Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Chap 1

Sakura nhìn đám lửa đỏ cháy bập bùng rồi lại nhìn sang người đàn ông với mái tóc rực rỡ chẳng kém phía đối diện. Một gã đẹp trai với gương mặt non choẹt, cô suýt nữa đã tưởng anh ta là học sinh trung học nếu lúc trên tàu mấy bà tám lắm chuyện không kéo dưa lê rằng anh đã 25 tuổi. Vì gương mặt non nớt của mình Sasori bị khá nhiều bà chị nhắm tới, tuy nhiên chẳng ai dám lại gần cả, họ chỉ đứng từ xa mà bàn tán thôi. Anh trông như búp bê và cái biểu cảm cũng hệt như thế, có lẽ chính điều này làm họ sợ.

Sakura thở dài, đây là một tình huống tồi tệ, cô mắc kẹt ở cái đảo hoang khỉ gió này cùng một tên nom như công tử bột. Nếu được quyền lựa chọn, chắc chắn cô sẽ chọn một người đồng hành tốt hơn. Cô-con cưng của ông bà Haruno-người từ nhỏ đến một cọng rau cũng không biết nhặt giờ đang đối mặt với cuộc sống hoang dã, nơi không có lửa, không có nền văn minh, cùng với...như đã nói-một tên công tử bột.

Hãy nhìn vào nước da trắng tái kia đi, rõ ràng là màu da của những kẻ chẳng bao giờ ra nắng. Cô dám cá lúc ở thành phố công việc duy nhất mà anh ta làm đó là: ở trong nhà, ở trong nhà, và ở trong nhà. Cô có thể tưởng tượng ra Sasori ngồi bên bàn trà với cái ri đô kéo kín, không để một tia nắng nhỏ lọt vào trong. Anh ta cứ ngồi gặm nhấm li trà và chờ thời gian trôi, như một pho tượng vô vảm. Nó có thể là sự thật lắm ấy chứ.

Và điều tồi tệ nhất là, anh ta thật sự là một kẻ đáng ghét, vô cùng đáng ghét. Cô nhớ lúc mình tỉnh lại, trước mặt cô là bầu trời đen kịt, người cô toàn cát là cát, những đợt sóng liên tiếp vỗ vào chân cô. Cô nghiêng đầu để nhìn về phía trên bờ cát, cô thấy một người đàn ông tóc đỏ bên đống lửa, cạnh anh ta là một ít đồ đạc.

"Đồ chết bầm!!!" Cô thầm nguyền rủa. Gã này vớt mọi thứ lên bờ nhưng lại cố tình bỏ quên cô nằm đây. Gã vớt mọi thứ TRỪ CÔ. Chân cô bị ngâm hàng giờ trong nước đến nỗi da chân nhăn nheo hết lại. Cô hoàn toàn tin tưởng gã này không có thứ gọi là "tình người" trong máu.

Nhưng đó là chuyện của một tiếng trước, giờ cô ngồi đây với cái bụng đói meo và không có gì để lấp đầy nó. Đống đồ đạc vớt lên chẳng có gì ăn được. Một túi quần áo, một hộp dao các loại, vài cái chai rỗng. Thật may vì đã có quần áo, cô không muốn mặc đồ "lá" hay tệ hơn là trần như nhộng. (Vì cô không chắc mình biết hóa mấy cái lá thành quần áo)

Cô ngồi trên bờ cát, phía sau là rừng cây âm u, không khí nặng yên rợn người, cô không thể chịu đựng nổi cái sự im lặng đáng sợ này thêm một phút nào nữa:

-Anh Sasori, chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?

-Ngồi yên đi, búp bê.

-Em đói lắm.

-Lấy áo buộc chặt bụng lại. Ngày mai chúng ta sẽ vào rừng khi trời sáng, giờ thì im lặng mà giữ sức, búp bê.

-Đừng gọi em là búp bê-Cô nói như hét-Tên em là Sakura.

-Tiếc là tôi sẽ vẫn gọi như vậy đến khi nào trông cô giống một người có ích hơn.

-Em không vô dụng. Em có thể làm việc, tình cảnh khốn kiếp này không thể hạ gục ý trí của em đâu.

-Hãy cho tôi thấy nó vào ngày mai, búp bê.

Ah~~~ Đúng là một tên khó ưa. Không thể nói chuyện nổi với gã này.

Cô lẩm bẩm như dọc thần chú một cách khó chịu. Ngồi một lúc, Sakura bắt đầu lim dim và ngủ gật.

Sasori nhìn cô gái trẻ. Cô khá là dễ thương cùng một chút lém lỉnh, lanh lợi. Da cô trắng trẻo và căng mịn-dấu hiệu của tuổi trẻ. Chân cô rất dài và nhỏ nhắn, hình như cô còn cao hơn anh một chút. Đôi bàn tay cô đẹp hoàn hảo, không có chút tì vết nào, nó mượt mà tựa như một dải tơ tằm. Cô rõ ràng là chưa bao giờ phải lao động vất vả.

Anh nhếch mép cười, anh muốn xem bông hoa trong lồng kính yêu kiều này sẽ bị vùi dập trước gió bão ra sao.

Sasori là kẻ rất nghiêm khắc và công bằng. Anh không phải loại người biết thương tiếc phụ nữ. Muốn tồn tại thì phải đấu tranh, không có ngoại lệ. Anh không chịu nối mấy cô nàng õng ẹo, sống nhờ độ dài đôi chân thay vì độ dài khối óc. Và hình như anh có một cô nàng như thế ở đây.

Liệu cô gái mỏng manh như cánh ve kia có thích nghi nổi với cuộc sống khắc nghiệt này không? Anh thật sự tò mò. Có lẽ là không. Trông cô như con búp bê xứ trong hộp, yếu ớt và vô tích sự. Đôi tay chưa bao giờ phải lao động của cô làm sao vác được củi, chặt được cây?

Anh tin cô là một gánh nặng thế nên cô tốt nhất đừng để anh bực mình. Gặp nạn cùng con tàu chết tiệt đó đã là quá đủ cho anh rồi, anh không muốn có thêm một cục nợ. Anh sẽ bắt cô phải làm việc. Đôi tay đẹp của cô có bị xước hay bị thương vì lao động anh cũng không quan tâm. Nếu cô lười biếng anh sẵn sàng đá cô xuống biển cho cá mập ăn thịt.

Gác chuyện cô gái phiền phức sang một bên, Sasori mở hộp đựng dao ra kiểm tra. Có tổng cộng năm con dao lớn nhỏ. Dao Pháp, dao đa năng, dao róc xương, dao cắt bánh mì và dao phay. Đây có lẽ là bộ dao của một đầu bếp hay một bà nội trợ tỉ mỉ. Nó khá đầy đủ và tiện dụng. Anh rút con dao đa năng ra quan sát kĩ. Nó có lưỡi dài, bề ngang hẹp, thon dần về phía mũi, lưỡi dao dày và cứng. Anh quyết định sẽ dùng nó cho cuộc đi săn ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro