Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shortfic: "Tránh Mặt"

Kwon Jiyong chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này.

Cậu, một người luôn tự tin vào khả năng đối mặt với mọi vấn đề, lại đang tránh mặt Choi Seunghyun. Và không phải một ngày hay một buổi sáng, mà là cả tuần.

Bắt đầu từ hôm đó, khi Seunghyun đi công tác, Jiyong lại không thể nào thoát khỏi cảm giác thất vọng khi anh không gọi, không nhắn tin, không thậm chí là gửi một tin nhắn đơn giản chúc ngủ ngon.

Cảm giác đó, sự thiếu vắng ấy, không phải lần đầu tiên nhưng lần này nó khiến Jiyong khó chịu hơn bao giờ hết. Cậu không muốn thể hiện ra, nhưng thực sự, lòng cậu đau.

Và thế là Jiyong bắt đầu tránh mặt Seunghyun. Cậu không trả lời những cuộc gọi, không nhắn lại những tin nhắn. Mỗi lần Seunghyun đến gần, cậu đều tìm cách lảng tránh, dù cho cái nhìn lo lắng của anh khiến cậu thêm rối bời.

Ngày qua ngày, Seunghyun bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn. Anh không biết rõ nguyên nhân, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng sự lạnh nhạt từ Jiyong. Và khi một người như Seunghyun, người đã quen với cái cách đối mặt và giải quyết mọi chuyện, bắt đầu lúng túng, thì đó là lúc anh không thể im lặng nữa.

Một chiều thứ sáu, khi Jiyong đang ngồi trong studio, tập trung vào việc chỉnh sửa những bản nhạc mới, Seunghyun bất ngờ xuất hiện ở cửa.

"Jiyong." Giọng anh trầm thấp, nhưng lại đầy sự kiên định.

Jiyong ngẩng lên, nhưng khi nhìn thấy Seunghyun, cậu lại quay mặt đi, cố gắng giả vờ như không nghe thấy.

Seunghyun thở dài, bước vào và đóng cửa lại. "Đừng tránh mặt anh nữa, được không?"

Jiyong im lặng, vẫn không quay lại nhìn anh.

"Em đang giận anh sao?" Seunghyun hỏi, giọng có chút vội vã. "Nếu có chuyện gì, anh sẽ nói, nhưng em phải cho anh cơ hội."

Jiyong cắn môi, rồi cuối cùng, cậu quay mặt lại, ánh mắt ẩn chứa sự giận dỗi. "Em không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào. Anh không biết là mình đã làm em thất vọng thế nào sao?"

Seunghyun dừng lại, đôi mắt anh dịu lại, như thể anh mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. "Jiyong..." Anh bước lại gần, ngồi xuống cạnh cậu. "Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em cảm thấy thế này."

Jiyong không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó.

"Anh... bận quá. Anh biết, và anh xin lỗi. Anh nghĩ em hiểu cho anh, nhưng em có cảm thấy anh không quan tâm đến em không?" Seunghyun nhìn sâu vào mắt Jiyong. "Anh thật sự không muốn em cảm thấy cô đơn."

Cậu nhìn anh, những lời trong lòng như nghẹn lại. "Anh cứ đi suốt, không một tin nhắn, không một cuộc gọi... Em cứ ngồi đợi, mà không biết anh có nhớ em không."

Seunghyun cuối cùng cũng thở dài, vòng tay qua eo cậu, kéo nhẹ cậu vào lòng. "Anh nhớ em. Anh thực sự nhớ em, nhưng anh không biết làm sao để nói ra. Anh cứ nghĩ em sẽ hiểu."

Jiyong nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt áo anh. "Cứ nghĩ em sẽ hiểu? Em không muốn là người phải luôn hiểu mọi thứ một mình, Seunghyun."

Im lặng.

Rồi Seunghyun khẽ vỗ về tóc Jiyong, nói nhỏ: "Anh hứa sẽ không để em phải chờ đợi như vậy nữa."

Jiyong ngước lên, đôi mắt vẫn có chút u buồn, nhưng dần dần ánh mắt ấy dịu lại. "Đừng để em phải tránh mặt anh thêm nữa."

Seunghyun mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Anh hứa."

Jiyong cuối cùng cũng cười, mặc dù vẫn còn chút xíu giận hờn trong mắt. "Tốt. Vì em không muốn phải tránh mặt anh thêm lần nào nữa."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro