/6/ -nói, không nói...-
Anh Chíp và Hwanwoong đã làm lành với nhau. Tôi cũng quý anh Hwanwoong hơn từ buổi chiều hôm đó... Thấy anh và tôi có mối đồng cảm sâu sắc....
Buổi nói chuyện với anh Hwanwoong khiến tôi suy nghĩ rất nhiều... Nếu tôi mãi mãi không nói ra, anh Chíp mãi mãi không thể biết. Nhưng nếu tôi nói ra, liệu tôi có đánh mất tình cảm sáng trong đó không... Tôi không biết....
Tôi lại nhớ đến những cây cầu và những con đường.
Cầu không thể là đường, dù quan trọng đến đâu.
Bắc qua con sông nào, bắc qua đoạn đường nào... thì cũng chỉ là sự quan trọng tạm thời mà thôi...
Nhưng,
Tôi thà là "sự quan trọng tạm thời" để mãi mãi được nhớ đến. Tôi không muốn là một con đường mãi mãi chờ đợi bước chân người khác...
Tôi chạy thật nhanh sang nhà anh Chíp... đoạn đường đã quen thuộc đến độ thành đường mòn trong tâm trí tôi. Tôi thấy mình như chạy qua rất nhiều năm tháng, chạy qua rất nhiều kỷ niệm.... Tôi như thấy lại em Thỏ, thấy lại anh Chíp của ngày xưa... thấy lại hình ảnh tôi nắm tay anh và hỏi về "sự bất tận" ....
Gió xuân luồn vào mái tóc giờ đã mềm mượt như ý muốn của tôi...
....
Anh Chíp đứng đó, nụ cười anh vẫn hiền như ngày xưa:
- Em chỉ muốn nói là em rất yêu quý anh thôi, anh Chíp ạ... Từ rất lâu rồi... Em chỉ muốn anh biết điều đó thôi...
Rồi chưa kịp để anh nói gì, tôi lại chạy biến...
Tôi chưa bao giờ thấy mình chạy nhanh như vậy. Vì gió xuân đã chắp cho tôi đôi cánh hay vì tâm hồn tôi đang quá đỗi nhẹ nhàng...
Tôi nhận được tin nhắn của anh Chíp khi bước đến gần cửa nhà: "Sao tự nhiên em Thỏ lại nói với anh Chíp những điều mà cả hai chúng ta đều biết thế?".
Tôi bật cười khi đọc tin nhắn của anh. Tự thắc mắc không biết anh có hiểu đúng về "lời tỏ tình" của mình không nữa...
Nhưng, tôi nhận ra điều đó đã không còn quan trọng với tôi nữa. Quan trọng là tôi đã nói được cho anh nghe điều mà tôi muốn nói, suốt mười mấy năm qua...
Tôi quay lại nhìn con đường dẫn vào nhà tôi... Con đường bằng phẳng và nối dài tít tắp...
Nhà hàng xóm đối diện vừa mua về nhà một cành đào to thật to... Trên cành đào, có những cánh hoa đào hồng thắm, khẽ rung rinh khi cơn gió thoảng qua...
Và phải chăng, những bông hoa tươi xinh ấy - cũng giống như tôi, vừa nhờ gió... gửi đến mùa xuân...
một lời tỏ tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro