Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

- Gaho ngốc, chủ mi đi được một tuần rồi đó, còn không thèm gọi điện hỏi thăm mi nữa kìa! - xoa đầu con chó nhỏ, Ji Yeon thì thầm.

- Ô thiêng chưa, gọi này!

- Ji Yeon à, Gaho ngủ chưa vậy? Cho anh nghe tiếng nó tí nào! - Đầu dây vang lên giọng nói thân thuộc

- Ngủ rồi, hay để em đánh thức nó dậy cho oppa nhá! - Gì vậy nhỉ? Sao cô lại cảm thấy không vui?

- Thôi khỏi, khỏi mà. Em kệ nó đi! Mà muộn rồi đó, sao còn không mau đi ngủ? Anh về mà thấy Gaho với em ốm đi là bị phạt đấy!

- Em phải nói câu đó mới đúng! Biết là muộn sao còn gọi chứ?

- Thôi mà, biết rồi, mau đi ngủ đi!

" Ji Yeon ngốc, chỉ là muốn nghe giọng em thôi! Anh là ai chứ? Là papa của Gaho đó!"

Pari hoa lÖ, cái đẹp cổ kính và hiện đại hòa quyện đan xen. Anh yêu cái đẹp, yêu Pari, sự nghiệp của anh có lẽ cũng phát triển tốt hơn tại nơi này. Một điều nữa, anh có một người em trai, và cậu ấy đang ở đâu đó trong lòng nước Pháp. Nhưng anh lại không thể gắn bó với nó. Đơn giản vì nơi này không có cô! Anh biết rất rõ cô không thuộc về mình nhưng ít ra, tại Hàn Quốc anh còn được ngắm nhìn cô, được thấy nụ cười tỏa nắng, được an ủi cô mỗi khi cô buồn, được lau đi những giọt nước mắt…

---

Đường phố ngập nắng, thứ ánh sáng trong trẻo dịu nhẹ chứ không gay gắt, chói chang. Dắt Gaho đi dạo, cô bỗng dưng cảm thấy yêu đời hơn – yêu cái cuộc sống mà cách đây không lâu cô đã muốn từ bỏ. Nhưng giờ thì khác, cô nhận ra rằng thời gian là phương thuốc thần kì chữa lành mọi vết thương. Và hơn tất cả, cô đang chờ một người.

Đúng rồi, qua siêu thị phải mua ít sữa!

Seoul đông đúc những dòng xe qua lại! Siêu thị kia rồi! Qua đường là được.

Dây xích của Gaho bất ngờ tuột khỏi tay cô. Chú chó nhỏ hoảng sợ! Nó đang đứng trước cả một không gian rộng lớn, xung quanh nó là những cỗ máy di động. Cậu chủ không có bên nó, cũng khá lâu rồi. Người con gái trong tấm ảnh cậu chủ yêu quý thì đang luống cuống tìm gì đó. Mau giữ lại đi, giữ lại dây xích của nó đi! Nó sợ cảm giác này quá! Rồi nó bắt đầu chạy. Nó muốn thoát khỏi không gian này. Nó muốn trở về với căn nhà ấm áp của mình. Hoảng loạn. Những cỗ máy kia chuyển động không dừng. Cô chủ tạm thời đang thì gào thét tên nó.

- Gaho…Gaho à, quay LẠI ĐÂY NÀOOOOOOOOOOOOO…!!!

“Không được! Gaho sẽ gặp nguy hiểm mất!” 

Giữa dòng xe đông đúc, cô đuổi theo chú chó nhỏ, bất chấp mọi nguy hiểm.

Kia rồi…nó đang ở trước mắt cô, không xa lắm! Chỉ chút xíu nữa thôi. Đoạn đường này xe cũng vắng hơn rồi! Cô chạy, cố gắng chạy thật nhanh đến chỗ Gaho mà không để ý rắng, bên cạnh mình, một chiếc xe tải đang đến gần!

Ơ! Ji Yong! Anh ấy sao lại ở đây? Chưa hết một tháng mà! Mà tại sao anh ấy không đuổi theo Gaho? Nó đang ở gần anh ấy hơn cô mà? Sao lại chạy về phía cô với cái vẻ mặt sợ hãi đó?

Kéttttttt!....Rầmmmmm…..!!!

Trước khi âm thanh ấy vang lên, Ji Yong đẩy mạnh cô sang một phía.

Máu! Nhiều máu quá! Ji Yong nằm trong vũng máu đỏ tươi, đôi mắt nhắm nghiền. 

---

Anh nằm đó, trên chiếc giường bệnh viện, chăn và ga trải giường mang màu trắng đau thương. Giống như một thiên thần đang chìm trong giấc ngủ. Làn da trắng bệch không sức sống vì mất quá nhiều máu.Quanh anh là đủ thứ dây dợ, máy móc. Vậy mà sao vẫn đẹp lạ lùng! 

…Ngón tay khẽ động đậy, đôi mắt từ từ mở ra…

Ji Yeon vội vàng đến bên anh, đặt tay anh vào tay mình, mắt ngấn nước.

- Ji Yeon…à…Em không sao chứ?...Anh…xin lỗi…Anh đã không…không bảo vệ tốt cho em…anh…

- Không Ji Yong à, anh đừng nói vậy mà! Xin anh đó! Hãy nghỉ ngơi đi! Lỗi tại em mà!- Ji Yeon bật khóc.

- Không đâu!...Là…do anh…Anh…đang bị trừng phạt…Trừng phạt…vì đã…yêu em!...Anh yêu em…Ji Yeon ạ!...

Một lần nữa, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má cô. Ông trời dường như đang trêu đùa với cô.

- Ji Yong, Em cũng yêu anh mà! Anh…anh đừng làm em sợ!

- Cảm ơn em…cảm ơn…vì đã cho ảo ảnh…được yêu!

Mỉm cười thật khẽ, bàn tay anh từ từ rơi xuống từ trong tay cô. Anh…ra đi thật rồi!

- Không! Khôôôôôôôôôôôông!!! Tỉnh dậy đi Ji Yong à!

Từ bao giờ, cả Seung Ho cũng đang đứng bên cạnh cô.

“Là gì đây? Là mơ sao? Chắc chắn là mơ mà! Ai giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng này!”

Ngạc nhiên, sững sờ, nhưng rồi cô vội nắm lấy tay Seung Ho:

- Seung Ho à, anh mau làm gì đi, mau giúp anh ấy khỏe lại đi! Cầu xin anh đấy! Xin đừng mang anh ấy đi!

- Ji Yeon à, anh xin lỗi! Anh không thể. Xin lỗi vì đã lừa dối em! Ngay từ lúc đầu, vốn đã không có Ji Yong rồi. Là do anh tạo nên cậu ấy thôi. Anh xin lỗi.

- Là sao? Tại sao…anh đang nói gì vậy? Không còn thời gian nữa đâu! – Giọng Ji Yeon như lạc đi. Cô đang rất sợ, rất hoảng loạng. Một lần đối mặt với việc mất đi người cô yêu thương là quá đủ!

- Ji Yeon! Nghe anh nói này! Hãy tin những điều anh nói! – Nhìn thẳng vào mắt cô, Seung Ho nghiêm túc. – Vốn dĩ trên đời không tồn tại Ji Yong, tất cả những gì liên quan đến cậu ấy chỉ là ảo ảnh, do anh tạo nên. Em là thiên thần, một thiên thần sinh ra nhưng không có đôi cánh. Vì vậy mà em phải sống ở đây. Còn anh thì ngược lại, đôi cánh của anh, là do anh tự từ bỏ, để được bên cạnh em. Nhưng anh luôn lo sợ, đến một ngày nào đó anh sẽ phải rời xa em. Cho nên…anh đã tạo nên Ji Yong, để cậu ấy sống bên cạnh anh, bên cạnh em…

-…và khi anh ra đi thì anh ấy sẽ thay anh chăm sóc em? – Ji Yeon cười cay đắng.

- Đúng vậy! Nhưng anh đã sai rồi, Ji Yeon ạ. Anh không ngờ đến một ngày, cậu ấy cũng bị trừng phạt, giống như anh. Cậu ấy bị trừng phạt vì đã yêu em quá nhiều. Ảo ảnh vốn không được phép yêu. Nhưng ngay từ đầu, cậu ấy lại yêu em. Anh không thể ngăn cản, vì anh biết sẽ có ngày anh rời xa em, anh muốn cậu ấy ở bên cạnh em. Anh chỉ có thể dùng năng lực của mình để che giấu điều đó.

- Nói dối! Anh đã biết nói dối từ bao giờ vậy Seung Ho?

- Không! Những điều anh nói hoàn toàn là sự thật. Hãy tin anh!

- Cứ cho là anh nói thật đi. Anh nói anh dùng năng lực của mình để che giấu. Vậy thì tại sao, tại sao anh ấy lại trở nên như vậy? Không phải là mâu thuẫn quá sao?

Ji Yeon gần như điên dại. Đôi mắt cô chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc giường bệnh, nhìn người con trai nằm trên đó mà quên đi rằng Seung Ho – người con trai cô từng yêu tha thiết cũng đang đứng bên cạnh.

- VÌ CẬU ẤY YÊU EM QUÁ NHIỀU! – Seung Ho có lẽ đã mất hết kiên nhẫn – Năng lực của anh không đủ để che giấu điều đó, em hiểu không Ji Yeon?

Seung Ho không phải là người dễ mất bình tĩnh như vậy. Cô biết rõ điều đó hơn ai hết. Vậy đây là sự thật sao? Cô đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Ai nói cho cô biết tại sao đi?

- Seung Ho à, vậy anh đến để mang Ji Yong đi sao?

“Không trả lời. Vậy là thật sao?”

- Cậu ấy…chỉ là ảo ảnh! Anh đã sai khi tạo nên cậu ấy, đã sai khi để cậu ấy bên cạnh em, sai khi biết cậu ấy yêu em mà không ngăn cản…Tất cả là do anh. Cũng tại anh yêu em thôi, Ji Yeon ạ!

Thật trớ trêu! Cô đang bị trừng phạt sao? Cô có phạm lỗi gì sai sao? Cả 2 người con trai cô yêu thương đều đã…rời bỏ cô. Liệu cô có thể vượt qua một lần nữa sao? Một lần với cô đã là quá đủ!

- Mọi người sẽ quên đi cậu ấy, xem như cậu ấy chưa hề tồn tại, quên đi tất cả những thứ liên quan và thuộc về cậu ấy.

- Anh sẽ làm điều đó? – Đôi mắt vô hồn, cô quay lại hỏi Seung Ho.

- Người tạo nên cậu ấy là anh, nên chính anh sẽ làm điều đó!

Giọt nước mắt lăn dài. Người ta nói nước mắt rơi sẽ cuốn theo đau buồn. Nhưng với cô, điều đó lại hoàn toàn trái ngược. Mỗi giọt rơi xuống là một lần trái tim cô quặn thắt.

- Vậy…anh có thể khiến em quên hết được không? Quên đi cả anh, cả Ji Yong!

- Xin lỗi em, anh không thể! Anh chỉ có thể khiến con người mất đi những kí ức về cậu ấy. Còn em thì không. Em…là một thiên thần.

Căn phòng trở nên tang tóc, đau thương. Nhưng ngoài kia, bầu trời nắng vàng rực rỡ, rực rờ đến lạ thường.

- Không còn thời gian nữa Ji Yeon à. Xin lỗi em, xin lỗi vì đã làm em đau khổ, xin lỗi vì đã lừa dối em lâu nay. Nhưng anh yêu em, đó là sự thật! – Seung Ho khóc, giọt nước mắt long lanh như sương sớm, đẹp thần kì. Cũng phải thôi. Anh ấy là thiên thần!

Lời nói cuối cùng của Seung Ho như kéo cô ra khỏi bóng tối mịt mờ. Hình bóng anh, hình bóng của Ji Yong trên giường bệnh biến mất dần vào không trung. Văng vẳng bên cô, tiếng Ji Yong khẽ cất lên

“Anh cũng yêu em Ji Yeon ạ!”

Biến mất. Không còn một chút vương vấn gì. Giống như anh chưa hề tồn tại. Giường bệnh ga trải phẳng phiu. Anh vừa nằm đó mà! Máy móc im lìm như chưa hề hoạt động. Nó vừa vang lên nhịp tim của anh mà! Áo cô, nó vừa nhuốm đỏ máu của anh, sao giờ lại sạch sẽ như vậy chứ?

---

Bước nặng nề trên con phố. Nước mắt cô hòa cùng với nước mưa? Cô đang khóc, hay chỉ là mưa làm ướt khuôn mặt cô?

Căn nhà trống vắng. Đồ dùng của Gaho không còn. Tấm ảnh chụp cả 3 người, cô, Ji Yong và Seung Ho giờ thừa ra 2 khoảng trống… Cô không muốn tin những điều cô vừa thấy, những lời Seung Ho nói. Đây chỉ là ác mộng! Nhưng hiện thực lại dập tắt mọi hi vọng trong cô. Tại sao cô không phải con người? Cô sẽ quên hết tất cả. Cô sẽ sống mà xem như chưa từng tồn tại anh, cô sẽ yêu một người con trai tốt, cô sẽ thực hiện ước mơ của mình…Tại sao cô lại là một thiên thần bất hạnh?

Người ta thường nói “Con người sinh ra từ cát bụi thì sẽ trở về với cát bụi”. Còn cô sinh ra từ đâu? Sẽ trở về nơi nào? Vòng tròn nhỏ ghi tên 2 người. Dòng máu đỏ từ từ rớt xuống sàn nhà. Thân thể cô cũng dần tan biến theo làn gió.

Phải rồi! Cô sinh ra từ gió. Cô là một thiên thần được gió tạo nên. Nhưng gió mà không mang đôi cánh thì liệu có thể vút bay?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro