Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ShortFic|SA KrisBaek Học Đêm+Mì Gói Ở Cửa Hàng Tiện Ích + Bữa Khuya = Gặp Anh

Author: Hành- PCL

Summary: học đêm mệt thật đấy!!

Nhưng không sao, ít ra lúc về rẽ vào cửa hàng tiện ích của Nghệ Hưng, Bạch Hiền có thể gặp người con trai ấy…

Disclaimer: nhân vật không thuộc về người viết.

Rating: K

Author note:

Tác phẩm thứ hai sau cái Drabble Nắng, Gió và Anh của mình.*tung hoa*

Mong mọi người ủng hộ. Lỗi type, lỗi diễn đạt,… Mọi người comt cho mình để mình sửa nhé.

Nếu muốn mang nó đi, comt hỏi mình và ghi link mang đi đâu đầy đủ, và đừng chỉnh sửa tác phẩm của mình.

Nhạc nghe khi đọc mà có thể giúp cảm xúc dâng trào là Just Once của Soyu ( Sistar) hoặc If… của Taeyeon nhé

Begin!!

~o O o~

1.

-” tổng cộng là 3.500 won”- Nghệ Hưng nở một nụ cười thân thiện với Bạch Hiền -” học đêm à?”

-” và chưa ăn gì cả”- Bạch Hiền uể oải trả lời, trả tiền cho Nghệ Hưng. Lặng lẽ đổ nước sôi vào cốc mì, lấy đũa gõ gõ nhịp chờ mì chín.

” Sao giờ này còn chưa đến…?”- cậu thầm nghĩ, nghịch ngón tay mình, dánh vẻ sốt ruột

Bạch Hiền xì sụp ăn mì, không nhận ra có một tên đầu bò ngồi bên cạnh nhìn mình ăn nãy giờ.

-”Ăn từ từ thôi. Không sẽ mắc nghẹn đó”- Diệc Phàm lên tiếng

-” trời ạ. Anh làm em giật mình đấy”- Bạch Hiền ngẩng đầu lên, ánh mắt oán trách nhìn Diệc Phàm

-”Ăn tiếp đi”- anh nói, mắt nhìn ánh đèn phả xuống nền đường nhựa, xa xăm… Bạch Hiền lặng lẽ cúi xuống ăn tiếp, thi thoảng liếc nhìn Diệc Phàm

~~~o O o~~~

2.

Ngô Diệc Phàm- Sinh viên năm hai đại học nghệ thuật Bắc Kinh, mang trong mình hai dòng máu của Trung Quốc và Canada.

Bề ngoài lạnh lùng, khí thế cao ngất trời, học hành không phải là giỏi nhất, nhưng lại có tài năng thiên bẩm về bộ môn bóng rổ, bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét đều đổ về người này.

Ngô Diệc phàm thực sự rất cô đơn…

Nhưng kể từ khi gặp Biện Bạch Hiền, anh cảm thấy cuộc sống của mình cũng không phải là… Nhạt nhẽo lắm…

Biện Bạch Hiền rất phiền phức…

Nhưng cái phiền phức của cậu ta rất đáng yêu

Biện Bạch Hiền rất nhiều chuyện…

Nhưng nhờ cái tính nhiều chuyện của cậu ta mà Ngô Diệc Phàm cảm thấy bớt đơn côi…

Biện Bạch Hiền hay hỏi Diệc Phàm nhưng câu chẳng liên quan gì đến tình huống lúc đó…

Nhưng nhờ những câu hỏi của cậu mà Ngô Diệc Phàm thấy mình được quan tâm, ít ra trên đời này còn có một người thực sự nghĩ đến mình

Ngô Diệc Phàm không biết vô tình hay hữu ý, mà Biện Bạch Hiền trở thành một phần thiết yếu trong đời sống của mình…

Ngô Diệc Phàm cũng chẳng biết, mình đã yêu người con trai này từ lúc nào không hay…

Chỉ cần nhìn thấy cậu cười…

Khi cậu phồng má tức giận

Khi nhồm nhoàm ăn đồ Diệc Phàm mua cho như một con hổ đói

Hay là khi Diệc Phàm có những trận bóng quan trọng, chỉ cần nhìn lên có thể thấy Bạch Hiền nhiệt tình cổ vũ cho anh, ánh mắt luôn dõi theo anh từng bước…

Hay, đơn giản là khi hai người nhìn nhau, nhìn vào mắt…

Diệc Phàm bỗng thấy có một sự ấm áp len lỏi vào tim

Hạnh phúc nhường nào…

~ o O o ~

3.

Biện Bạch Hiền – Sinh Viên năm nhất

Cùng trường với Ngô Diệc Phàm

Cùng sở thích với Ngô Diệc Phàm

Cùng khu kí túc với Ngô Diệc Phàm

Cùng tầng…

Và cùng nhau có nhiều thứ nữa!

Biện Bạch Hiền thích lải nhải đủ thứ với Diệc Phàm,

Vì anh là người duy nhất thực sự lắng nghe Bạch Hiền…

Biện Bạch Hiền thích hỏi anh những câu vu vơ, không ăn khớp với câu chuyện mà họ đang nói

Vì bất chợt cảm thấy Diệc Phàm có gì đó bất ổn, chỉ là cảm giác thôi…

Biện Bạch Hiền thích bám đuôi Ngô Diệc Phàm,

Vì anh là người duy nhất để Bạch Hiền có thể mặt dày bám lấy… Vì cậu cảm thấy sợ hãi

Vì Ngô Diệc Phàm rất to lớn, đủ để bảo vệ Bạch Hiền khỏi nỗi sợ không tên đó…

Cậu cũng chẳng biết từ khi nào, Ngô Diệc Phàm lại trở nên quan trọng với mình như vậy.

Cậu cũng chẳng biết cái cảm giác nhói đau trong ngực khi thấy anh buồn là gì…

” Là Yêu ư?”- cậu thầm nghĩ, nhưng lại gạt phắt

Anh sẽ ghê tởm cậu nếu biết cậu là Gay.

Cậu không muốn anh biết

Cậu không muốn bị vứt bỏ

Cậu không muốn bị bỏ rơi

Cậu không muốn anh ghét mình

Cậu không muốn anh quay lưng với mình

Cậu không muốn… Không muốn…

~ o O o ~

4.

Hôm nay, hai người lại hẹn nhau ở cửa hàng tiện ích của Nghệ Hưng

Hôm nay, có lẽ là lần cuối…

Diệc Phàm thở dài, vò mái tóc rối của mình… Thở dài nhìn ra khung cửa kính, ánh mắt dõi theo Bạch Hiền vui vẻ bước vào cửa tiệm bạch hoá

-” Ca ca! Có chuyện gì lại hẹn em ở đây vậy?” – cậu ngồi xuống, thắc mắc

-” Ừm… Em uống đi. Rồi anh sẽ nói”- Diệc Phàm đưa cho Bạch Hiền lon nước ép, ánh mắt phảng phất nét buồn.

-” Có chuyện gì vậy? ” – Bạch Hiền khẽ hỏi, giọng run run. Ngô Diệc Phàm, có bất ổn ở đây -” Phàm ca à, huyng có điều gì khó nói à?”

-”…”- anh im lặng, xa xăm

-” Anh sắp qua Hàn Quốc rồi…”- Anh lên tiếng

-” Hả? “- cậu ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh

Anh im lặng, nhìn cậu, ánh mắt buồn vô tận. Hai người cứ im lặng như vậy, Diệc Phàm cầm lon nước lên định uống, nhưng lại bỏ xuống, đứng dậy quay lưng đi, quay lại nói với Bạch Hiền:

-” Muộn rồi, anh phải về sắp đồ để ngày kia còn phải đi nữa. Em cũng nên về đi, trời lạnh lắm.”- Diệc Phàm cố nén lại những đau thương trong tim mình, nghèn nghẹn nói. Quay lưng bước đi, để lại Bạch Hiền với những cảm xúc lẫn lộn của mình

Diệc Phàm… Anh ấy vừa nói gì vậy.

Anh ấy… Sắp rời xa mình sao…?

Đây chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng, là giả dối, là một trò đùa quái đản mà thôi.

Diệc Phàm à, quay lại đi, đừng đùa nữa…

Biện Bạch Hiền tự nhủ, dằn lòng mình đừng khóc, đây chỉ là trò đùa thôi, Diệc Phàm anh ấy chỉ là đang trêu mày thôi. Nhưng không hiểu sao, nước mắt vẫn cứ rơi, ướt đẫm khuôn mặt Bạch Hiền…

-” Diệc Phàm à, quay lại đi… Đừng đùa nữa, không vui đâu…”

Nghệ Hưng vỗ vai an ủi cậu, khẽ kéo cậu vào gần mình. Bạch Hiền bao nhiêu kìm nén, uất ức trong lòng đều thả ra, oà khóc…

Không thể hận, không thể yêu quang minh chính đại

Những điều cần nói lại là không thể thốt ra thành lời

Diệc Phàm à, em yêu anh!

~~~~~~ End ~~~~~~ Maybe not ^~^

Nếu bạn tìm một sad ending, thì đây chính là cái kết dành cho câu truyện.

Còn nếu bạn muốn một cái kết ” mở ” hơn, cho Diệc Phàm và Bạch Hiền một cơ hội để đến với nhau, thì đợi extra nhé~~ Extra sẽ post vào mùng 1 tết, là quà tết luôn nhé! ( và nó sẽ rất ngắn) :))))

Ngày ấm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: