lộ lên tính cách khó chịu, khó chiều. Cơm phải nấu đủ độ dẻo, hơi khô hay hơi nhão đều không ăn. Bữa cơm phải gồm một bàn đồ ăn, tối thiểu phải có ba món mặn, hai món canh, ít hơn không bao giờ thèm động đũa.
Hoa quả tráng miệng phải một đĩa với nhiều loại trái, nếu chỉ có một loại, dẫu ngon đến đâu anh ta cũng không chịu ăn. Thịt phải sạch và tươi ngon, thịt công nhiệp không ăn. Đồ ăn nguội không ăn. Tóm lại, một khi Sasori đã ăn là phải ăn sơn hào hải vị, tuy ăn ít nhưng phải ăn nhiều món, dù cho mỗi món cũng chỉ gắp một hai gắp. Sasori chính là loại người thích thưởng thức hơn là thích no bụng. Nhìn cách sống hoang phí thái quá này, mọi người đều nghĩ rằng anh ta là công tử con nhà giàu, sướng từ trứng sướng ra. Nhưng không mấy ai biết anh ta thực ra là trai quê chính gốc. Sinh ra trong một gia đình nghèo cơm ăn ba bữa không đủ, hàng ngày vừa đi học vừa đi làm. Mới sáu tuổi đã mồ côi cha mẹ, phải sống cuộc sống nghèo khổ cùng người bà già cả. Không có công việc vất vả nào là anh ta chưa làm qua. Dù rất nghèo nhưng ngay từ nhỏ Sasori đã bộc lộ tính cách đáng sợ chẳng thua kém gì bây giờ.
Không một đứa trẻ nào trong làng không sợ Sasori. Anh ta là kẻ bắt nạt và TẤT CẢ lũ trẻ là kẻ bị bắt nạt. Vì Sasori có hai thứ là: Quyền lực và trí tuệ. Hai thứ giúp anh ta thống lĩnh cả một thế hệ học sinh trong suốt những năm tháng từ khi anh ta học tiểu học cho tới khi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Khi đi học Sasori nổi tiếng là con ngoan trò giỏi được thầy cô yêu mến và tin tưởng, giao cho nhiều chức vụ quan trọng. Qua đó anh ta có được cái gọi là: "Quyền lực học đường". Khi ở nhà, anh ta lễ phép với người lớn, thường xuyên chủ động giúp đỡ hàng xóm, nói năng với mọi người cũng rất lễ phép, dễ nghe. Vì thế người lớn trong làng còn quý anh ta hơn cả con cái mình. Anh ta lại có thêm một quyền lực nữa là quyền lực thao túng suy nghĩ và hành động của người lớn. Anh ta có trí thông minh tuyệt vời nên luôn dễ dàng dẫn dắt lũ trẻ dám chống đối mình rơi vào những cái bẫy tinh vi của anh ta. Và đương nhiên kết cục của những đứa trẻ đó đều rất thê thảm, bị ba mẹ la mắng, thậm chí là cho ăn roi lằn mông. Chẳng có đứa trẻ nào dám chống lại Sasori nữa, chúng sợ anh ta còn hơn sợ ma quỷ.
Việc đến trường là cực hình với lũ trẻ. Chúng nó sợ những luật lệ và hình phạt còn hà khắc hơn cả trong quân đội của Sasori. Gặp Sasori đứa nào cũng run lên cầm cập, nói năng khép nép, ấp úng, thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn mặt anh ta. Đám học sinh gọi thời kì đen tối đó là "Đế chế độc tài Sasori".
Mãi cho đến khi Sasori liên tục học vượt cấp, 14 tuổi đã thi đỗ học viện quân sự, chuyển lên thành phố học thì lũ trẻ trong làng mới có lại cuộc sống bình yên. Nhưng Sasori mãi mãi là nỗi ám ảnh của cả một thế hệ trẻ trong làng. Tới tận bây giờ, khi tất cả đều đã trưởng thành thì mỗi lần họ nhìn thấy anh ta về thăm quê tất cả vẫn run lên sợ hãi như ngày nào.
Anh ta là ác quỷ.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã rất lâu không có chap mới, đành quăng cái này lên tạm. Vẫn còn khá sơ sài và chưa beta, các bạn đọc tạm nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro