Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

- Em làm sao thế? - Trên máy bay Suho thấy Lay mặt càng ngày càng tái đi - Thấy không khỏe ở đâu?

- Em không biết nữa - Lay nhắm chặt mắt nói, đầu cậu cứ âm ỉ đau không dứt, mà cậu cũng càng ngày càng cảm thấy cơ thể đang lạnh đi

- Cũng sắp hạ cánh rồi, cố chịu một lát, xuống rồi anh sẽ đưa em đi viện khám - Suho mặt tràn đầy lo lắng

Lay cảm thấy càng lúc càng quay cuồng, đầu cậu đau như muốn nứt ra, cảm giác như đang có hàng trăm người đang đánh trống bên tai vậy

"Yi Fan, anh lúc nào cũng sẽ bảo vệ em chứ!

Tất nhiên rồi, anh không bao giờ rời xa em đâu"

Lay đột nhiên mở bừng mắt, thở dồn dập. Đầu cậu không những không đỡ đau mà giờ còn tạo ra ảo giác luôn rồi.

- Lay, em ổn không? - Suho vội vàng ôm lấy cậu - Em đừng như thế, anh sợ lắm 

Lay lần này không trả lời, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở không đều, cả khuôn mặt đã chẳng còn chút máu nào, cơ thể dù có quấn bao nhiêu chăn cũng vẫn như tảng băng. 

"Này, nếu một ngày anh yêu một người khác rồi quên em thì sao?

Sẽ không bao giờ

Thì em nói là nếu cơ mà

Thì anh sẽ giết người đó để tiếp tục chỉ yêu mình em"

Lay đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Thế nhưng trong đầu cậu vẫn là cuộc nói chuyện giữa hai người nào. Không rõ đây là ký ức hay chỉ là một giấc mộng.

Suho nhìn Lay ú ớ, không nói nên lời, hai mắt dù đã nhắm chặt nhưng hàng mi vẫn cau lại đầu đau khổ, anh dường như cảm thấy có người đang bóp chặt trái tim. 

Tại sao em ấy lại như thế này? 

Đã có chuyện gì vậy? 

Mọi thứ trước đó vẫn ổn cơ mà?

Ngay khi hạ cánh Suho liền vội vàng bế Lay đến thẳng bệnh viện. Thế nhưng khám đi khám lại vẫn chẳng thể phát hiện nổi bệnh gì. Bác sĩ chỉ nói cậu trúng độc nhưng là độc gì thì hoàn toàn chưa biết bởi loại độc này đây là lần đầu tiên xuất hiện.

- Đừng, .... đừng ... - Lay trong cơn mơ vẫn không ngừng hét lên

"Thái tử ! À không anh trai bé nhỏ của ta! Cuối cùng cũng bắt được anh"

Buông ta ra, buông ra, tại sao em lại phải làm như thế?

Vì sao ư? Anh trai ngốc nghếch đến đáng thương của em, anh còn sống thì ngai vàng sẽ không phải của em. Vì thế nên xin lỗi!"

- Yi Fan, cứu .... cứu em .... 

Suho từ khi cho cậu nhập viện thì không dời nửa bước. Những cơn mơ của cậu càng ngày càng dồn dập ập đến. Cậu cũng la hét nhiều hơn. Và nhất là cái tên Yi Fan cũng đã xuất hiện

Rầm

Cánh cửa bệnh viện bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra

- Kris? - Suho không khỏi trợn mắt nhìn người trước mặt - Sao anh lại ở đây? Còn có ....

Suho là muốn hỏi về bộ dạng của anh. Trước đây ở vùng đất kia anh toàn thấy hắn mặc đồ giống như những người trong tộc, chứ bây giờ thì anh đang mặc đúng kiểu của người thành thị, chỉ là một chiếc quần âu tôn lên đôi chân dài miên man của hắn cùng một chiếc áo phông trắng, đơn giản nhưng không che đi khí chất của hắn.

- Mọi chuyện sau tôi sẽ giải thích, em ấy sao rồi? - Kris vội vã tiến lại bên cạnh giường bệnh Lay đang nằm. Nhìn cậu mới chưa đầy 1 ngày bị chất độc hành hạ mà người cảm tưởng như đã chẳng còn chút sức sống nào nữa rồi.

- Đã có chuyện gì? - Suho đứng lên hỏi - Có phải là do anh?

- Tôi đã nói tôi sẽ giải thích sau

- Hãy nói ngay ......

- Yi Fan ... Yi Fan ... Anh ở đâu ... Yi Fan ... cứu em - Tiếng khóc nấc lên cùng với tiếng nói mơ của Lay làm hai người đàn ông vội vàng dừng cuộc nói chuyện 

- Yixing, anh ở đây, anh ở đây - Kris lao đến cầm chặt lấy tay cậu. 

Suho càng lúc càng cảm thấy mù mịt

Chuyện gì đây?

Ai là Yixing?

Ai là Yi Fan?

Sau một lúc Lay cũng lại chìm vào cơn mộng mị, im lặng lại bao trùm căn phòng, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Lay.

 - Anh giúp tôi làm thủ tục ra viện cho Lay được chứ? - Kris không nhìn Suho mà lên tiếng. Tuy là nhờ nhưng giọng nói lại gần như sai khiến

- Em ấy còn chưa tỉnh, sao có thể rời viện được?

- Cứ đưa em ấy về, chính tôi sẽ là người chữa cho em ấy! - Kris vẫn chỉ nhìn Lay mà nói chuyện với Suho

Suho dù bán tín bán nghi nhưng cũng đi làm thủ tục. Bởi anh biết ở đây cũng chẳng thể chữa khỏi được vì có ai biết cậu bị làm sao đâu mà chữa.

- Để tôi - Kris không cho Suho bế Lay mà tự mình bế cậu ra xe về nhà.

Suho có chút khó chịu nhưng cũng có chút kỳ lạ khi thấy Lay trong lòng Kris cực kỳ ngoan ngoãn, khuôn mặt cũng không còn đau đớn nữa. Nhìn cậu lúc này chỉ như đang ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Trên đường về, Suho ngồi ghế phó lái còn Kris và Lay ngồi ở ghế sau. Kris vẫn ôm Lay dựa vào lòng mình để cậu có thể ngon giấc hơn. 

Sau khi về đến nhà và đưa hai người lên phòng, Suho chính thức trở thành tay sai của Kris. Tuy có chút không cam lòng nhưng anh cũng chẳng thể làm gì khác bởi hắn mới có thể chữa được cho Lay. hắn bảo anh lấy khăn, anh cũng đành đi lấy. Hắn bảo anh sắc thuốc, anh cũng chỉ biết làm theo.

- Em sẽ ổn mà - Kris hôn nhẹ lên trán Lay sau đó lại dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi vương trên má và cổ của cậu

Hắn biết kí ức đang về với cậu, hắn cũng biết trong những ký ức ấy đâu đâu cũng có hình ảnh của hắn, và hắn cũng biết ký ức cuối cùng của cậu lại chẳng hề có hắn.

- Nếu như ngày ấy tôi kịp đến cứu em thì liệu lúc này em có phải đau khổ như bây giờ hay không?

Suho cầm bát thuốc đứng ngoài cửa đều đã nghe thấy hết. Sau một lúc phân vân Suho cũng quyết định tiến vào đưa bát thuốc cho Kris. Sau khi im lặng nhìn hắn nhẹ nhàng đút vào miệng Lay, Suho cuối cùng cũng lên tiếng

- Anh và em ấy quen nhau sao? - Suho rụt rè lên tiếng, dù sao đây có thể là chuyện tế nhị của hai người, anh hỏi cũng cảm thấy có chút vô duyên

- Em ấy là người yêu của tôi - Kris rất thẳng thắn nói - Và em ấy cũng là thái tử ở vương quốc của chúng tôi

Suho cảm giác như tròng mắt sắp bay ra ngoài

- Người yêu? Thái tử? Đã có chuyện gì?

- Vì muốn cướp ngôi nên có người đã ra tay hạ thủ với em ấy. Chính tôi cũng không rõ về cuộc tàn sát ấy - Kris thở dài - Khi đó tôi đã nghĩ em ấy chết rồi, nhưng có người lại nói rằng đã cứu được em ấy và đưa em ấy đến vùng đất khác để đảm bảo an toàn hơn nơi tranh giành khốc liệt đó.

Suho im lặng lắng nghe. Trong lòng anh có chút chua xót, hóa ra anh là người đến sau.

- Tôi cũng chẳng thể ngờ ngày gặp lại em ấy lại chính là khi em ấy đi tìm hiểu về gốc tích của mình. Và tôi cũng rất hạnh phúc vì em ấy quả thực đã có một cuộc sống hạnh phúc và bình an hơn ở nơi đây. Nhất là bên cạnh em ấy có anh - Kris một lần nữa nén tiếng thở dài. 

Nếu hắn không cố chấp với tình yêu dành cho cậu, nếu hắn cứ coi cậu như người lạ và để cậu rời đi thì cũng chẳng xảy ra sự tình như thế này. Nhìn Lay chật vật trong cơn mê man tưởng như không dứt kia, hắn còn đau gấp trăm lần.

- Vậy em ấy bị làm sao - Phải mãi sau đó Suho mới lên tiếng hỏi

- Là một loại độc dược ở chỗ tôi em ấy không may bị dính phải. Chất độc này sẽ ăn sâu vào não, khơi dậy những thứ đã bị lãng quên hay đã bị cố che giấu. Ở vương quốc chúng tôi dùng chất độc đó để lấy lời khai tội nhân. Còn với em ấy thời điểm hiện tại chính là nhớ lại toàn bộ quá khứ mà em ấy đã lãng quên

Suho cảm thấy tim mình dừng một nhịp

- Vậy có nghĩa là, khi em ấy tỉnh lại, em ấy sẽ nhớ lại hết đúng không?

Kris khẽ gật đầu

- Cả anh và cả tình yêu của anh khi xưa nữa, đúng chứ? - Suho cảm giác như đã lấy hết dũng khí để có thể nói ra câu đó.

- Kể cả khi em ấy nhớ lại nhưng nếu người em ấy yêu không phải là tôi mà là anh thì sao? - Kris khẽ cười chua chát

Suho không trả lời. Anh yêu cậu nhưng cậu nào có yêu anh.

- Thật ra tôi sẽ rời đi ngay khi em ấy tỉnh. - Kris nói - Tôi dù có yêu em ấy đến thế nào đi nữa thì thế giới tôi đem lại cũng chẳng thể nào là một thế giới bình an như ở nơi đây. Vì thế tôi sẽ không ích kỷ mà trói buộc em ấy về lại mảnh đất kia. Em ấy khi tỉnh lại sẽ coi như chỉ là cơn ác mộng và mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo ban đầu.

Cứ như vậy cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đã 3 ngày trôi qua, Lay vẫn như cũ chìm trong những cơn mơ, chỉ là tần suất càng ngày càng dày đặc. Kris biết thời điểm cậu tỉnh lại chẳng còn xa nữa, hắn nên rời khỏi đây thôi. 

- Anh định đi thật sao? - Suho cũng cảm thấy đau lòng. Anh phải công nhận rằng tình yêu mà Kris dành cho Lay là thứ tình yêu mà chính anh cũng phải ngưỡng mộ. 

Lúc này trong phòng có tiếng động, Kris không vào mà ẩn Suho vào

- Lay, em tỉnh rồi - Suho hạnh phúc chạy lại nắm tay cậu

- Suho, em .... em .... - Lay thẫn thờ nhìn Suho - Em nhớ ra rồi.

Suho không hề ngạc nhiên mà chỉ im lặng nghe cậu nói tiếp

- Em đã từng có tên là Yixing, em từng là thái tử, và Kris đã từng là người yêu của em - Lay nói ra một tràng dài - Anh nhớ Kris mà, đúng không?

- Ừm, anh nhớ chứ, là tộc trưởng của mảnh đất kia - Suho nhìn thẳng vào mắt Lay sau đó nói tiếp - Lay, em có còn yêu Kris không?

Lay im lặng cúi đầu

- Em hãy nhìn kỹ trái tim mình đi - Suho tiếp tục nói - Kris vẫn luôn yêu em trong suốt những năm tháng qua, cậu ấy cũng sẵn sàng chịu đơn độc chỉ vì mong em được bình an, cậu ấy có thể làm mọi thứ vì em, chỉ cần em hạnh phúc.

- Vậy còn anh thì sao? - Lay cuối cùng cũng nhìn Suho - Nếu em về với anh ấy ai sẽ ở bên anh?

- Đồ ngốc này - Suho dù mỉm cười nhưng sâu trong đáy mắt vẫn là sự chua xót dâng đầy - Anh rồi sẽ có người để yêu thương mà.

- Nhưng bây giờ em cũng chẳng gặp được anh ấy - Lay cúi đầu, cậu mới hết bệnh nên chắn chẳng thể nào đi tìm được lại mảnh đất đấy - Có ai biết con đường vào nơi đó đâu

- Chủ nhân của nó mà không nhớ sao? - Suho xoa nhẹ đầu Lay

- Em có phải là chủ nhân đâu - Lay bĩu môi, tuy thần sắc chưa phải là khỏe hẳn nhưng cậu đã không còn đau đầu nữa rồi. Suho biết chắc chắn là do thứ thuốc của Kris mang đến

- Thì ai nói em là chủ đâu - Suho phì cười - Kris sau khi biết em bị bệnh liền lao đến đây. Trong những ngày em mê man bất tỉnh cậu ấy vẫn luôn bên em đấy

- Tức là anh ấy đang ở đây - Lay vội vã hỏi. Suho nhận ra tia sáng lấp lánh trong đôi mắt nâu của cậu

- Và cũng sắp đi rồi - Suho nhún vai - Cậu ấy nói chỉ cần em tỉnh thì sẽ đi vì không muốn em quay lại nơi đầy tranh chấp cùng thủ đoạn kia. Cậu ấy muốn em ở bên anh và có cuộc sống yên bình như xưa

- Anh ấy đúng là ngu - Lay định đứng dậy nhưng do nằm lâu nên chân cũng tê dại cả đi - Anh ấy đang ở đâu, anh dẫn em đi nhé!

Suho dìu cậu xuống dưới nhà, Kris lúc này cũng đã chuẩn bị rời đi

- Kris! Anh đứng ngay lại đó cho em - Lay hét lên làm Kris giật mình đứng im tại chỗ nhưng cũng chẳng quay người lại.

- Sao đến nhà em mà chẳng nói với em một câu đã đi như thế? - Lay tập tễnh bước ra cho Kris, chân cũng đã đỡ tê hơn nhiều - Em có cho anh đi không mà anh đi như thế?

- Tôi không đi ở đây sẽ phá em và Suho đó - Kris nói không quay người lại.

- Ấy ấy, tôi vô tội, là em ấy đòi đi cùng cậu nha - Suho giơ hai tay xin hàng.

- Cậu nói gì cơ? - Kris còn tưởng mình nghe nhầm liền quay người lại. Lay đúng lúc đó lao tới ôm chầm lấy hắn  

- Em về cùng anh được không?

- Nhưng nơi đó không bình an như ở đây đâu

- Không biết, em vẫn sẽ bám anh, anh phải làm cho em bình an - Lay chu cái mỏ lên cãi - Ngày xưa anh chả hứa sẽ không bao giờ rời xa em còn gì!

Suho đứng một bên nhìn hai người hạnh phúc, trong lòng tuy đau nhưng cũng vẫn mỉm cười. Có lẽ tình yêu của anh chưa đủ để có được tâm của Lay. Nhưng đã là yêu thương thì chỉ cần cậu ấy hạnh phúc vậy là được.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kris quyết định ở lại thêm 1 tuần chờ Lay bình phục hẳn mới rời đi. Ngày rời đi, Suho ra tận nơi tiễn cả hai

- Nếu anh rảnh nhớ đến chỗ em nhé! - Lay ôm Suho rồi dặn dò rất kỹ

- Được rồi, hai người đi cẩn thận - Suho cũng ôm tạm biệt sau đó nhìn bóng dáng hạnh phúc của cả hai khuất dần mới quyết định quay về. Anh chắc chắn sẽ sống tốt thôi!

- Anh gì ơi, có thể cho em đi nhờ được không? - Suho vừa lên xe thì thấy một cậu bé nhìn rất trắng trẻo đáng yêu nhưng mặt mũi ỉu xìu đang gõ cửa kính - Em bị giật mất túi đồ rồi.

- Được rồi, em lên xe đi - Suho nhìn cậu bé kia có vẻ rất hiền lành và đáng yêu nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà đồng ý. Dù sao thời điểm này ở một mình cũng buồn.

- Em tên gì? - Sau một hồi nói chuyện Suho mới nhớ ra mình chưa biết tên cậu bé.

- Em là Do Kyung Soo ạ. Rất vui được làm quen với anh - Cậu bé nở nụ cười nhìn cực kỳ đáng yêu.

- Anh là Suho, rất vui được làm quen với em - Suho cũng mỉm cười đáp lại

Có lẽ anh sẽ chẳng phải buồn lâu nữa đâu .............

Đôi khi định mệnh đưa ta đến bên nhau nhưng rồi lại chia cắt. Thế nhưng cuối cùng vẫn lại là định mệnh sẽ đưa ta gặp lại nhau hoặc trao cho ta một người khác. Vì thế hãy tin rằng vòng xoay của định mệnh rồi sẽ cho ta gặp được người cuối cùng đi với ta suốt cuộc đời, chỉ là sớm hay muộn mà thôi ..........

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Bộ này chính thức kết thúc trong hàng tá gạch đá =)))) Chap này như đã hứa sẽ tặng cho 

Nói vậy chứ đây là bộ mình thấy có lỗi nhất vì chỉ có 11 chương nhưng mình đã viết trong hơn 1 năm :( :( 

Thứ nhất là mình lười, cái này bệnh nan y khó chữa @@

Thứ 2 là mình bị nhụt chí vì có ít bạn ủng hộ quá

Nhưng mà thôi kết thúc rồi đó nha, hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ các tác phẩm tiếp theo của mình. Yêu cả nhà <3 <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro