Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

- Oppa à! Tới tiệm làm tóc với em! – Giọng nói ngọt ngào vang lên trong điện thoại làm Ji Yong tỉnh hẳn.

- Em không định đi làm sao? Mà sáng sớm tới đó là gì? Cho anh ngủ chút nữa đi mà!

- Oppa à, không lẽ oppa bắt nhân viên của mình làm việc cả chủ nhật sao? – Ji Yeon có vẻ khá hơn những ngày tháng nặng nề qua.

- Ôi! Sorry em! Anh quên mất! Được rồi, anh đến ngay đây!

---

- Anh ơi, nhuộm hồng cho em nhá! – Ji Yong khều khều anh chủ tiệm rồi quay sang Ji Yeon – Em thấy màu hồng có hợp với anh không?

Câu nói của Ji Yong khiến cô bật cười thích thú:

- Trời đất! Oppa à, bao nhiêu màu không chọn, sao lại đi chọn màu hồng chứ?

- Ờ, thì bao nhiêu màu đó chọn được sao màu hồng thì không? Phải vậy thì mới là anh chứ! Không thay đổi thì thôi, đã làm rồi thì phải thật mới mẻ!

- Bó tay oppa luôn đó!...Chị ơi, duỗi thẳng cho em!

Mái tóc uốn lọn của cô dần dần được duỗi thẳng. Không còn cái vẻ bồng bềnh, nhẹ nhàng mà trước đây Seung Ho yêu thích. Đã quyết quên đi thì phải thay đổi tất cả. Ji Yong nói đúng. Đã thay đổi thì phải thật mới mẻ!

“ I’m not afraid, to take a stand.

Everybody come take my hand

We’ll walk this road together, through the storm.

…”

( Not afraid – Eminem )

Chuông điện thoại của Ji Yong vang lên. Chắc lại công việc rồi! Ji Yong là một người bận rộn, một con người của công việc.

- Alo, tôi nghe đây! À vâng…cái gì cơ ạ? Ôi trời! Chị làm ơn nói lại hộ với, chậm chậm thôi!...Sao cơ! Aisss! Tôi đến ngay!

- Có chuyện gì nghiêm trọng vậy oppa? - Ji Yeon lo lắng – Không lẽ bộ thiết kế của chúng ta có vấn đề?

Không trả lời, miệng vừa lẩm bẩm gì đó vừa đưa móng tay lên cắn, mắt nhìn vào khoảng không vô định.

- Ji Yeon à, không được rồi, em ở lại đây một mình nhé, anh phải đi ngay! – Ji Yong đứng bật dậy, quay sang cô.

- Chuyện gì vậy oppa, nói cho em biết đi! – Điệu bộ của Ji Yong càng làm cô thêm lo lắng.

- Gaho…Gaho nó…nó đang đuổi cắn người ở trung tâm huấn luyện! Làm cách gì nó cũng không dừng lại! Giờ anh tới đó thì may ra…- Định cầm túi quay đi thì anh chủ tiệm làm tóc lên tiếng:

- Này, không lẽ cậu định ra đường với mái tóc này. Tôi đã nhuộm xong đâu. Mới được có phần đỉnh đầu thôi!!!

- Ôi trời! - Nhìn vào gương một lát, Ji Yong vẫn quyết định đi, tất nhiên là với cái mũ NY mượn của anh chủ tiệm.

Nhìn theo dáng người mảnh khảnh của Ji Yong, cô bất giác mỉm cười. Gaho – con chó nhỏ đó là tình yêu của anh ấy. Cô chẳng mấy khi thấy anh đi cùng người con gái nào. Lúc rảnh rỗi, anh chỉ đi cùng cô với Seung Ho, không thì ở nhà chăm sóc cho Gaho. 23 tuổi mà có lẽ chưa có mảnh tình vắt vai, dù xung quanh anh không thiếu những người con gái sẵn sàng từ bỏ tất cả để được yêu anh. Hay anh đã yêu ai đó mà cô không biết?

--- 

“Mỗi khi nhớ đến cậu ấy, hãy nghĩ về những kỉ niệm vui Ji Yeon ạ. Mà người ta luôn cười khi nghĩ đến những điều vui vẻ. Anh nghĩ rằng em chẳng bao giờ quên được cậu ấy. Cậu ấy là một phần của quá khứ, còn quá khứ là ngày hôm qua của hiện tại. Chẳng thể nào chối bỏ quá khứ được đâu! Điều quan trọng là làm cách nào để đối mặt với nó mà không cảm thấy đau lòng.”

Từ ngày hôm đó, cô học cách đối mặt với quá khứ, đối mặt với sự ra đi của Seung Ho, đối mặt với cuộc sống không có anh ấy, đối mặt với những đêm dài mộng mị…và đối mặt với chính mình.

---

Nửa năm trôi qua!

Hình bóng của Seung Ho trong cô giờ đã vơi bớt đau thương. Luôn có một người bên cô, giúp cô vượt qua chuỗi ngày dài chìm trong nước mắt…là Ji Yong! Hình ảnh của Ji Yong đang lớn dần trong cô mà cô chẳng hề hay biết.

Sau cái sự cố cắn người huấn luyện, Gaho không còn được chào đón tại trung tâm, bất kể chủ của nó – Ji Yong đã dùng đủ mọi cách để thuyết phục vị giám đốc trẻ, từ tiền bạc đến cả “mĩ nam kế”!!!

- Ji Yeon à, để Gaho ở chỗ em nhé! Dạo này anh bận quá, tuần sau lại sang Pháp 1 tháng liền, sợ không chăm sóc nổi cho nó. Mà nó không được chăm sóc cẩn thận thì sẽ còi đi đó! – Vừa vuốt ve Gaho, Ji Yong vừa năn nỉ Ji Yeon.

- Oppa à, thế nhỡ nó cắn em thì làm sao! Mà oppa đó, chỉ sợ nó còi đi. Nhìn lại mình xem. Gaho nó còn béo hơn!

- Đi mà Ji Yeon! Anh chỉ tin tưởng có mình em thôi! Mà thực ra chăm sóc nó cũng đơn giản lắm. Chỉ cần sáng dậy dắt nó đi dạo, cho nó ăn, rồi thay đồ cho nó. Sáng đi làm thì để lại cho nó vài món đồ chơi, trưa về cho nó ăn, dắt nó đi WC, nếu đồ bẩn thì thay cho nó, trước khi đi làm cho nó uống sữa. Chiều về thì (lại) cho nó đi dạo hóng mát, tiện thể vệ sinh luôn ^^, tắm cho nó. Nhưng đừng xịt nước tùm lum nhé, nó “sợ” đấy, cho vào bồn rồi lấy sữa tắm tắm thôi, cho nó đẹp da! Xong thì (lại) ăn, cho nó ăn thêm trái cây cho “mát ruột”. Trước khi đi ngủ thì cho nó nghe chút nhạc cho dễ ngủ….Vậy thôi, đơn giản mà phải không???

- Vâng, “đơn giản” lắm ạ! Còn không biết oppa có chăm sóc mình được tốt như vậy không? Thôi được rồi, em đồng ý vậy! Seung Ho mà nghe xong mấy cái oppa vừa nói chắc cũng sock mất! – Ôi, cô vừa nhắc đến Seung Ho, nhưng tại sao lại không có cảm thấy nặng nề như trước nữa? Tại sao lại vậy hả Seung Ho???

---

- Cái gì đây oppa?

- Là thức ăn dinh đưỡng cho Gaho! Cái này là khăn tắm của cưng, đồ chơi của cưng, bát đựng thức ăn của cưng, xích của cưng, giầy và quần áo của cưng nữa… Xem nào…chắc đủ dùng rồi đấy! – Vừa bới tung đống đồ của Gaho, Ji Yong vừa quay sang Ji Yeon, tay thì vẫn ôm khư khư con chó nhỏ.

- Có 1 tháng thôi mà nhiều vậy sao? – Nhìn chăm chăm vào đống đồ, Ji Yeon hỏi.

- Cái này đâu có nhiều! Anh còn đang lo thiếu nữa kìa. Chỗ này chỉ bằng một góc nhà anh thôi! Định mang hết sang nhà em nhưng sợ em…

- Thôi thôi dược rồi ạ! Nhưng oppa phải mang lên nhà em chứ! Không lẽ bắt em bê lên sao? – Ji Yeon ngắt lời.

- Ok! Mang lên liền đây! GaHoooooo à, dọn về nhà mới nào!!! – Xắn tay áo, Ji Yong bắt đầu ôm đống đồ của Gaho lên nhà Ji Yeon.

Chủ bê đồ, chó cưng thì cứ lăng xăng chạy theo. Chủ lên cũng lên, chủ xuống cũng xuống! Thật đáng yêu quá! Ji Yeon khẽ mỉm cười nhìn theo bóng dáng của chú chó nhỏ???

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro