Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Khép dần cánh cửa phòng JungKook , Taehyung nhẹ bước xuống cầu thang . Anh cứ ngỡ rằng cuộc nói chuyện kia nói là mơ , nhưng không . Mọi việc , mọi chuyện đều có nguyên cớ của nó , chính vì anh đã làm cậu như vậy , cậu đau khổ trong tuyệt vọng , uất ức . Anh không muốn như vậy , nhìn cậu khóc , mà lòng anh đau như cắt . Muốn đến bên , vỗ về cậu cũng khó , chỉ còn cách lùi bước

" Cậu Taehyung , cậu đã nói chuyện xong rồi sao ? " - Âm thanh người phụ nữ vang lên khiến cậu sực tỉnh

" À , vâng "

" Tôi muốn nói chuyện với cậu " - Bà không thèm nhìn lấy cậu một cái , lẳng lặng đi đến ghế ngồi xuống

" Chuyện JungKook , tôi thật sự xin lỗi , là lỗi của tôi " - Anh ấp úng , khuôn mặt cứ nhìn chăm xuống sàn nhà , đôi mắt không giấu nổi lo sợ

Phu nhân Jeon bỗng khóc , nước mắt dâng lên đầy khóe mi , bà đã phải nhín nịn , nhưng giờ cớ đây , bà lại khóc , trước mặt anh . Như hàng ngàn con dao nó găm mạnh vào tim , anh lại càng thêm nguyền rủa , hận mình . Mọi tội lỗi , mọi chuyện đều do anh , chỉ vì cái bản tính hung hăng , anh làm bà khóc, làm JungKook khóc , cũng đủ để nói lên những lỗi lầm của anh gây ra nó lớn như thế nào .

" Tôi xin lỗi , xin hãy để tôi chịu mọi trách nhiệm về cậu ấy "

" Không ... Không ... "

" Xin bác , là tại tôi , tôi thật sự xin lỗi "

" Nhưng còn cái thai ... "

" Nó là con tôi , tôi sẽ tự lo lấy , bác không phải lo . Xin bác , hãy nói với JungKook rằng , tôi sẽ là người chăm sóc cậu ấy "

" Còn nữa , hãy bảo JungKook rằng , đứa bé trong bụng là của chúng tôi , có nghĩa rằng chúng tôi là vợ chồng , vì đứa con , tôi không nỡ bỏ cậu ấy "

Chưa kịp chờ bà trả lời , anh quay lưng bước đi . Phần vì anh xấu hổ , phần vì anh lạnh lùng . Nhưng hơn thế ,anh lo lắng , cho tương lai của anh và JungKook , liệu cậu và anh có mãi hạnh phúc , hay chỉ là sự đau buồn đeo bám cùng nỗi uất ức ....

*******

" Ủa, JungKook nghỉ học sao ? Chuyện gì vậy ? " - Yoongi chạy từ bàn này sang bàn khác hỏi

" Chắc lại ốm đau gì đây . Haizzz ... Nó mới học có mấy ngày nghỉ một lèo là sao ? " - Nam Joon thở dài

" Ừ , thôi , cũng tội , nó đi học , bọn mình giúp nó học thôi " - Jimin cười híp , nói vui vẻ

Họ đâu biết rằng sự thật chứ ?

******

Chiếc xe đậu trước cửa nhà Jeon , anh bước xuống chầm chậm , bước vào ngôi nhà kia

" Taehyung .... "

" Bác nói chuyện với JungKook chưa ? "

" Tôi nói rồi , thật sự xin lỗi , nó kiên quyết không chịu . "

Anh không còn gì để nói , mọi lời ngon ngọt anh dành cho cậu chỉ là gió là bụi , anh hết cách . Vấp phải con đường cùng không lối thoát , không còn cách nào ngoài việc bỏ cuộc

Nhưng anh là người mạnh mẽ , chưa biết gì là thất bại
Nên không có cơ hội này , anh sẽ có thêm cơ hội khác

" Vậy nhờ bác . Nói rằng tôi muốn gặp cậu ấy "

" Chờ tôi " - Phu nhân Jeon nói , bóng dáng xa dần trước mắt cậu

Ngóng trông chờ hồi báo của bà , anh ngồi phòng khách , ngắm những bức tranh , ngắm mọi thứ xung quanh . Nhưng chẳng thứ gì thu hút anh bằng tấm ảnh JungKook cả . Cậu hồi xưa thật nhí nhảnh , đáng yêu . Cũng làn da trắng sứ đó, cũng khuôn mặt đó , giờ anh đã làm cậu ra gì , chỉ là sự đau buồn dai dẳng cũng nỗi lo lắng ám ảnh . Vì anh ,... chỉ mình anh mới có thể gây ra những lỗi lầm đó

Tiếng chân bà xuống dần , điều cậu mong chờ nhất đã đến'

" Cậu ấy ,... " - Bà ấp úng , chẳng cần nói cũng biết rằng cậu không hề muốn gặp anh , niềm thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt , chẳng nhẽ nói chuyện thôi , cậu cũng không cho phép

" Để tôi , tôi sẽ gặp cậu ấy "

" Nhưng cậu ấy ... "

" Tôi nói rồi , là do tôi , bác không phải lo " - Anh bước những bước chân vững chắc tiến lên , mặc cho lời nói của bà . Đứng trước cửa phòng , hồi hộp theo từng nhịp tim đập , khẽ vặn nắm cửa đẩy vào

Khung cảnh quanh đây nó vẫn thế , vẫn là căn phòng sáng bừng với ánh nắng soi vào qua cửa sổ , vẫn là mùi hương quen thuộc của cậu phảng phất quanh đây, nhưng hình như con người trước mặt anh , dường như thay đổi rất nhiều

" JungKook .... " - Anh khẽ lên tiếng , không quên bước lên một bước tiến gần về cậu

" .... "

" Tôi ... "

" Anh còn vác cái mặt của anh đến đây sao ? " - Cậu gằn giọng , trong đó có chứa cả sự giận dữ chưa nguôi ngoai

" Xin lỗi em ... thật sự " - Anh nói , những điều thầm kín nay buông trôi ra ngoài

" Giờ anh còn hối lỗi ? Qúa muộn . Đi đi , anh chẳng còn cơ hội nào để gặp tôi đâu "

" Là tại tôi . Tôi không làm chủ được bản thân . Xin em , để tôi có thể ... "

" Có thể chăm sóc tôi ? Tôi đã bảo không là không ! Đi đi . Anh có hiểu tiếng người không ? Tôi nghĩ người như anh , thông minh như thế lại không hiểu nổi một câu nói là sao ? "

" Là trách nhiệm , là lỗi tôi . Nhìn em đau khổ , tôi cũng vậy , thật sự tôi muốn bù đắp cho em . "

" Giả tạo , giả tạo hết . Anh hối lỗi mà hôm đó cái bản mặt dày kia không lộ rõ vẻ hối lỗi nhỉ ? Anh đi luôn đi , một mình tôi đủ chăm sóc đứa bé này "

" Nhưng nó không có cha , tôi không muốn nó là con hoang "

" Càng tốt , nó không muốn một người cha dâm đãng , khốn nạn như anh " - Cậu nói , không ngừng nhìn anh bằng con mắt khinh bỉ kèm chút giận dữ

" Xin em , tôi đến đây chỉ vì em , mà em lại ... "

" Cái giá anh phải trả . Kim Taehyung ạ ! " - JungKook đau khổ , cậu hếch cười nhẹ

Cậu quá là mặt dày
Vì cho dù anh có van nài
Thì cậu vẫn một mực từ chối

" Tôi về , xin em suy nghĩ lại . Mong chờ hồi âm của em vậy ! " - Bóng dáng anh khuất dần , sau cánh cửa khép hờ , JungKook nhìn theo , như thể có gì đó , nó thật thu hút , là do anh thu hút , hay là do cậu ... yêu anh
" Không ! Không thể nào ! Tôi không yêu Taehyung, không bao giờ, không bao giờ ..."
😸 End Chap 5 😸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: