Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 4 (END)

Tại công ty…

 “Vẫn chưa đi làm?”

 “Vâng thưa giám đốc.”

 “Tôi biết rồi. Anh có thể lui ra.”

 “Vâng, tôi xin phép.”

Cửa phòng vừa đóng, Huỳnh Tổng liền cởi bỏ nét mặt lạnh nhạt ban nãy. Lông mày đẹp khẽ chau lại. mắt. Em có thể trốn tôi một thời gian, nhưng không thể trốn tôi cả đời được.

Hy Hy ngáp ngắn ngáp dài vươn vai uể oải bước xuống giường.

“Hy Hy, con có dậy đi khônggggggggggggg?! Tối rồi đó, ngủ gì như heoooooooooooooooo~~”

 “Mama, con dậy rồi, dậy rồi đây.” Hy Hy mêt mỏi nói vọng xuống nhà. 

 Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Hy Hy lại lê từng bước xuống nhà bếp nơi bà Lý đang nấu nướng.

 “Mama, tối nay ăn món gì vậy…Aaaaa~~~, bụng sôi lên hết rồi này”

"Tất nhiên là đói rồi, về đến đây là ngủ 1 giấc thẳng cẳng luôn có ăn uống gì đâu”

 Bà Lý trừng mắt nhìn cái tên trộm thức ăn trắng trợn kia. Hy Hy bày ra bộ mặt vô tội vô cùng ủy khuất.

 “Oà oà, tại con mệt quá mà. Với lại mẹ nấu ngon quá con thèm ah~~~~”

 “Hừ, đi kêu bố xuống ăn cơm”

 “Hắc hắc, mẹ hiểu con nhất

Hy Hy cười cười giơ ngón cái lên.

 “Rồi, vào rửa tay rồi ra ăn cơm đi.”

 “Aaaa ~ Con đi ngay~~”

 Hy Hy hớn hở đi ra chỗ bồn rửa tay, miêng còn nghêu ngao hát.

 Trong bữa ăn ba người hai già một trẻ nói chuyện vô cùng vui vẻ.

 “À đúng rồi Hy Hy, con về nhà cũng được hơn tuần rồi đó, không định lên thành phố làm lại à? "

 “Mẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹ~~~~”

 “Làm sao?”

 “Con trai độc nhất của mẹ về nhà chơi sao mẹ nỡ đuổi đi chứ?”

 “Con đó, không biết lên đó có làm việc chăm chỉ không nữa. Thế nào lại ba mẹ vừa nhận tin con có việc làm, vài tháng sau đã thấy con lon ton chạy về ăn vạ rồi a?!”

 “Con không có mà. Là Nhật lão yêu bảo thấy con xanh xao tiều tụy không cho con đi làm, còn bắt con về nhà cho mama vỗ béo nha~~~”

 “Chỉ giỏi nói xạo, lúc con đi ta đã nói với nó là chăm sóc con rồi, sao lại còn phải chạy về đây vỗ béo”

 “Ài, hắn ta còn bận việc, căn bản là không có thời gian.”

 Hy Hy tay cầm đùi gà cắn cắn, miệng vừa nhai chóp chép vừa nói.

 “Kính coong…kính coong…”

 “A, ai đến nhà mình vậy nhỉ?” Ông Lý ngó đầu ra ngoài cửa hỏi han.

 “Sao con biết được. Mẹ, ra mở cửa xem ai đi.”

 “Đợi chút~~”

 Bà Lý nói vọng ra cửa. Rồi nhanh chóng đi ra mở cửa.

 “Cạch.”

 “Xin chào, cậu là…”

 Bà Lý vừa mở cửa ra liền đứng trơ ra như pho tượng.

 “…Mẹ…Sao rồi?!”

Hy Hy bỗng cảm thấy kì kì, sao không thấy có tiếng động gì ở ngoài. Hy Hy cầm theo miếng gà chạy lon ton ra ngoài xem. 

 “Mẹ, sao mẹ lại đứng trơ ra vậy?” Hy Hy khó hiểu nhìn ra ngoài cửa.

 “Aaaaa….anh…sao anh…?!”

 “Chào, lâu lắm không gặp em rồi nhỉ?”

 Bảo Bảo cười lên, nụ cười như toả nắng vậy, vô cùng chói lọi, đến nỗi Hy Hy còn không dám nhìn thẳng.

 “Hai đứa…hai đứa quen nhau?” Bà Lý giờ đã hoàn hồn quay sang phía Hy Hy ngạc nhiên hỏi. Tiểu ngốc tử có thể quen được nam nhân đẹp trai như vậy sao?

 “Có qu…”

 “Không quen!”

 “Hả?”

 Bà Lý càng khó hiểu nhìn Hy Hy.

 “A, thật ra là có chút chút. Anh ấy là cấp trên của con.”

 Hy Hy nuốt nước miếng sợ hãi nhìn gương mặt tối sầm của Bảo Bảo.

 “Cái gì? Hy Hyyyyyy, sao con không nói sớmmmmmmmmmmmmm?!”

 “A, con…”

 “Không sao đâu ạ, tại cháu đường đột quá nên em ấy…”

 “Có sao chứ. Cháu à, vào nhà chơi đã~~~~”

 “Vậy cháu xin phép ạ.”

 Hy Hy mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con người một cao một thấp, một già một trẻ cười nói vui vẻ đi vào trong nhà như đã quen nhau từ mấy năm trước vậy. Ấy mà khoan khoan, dẹp tạm mấy cái thắc mắc ấy sang một bên, vấn đề quan trọng nhất vẫn là TẠI SAO ANH TA LẠI CÓ MẶT Ở ĐÂY?!

 “Hy Hy , còn đứng ngẩn ra đấy? Khách đến nhà mà chả ý tứ gì cả, mau vào đây.”

 “Dạ? À vâng, con vào ngay ạ.”

Huhuuuuu, mẹ ơi, lòng con đang rối lắm đây này TToTT

 Trong bữa ăn Hy Hy không hiểu sao cứ bồn chồn lo lắng không yên, cảm giác như ngồi trên đống lửa vậy. Tại sao lại không chứ? Giám đốc công ty đang ngồi dùng cơm với gia đình mình cơ mà. Hy Hy cắm cắm đôi đũa, mắt lại he hé liếc nhìn Bảo Bảo. Anh ta đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với ba mẹ. Hey, có chút kì quái ở đây ah~ Sao giờ người bị bỏ rơi lại là Hy Hy mình chứ? Baba, mama, xin hãy để ý đến con chút đi có được không? Con mới là con ba mẹ mà~~~

 “Này, Bảo Bảo, cháu năm nay bao tuổi rồi?”

 Ách, lão nương, không được gọi sếp con là Bảo Bảo đâu ah~

 “Dạ, 23 ạ.”

 “Wow~ Hơn Hy Hy nhà cô 2 tuổi thọi ah~ Như vậy mà đã là giám đốc, thật giỏi~~”

 “Cô quá khen ạ.”

 “Bảo Bảo, cô nói cho cháu hay, Hy Hy nhà cô dù sao cũng đã đến tuổi lập gia đình a, vậy mà đến giờ chưa có ai hết á. Cô sốt ruột quá nên đi xem bói, thầy bói bảo con nhà cô sẽ kết hôn vào năm nay với người hơn nó một tuổi đó đó~~~”

 Lý lão bà bà vô cùng hứng chí nói, sau đó còn làm bộ mặt mơ mộng.

 “A, thật sao?”

 Bảo Bảo cười cười hỏi. ( Hắc hắc, ai chả biết đó chính là anh =))) )

 “Mẹ, con không thích phụ nữ hơn tuổi nha." Hy Hy phụng phịu lên tiếng.

 “…”

Cả nhà đang nói cười rôm rả liền rơi vào trạng thái trầm mặc chỉ vì một câu nói của Hy Hy.

 “Hy Hy, cái kia…ý mẹ là…”

Tiểu tử ngốc nhà ngươi, ý mẫu thân ngươi chính là chuẩn bị cưới chồng cho ngươi đó)

Lão bà bà có phần khó xử liếc nhìn Bảo Bảo mặt đen kịt ngồi bên cạnh.

 “Nói chung, con không thích phụ nữ lớn hơn tuổi đâu. Kể cả hơn một tuổi cũng không cần.”

 Tốt rồi, Hy Hy hoàn hảo hiểu sai be bét ý của Lý lão phu nhân~~~

 Đến khi ăn tối xong Hy Hy lại phải lăn ra phòng khách ngồi tiếp khách với cha mẹ.

 “Cái này, là cháu để mua tặng cô chú.”

 "Nhiều đồ như vậy~~~Thật ngại quá.”

“Đúng rồi, còn cái này cháu mua tặng chú.”

“Haha, là rượu sâm sao? Thật là tốt quá!”

 Hy Hy ngồi một bên há hốc cả mồm. Anh ta sao có thể mua nhiều đồ như vậy, còn nữa, sao có thể biết ba thích rượu sâm?! Cơ mà, dù thế nào vẫn là có thắc mắc lớn hơn…

“HMMM, Bảo Bảo , anh không có quà cho tôi sao?”

 “Phư~”Bảo Bảo phì cười khi nghe Hy Hy nói thế. Bình thường còn xưng Bảo Huỳnh giữ khoảng cách mà hôm nay xưng Bảo Bảo rồi làm nũng. Yêu chết mất =)))

 “Hy Hy, thật là hết nói nổi con mà. Gíam đốc đến nhà chơi còn phải mua đồ cho con sao?”

 “Ơ…con…” Thôi bỏ đi, càng nói càng hiện rõ là mình đang vòi vĩnh.

 “Đúng rồi Bảo Bảo, hay tối nay cháu ở lại đây đi. Dù sao giờ cũng đã muộn, đường lên đó cũng không an toàn nữa. Thôi thì hay là để mai hẵng đi, mang cả Hy Hy cùng theo luôn.” Bà Lý vui vẻ nói.

 “Cái đó…” Bảo Bảo có chút do dự. Dù sao cũng là anh đường đột đến nhà Hy Hy, giờ lại ở nhà cậu nữa, Hy Hy sẽ thoải mái sao?

 “Vậy cũng được, Huỳnh Tổng, anh cứ ở lại, mai chúng ta đi.” Hy Hy chán nản nói sau một hồi đấu mắt và đã thua đậm cùng hai vị lão lão kia. Hiu hiu, cậu còn muốn chơi vài ngày nữa ah~~

 “Vậy là tốt rồi. À, dù sao giờ vẫn còn sớm, hay Hy Hy đưaBảo Bảo đi dạo chút đi.”

 “Hả?!”

 Hy Hy kinh ngạc há hốc mồm. Mama, sao người có thể nghĩ ra cái sáng kiến ấy chứ? Hy Hy liếc nhìn qua Bảo Bảo, lại không thấy có ý cự tuyệt, ngược lại còn có chút vui vẻ trên nét mặt. Ách, cái này, chắc mình nhìn nhầm rồi.

 “Không nói nhiều, mang khoác áo vào đi đi"

 Từng là gió thoảng qua thật nhẹ, khẽ vờn mà trêu đùa mái tóc. Thời tiết tối nay thật dễ chịu, rất thích hợp để mấy đôi tình nhân cùng nhau đi dạo chuyện trò.

“Cái kia…”

 “Ân.”

 “Anh sao hôm nay lại đột nhiên đến nhà tôi?”

 “Không vui sao?”

“Không phải a, chỉ là hơi bất ngờ…”

 “Haha, tôi đến nhà em tất nhiên cũng có lí do chứ.”

 “Lí do? Lí do gì vậy?”

 “Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Bảo Bảo khẽ hỏi, tuy tối nhưng ánh đèn lờ mờ bên đường vẫn đủ để Hy Hy nhìn thấy nét mặt Bảo Bảo lúc mấy giờ, thập phần ôn nhu…

 “Có chứ.”

 "Tôi cướp đi lần đầu của anh, chẳng phải sao?"

 “Vậy em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở công ty chứ?”

 “Có chứ.Anh đàn áp ép tôi vào bàn, sau đó còn nói mấy lời vô nghĩa, chẳng phải sao? "

 “Vậy em còn nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”

 “Vẫn còn, anh cưỡng hôn tôi, chẳng phải sao? "

 “Hy Hy , từ lúc gặp em đến tận bây giờ, tôi chỉ muốn nói một điều với em. Đó là…”

 “Tôi biết.”

 “Hả? Em biết?!”

Bảo Bảo kinh ngạc. Em ấy…em ấy biết mình đang định tỏ tình sao?

 “Đúng vậy. Huỳnh Tổng, tôi biết rõ những gì tôi gây ra cho anh là không chấp nhận được. Tôi không đi làm mà nhờ người nộp đơn xin nghỉ dài hạn cũng là không đúng. Kia mà, tôi vẫn muốn hỏi, anh giờ cho tôi nghỉ việc, như vậy tôi biết làm ở đâu? Thật ra cũng vì ngại anh mà tôi phải trốn về đây đó."

 “Cho nghỉ việc?!” Bảo Bảo lại càng thêm hốt hoảng.

 “Khoan đã, ai nói với em là tôi định cho em nghỉ việc hả?”

 “Không phải sao, bình thường sếp sẽ đến nhà nhân viên, tặng quà cho gia đình và nói: ‘Tôi rất tiếc, cậu ấy có thể nghỉ làm rồi’ nha. Trong phim thường như vậy đó”

 Hy Hy sau khi suy nghĩ rất kĩ đã đưa ra kết luận này. Đúng vậy, khả năng anh ta đến nhà cậu chỉ có thể là đá đít cậu ra khỏi công ty nha~~

 “Hy Hy…” Bảo Bảo thấp giọng gọi.

 "Ân? " Hy Hy trong lòng liền run sợ. Đang định mở miệng nói thì thấy Bảo Huỳnh cuối thấp người ghé sát mặt anh.

 Bảo Bảo cúi người đặt môi mình lên môi Hy Hy. Anh liếm lấy bờ môi cậu thật nhẹ nhàng. Bờ môi mà anh hằng mong nhớ. Bảo Bảo dần dần tăng lực, từ liếm láp giờ mạnh mẽ mút lấy bờ môi đỏ mọng của Hy Hy. Anh khẽ luồn lách lưỡi vào trong khoang miệng, khám phá không chừa ngóng ngách nào.Bảo Bảo mạnh mẽ vòng tay qua eo Hy Hy, kéo sát cậu gần lại, ta kia giữ lấy gáy cậu, làm cho nụ hôn càng sâu hơn. Hy Hy thực không hiểu cảm giác của mình, ngượng ngùng có,  kích thích cũng có. Lí trí cũng dần mất đi, chỉ còn lại hành động theo bản năng. Cậu vòng tay ôm lấy cổ ảnh, bàn tay khẽ luồn vào mái tóc anh.

 Nụ hôn ướt át kéo dài tưởng chừng nhữ sẽ không dừng lại…

 Tối đó, sau khi về nhà, nghe ba mẹ phổ biến, Hy Hy liền đỏ mặt nói:

 “Không được không được, tại sao Bảo Bảo anh ấy lại ngủ tại phòng con chứ?!”

 “Cái này cũng là bất đắc dĩ, tại phòng cho khách nhà mình lâu chưa sử dụng nên bụi bặm lắm ah~~ Với lại, hai đứa là đàn ông với nhau, ngại cái gì chứ? Hay là có gì…” Bà Lý che miệng cười hô hố.

 “Không có, tuyệt đối không có gì. Con ngủ với Huỳnh Tổng là được rồi chứ gì?!”

Hy Hy nói xong, vác khuôn mặt đỏ như trái gấc lên trên phòng.

 Không hề biết trước khi Bảo Bảo theo lên, đã được cổ vũ vô cùng nhiệt tình.

 “Con rể tương lai, cố lên nhá, Hy Hy đẹp nhất đêm nay ah~~~~”

Hy Hy vừa tắm xong đi ra liền ôm bụng cười ngặt nghẽo 

“Haha, anh mặc bộ này của ba em rất hợp nha~~”

 “Còn trêu anh. Rõ ràng giờ trông anh rất kì cục nha~”

 Bảo Bảo nhăn nhó nhìn xuống bộ quần áo từ thập niên nào của nhạc phụ tương lai.

 “Không có, trông anh thực ra dáng người đàn ông của gia đình ah~~”

“Hy Hy, lại đây…”

Hy Hy lon ton chạy lại bên Bảo Bảo. Do nhảy mạnh lên giường mà áo liền xộc xệch đi, nửa kín nửa hở, ngực thì hơi lồ lộ , bụng cũng bị vén lên phân nửa. Bảo Bảo nuốt khan, không kìm được cúi xuống hôn lên môi Hy Hy. Hy Hy cũng vô cùng ăn ý vòng tay ôm lấy Bảo Bảo, mặc cho anh hôn môi.

 “Hy Hy…”

 “Ưm…”

“Đáp ứng..... anh, được.... không…”

 Bảo Bảo hô hấp có phần dồn dập, giọng nói đứt quãng, nghe có gì đó như đang kìm nén. Anh nhẹ nhàng hôn lướt xuống cần cổ thanh mảnh của Hy Hy, sau đó mút mạnh tạo thành dấu hôn.

 “A!”

 Không đợi Hy Hy trả lời là Bảo Bảo đã hành động

 “Được không Hy Hy…”

Hy Hy đỏ mặt khi vô tình chạm vào ngực Bảo Bảo, giờ anh đã trượt xuống ngực cậu rồi.

 “Đ...được”

Hy Hy khẽ kêu khi Bảo Bảo liếm nhẹ đầu ngực của cậu. Hy Hy khẽ rùng mình, đầu ngực là chỗ vô cùng nhạy cảm của cậu.Hy Hy thực không chịu được kích thích, càng rên to hơn.

Bảo Bảo lột ra vứt chiếc áo của Hy Hy xuống đất, liền tiếp tục lần xuống chiếc quần đùi, kéo xuống.

“A, không cần…”

Hy Hy hốt hoảng thốt lên. Dù sao lần trước say rượu không nhớ gì, lần này cũng là lần tỉnh táo đầu là lần đầu tiên khi làm tình, cũng có chút gì đó ngại ngùng lẫn không quen đi.

 Hy Hy thật quá ngây thơ, đến giờ phút này vẫn không hay biết gì ah~~~

 “Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng. Sẽ không làm em đau.”

 “Em…A!”

 Lại một lần nữa, Hy Hy bị Bảo Bảo  kích thích làm cho toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng.

 Bảo Bảo  nhẹ nhàng vướt ve hạ thân của Hy Hy.Hy Hy lắc đầu nguầy nguậy, chân run rẩy không ngừng, đạp văng tứ tung gối mền. Cứ thế vuốtt ve cho đến khi Hy Hy không chịu được mà bắn ra.

 “Ha, Hy Hy à, em thật là, nhanh như mà đã...”

Hy Hy đỏ mặt cắn chặt môi. Sau đó không hiểu sao liền bị Bảo Bảo lật úp xuống. Hy Hyxấu hổ úp mặt vào gối, tư thế này, thực kì quái quá TTvTT~~

“Hy Hy, ở đây không có bôi trơn, vì thế, em cố chịu đựng một chút.Chứ anh...không dừng lại được rồi”

Nói rồi liền trực tiếp đem một ngón tay cắm vào cửa mình Hy Hy. Hy Hy cắn chặt lấy gối. Bảo Bảo nhẹ nhàng rút ra đưa vào ngón tay, dần dần Hy Hycũng không cảm thấy đau nữa. Bảo Bảothấy vậy liền đút thêm ngón tay nữa, mở rộng cửa mình Hy Hy

“A, Bảo Bảo, chỗ đó…”

 Bảo Bảo trong lúc đưa vào đưa ra là vô tình chạm vào điểm mẫn cảm của Nghệ Hưng. Cười cười gãi gãi nhẹ chỗ đó, hỏi lại:

 “Là chỗ này?”

 “Đừng đừng ah~ Em không nổi nữa~~”

Ba ngón tay thon dài đưa vào trong liền khuấy đảo khắp nơi. Một lúc sau Bảo Bảo đột ngột rút ngón tay ra, liền cho Hy Hy có phần hụt hẫng.

 “Aaaaaaaaaaaaaaa"

Hy Hy cảm giác như hạ thân đang bị xé tan ra vậy

“Bảo…Bảo Bảo, rút ra đi…Em đau…” Hy Hy thút thít.

 “Từ từ sẽ hết, ngoan, thả lỏng người ra.”

Bên trong Hy Hy kẹp quá chặt làm Bảo Bảo khó khăn trong việc di chuyển. Hy Hy ngoan ngoãn nghe lời, dần dần thả lỏng thân thể. Bảo Bảo được đà liền thúc sâu vào bên trong, đưa đẩy cũng dần có nhịp. Hy Hy phối hợp, đưa đẩy.

“Bảo Bảo, …chỗ đó…”

 “Chỗ nào?” Rõ ràng biết Hy Hy đang muốn cái gì những vẫn là bộ không biết.

" Đừng trêu nữa a~

 Bảo xoay người Hy Hy đổi tư thế, đầu quy liền chạm đúng vào điểm mẫn cảm bên trong. 

 “Ah~~ah~~ah~~Bảo Bảo~~~Em sắp không chịu nổi nữa~~~”

“Vậy chúng ta cùng ra.”

Bảo Bảo nói, chất giọng trầm khàn càng thêm mê hoặc.

“Ân~~~”

 " Em kẹp chặt quá "

“A~~~”

“A~~~”

Hy Hy liền bắn ra, đầy trên ngực và bụng Bảo Bảo.

Bảo Bảo lên một tiếng, đem toàn bộ giải phóng vào bên trong Hy Hy

Khi hai người đều đã chuẩn bị ngủ, Bảo Bảo nhẹ nhàng miết nhẹ tay lên môi Hy Hy, nói khẽ:

“Anh phải lòng em mất rồi”

Hy Hy khẽ cười, rúc đầu vào bờ ngực vững chãi của anh.

“Em cũng vậy. Bất quá, hôm nay mới nhận ra ah~~~”

Sau đó Hy Hy do mệt mỏi mà lăn ra ngủ, Bảo Bảo ngắn nhìn người mình yêu say ngủ, lông mi dài khẽ rung động, đôi môi anh đào hồng nhuận, làn da trắng sáng mịn màng. Chợt Bảo Bảo cảm thấy thực ấm áp. Ôn nhu hôn lên mái tóc nâu mềm mại, Bảo Bảo  ôm Hy Hy vào lòng, dần dần chìm vào mộng đẹp…

Tại phòng sát vách…

“Bà nó à, muộn rồi đó, đi ngủ đi ah.”

“Đợi chút đi, tôi đang nghe ngóng tình hình mà.”

“Có gì đáng nghe chứ?”

“Khoan đã, tôi nghe có tiếng kiểu như ah~~ah~~ah~~ đó.”

“Vậy thì sao?”

“Tôi nghĩ…”

“Ừm?”

“Hy Hy cuối cùng cũng sắp đi lấy chồng rồi nha~~~”

“Ý bà là…Hy Hy cùng Bảo Bảo…?!”

“Đúng vậy. Ân, như vậy thật tốt a~ 


CÂU CHUYỆN CHÀNG TRAI 21 TUỔI BỊ CHÍNH BA MÁ RUỘT BÁN ĐI ĐÃ KẾT THÚC =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: