4.
4. "Cậu mà nói thỏ chê cà rốt thì tôi còn thấy có lý hơn là Lee Sungyeol mong mưa!"
Hôm nay trời rất đẹp. Thật ra thì là vì mùa thu đã đến. Cái nắng thu dịu nhẹ hơn nắng hè, nhưng lại rực rỡ hơn, chẳng gay gắt đến độ đổ mồ hôi mà chỉ dát lên mọi vật cái màu vàng ruộm thơ mộng và nhẹ nhàng. Người ta vẫn nói, mùa thu là mùa của lá đổ, là mùa của cảm xúc thăng hoa, là khoảng thời gian mà con người dễ gần với thiên nhiên nhất, dễ khiến cho lòng người chao đảo, chơi vơi. Không hẳn là vì một lý do nào cụ thể, chỉ là mỗi khi thu đến con người ta thường nhạy cảm hơn. Mùa thu đẹp theo cách riêng của nó. Ai mà đang hạnh phúc ngập tràn thì nhìn cảnh vật chắc chắn nên thơ, chắc chắn đẹp, chắc chắn có trăm thứ để mà vui đùa. Còn những ai đang tâm trạng thì nhìn mùa thu thành ra rất buồn. Tóm lại một câu cho ngắn, hiểu thật đơn giản là mùa thu không tạo nên tâm trạng con người, mà chính con người đem tâm trạng của mình gắn cho mùa thu. Chả thế mà đã có không biết bao nhiêu nhà thơ cả năm... chỉ chờ đến mùa thu là phóng bút, và hàng nghìn bài thơ cũng đã ra đời vào mùa thu, khổ đau có, hạnh phúc sung sướng cũng có. Phải chăng cái đó vẫn được gọi là "tận dụng thời cơ"?.
Nói gần nói xa càng thêm mệt. Sự thật là thu đến rồi, và năm học mới cũng đã bắt đầu được một thời gian. Quay lại trường học, gặp lại thầy cô bạn bè, tíu tít với sách sách vở vở, bài tập, bài luận, câu lạc bộ rồi nhóm họp... ắt hẳn sẽ phải vui vẻ hơn gấp nhiều lần. Cái niềm vui này nếu đem so sánh với sự nghỉ ngơi tận hưởng của mùa hè thì cũng có cái lý thú riêng chứ chẳng phải chơi. Từ đó mà đưa ra kết luận, chẳng ai dở hơi mà ngồi chù ụ ở nhà vào một ngày cuối tuần đầu thu, giữa tiết trời ưu ái như thế kia, phải không? Chắc chắn rồi.
Ấy thế mà lù lù trong góc bếp là một Lee Sungyeol ủ rũ thiếu sức sống đến mức thảm thương! Không phải cậu thiếu ăn hay thiếu tiền, quan trọng hơn tâm trạng cậu không được tốt. Nói giảm nói tránh cho bớt nghiêm trọng, chứ trên thực tế nhìn cậu lúc này chẳng khác cái vẫn được mọi người ví von "mặt thiểu não như mất sổ gạo"!
Lý do vào một ngày đẹp trời, không mưa mà Lee Sungyeol nhí nhảnh lại có khuôn mặt âm u đầy tâm trạng như thế kia là vì sao?
Zoom lại gần hơn một chút, Sungyeol hai khuỷu tay đặt cả lên bàn, hai bàn tay ốp lên hai má, mắt nhìn chằm chằm vào món trứng ốp la, bữa sáng giàu dinh dưỡng mà Daeyeol dày công chuẩn bị. Nhìn đĩa trứng cũng chả khác gì những đĩa trứng khác, thậm chí còn rất ngon mắt, liếc sơ cũng biết trình độ ốp trứng của Daeyeol không phải tầm thường. Có điều, Sungyeol nhìn nó như nhìn đồng rơm đống rạ, như nó chẳng có tý ký lô trọng lượng nào trong mắt cậu. Rồi, cậu thở dài, xoay ánh mắt sang cái ghế bên cạnh, nơi có một con cún xinh xinh đang chăm chú ăn đồ của nó. Có vẻ như cứ thế này thì chẳng mấy chốc con cún nhỏ nhỏ kia sẽ quay sang mà xin phần ăn sáng của cậu mất.
Sungyeol thở dài đánh thượt thêm một cái nữa, não nề không để đâu cho hết.
"Dubu à, appa của mày đi xa cũng được 5 ngày rồi..."
À, thế thì có thể đưa ra giả thiết, Sungyeol mất tinh thần vào một ngày nắng đẹp chẳng qua là vì appa của Dubu đi vắng? Một Lee Sungyeol lại buồn chán vì ba của một con... chó???
...
...
Xa xa phía phòng khách ồn ào. Vậy là chẳng phải Sungyeol ở nhà một mình, tự cậu tách xa cái bữa tiệc cuối tuần nhộn nhịp kia mà thôi. Daeyeol ngó ngó vào khu vực nhà bếp, nơi nó miêu tả là "vùng giông bão". Lắc đầu như ông cụ non, nó phóng ra phòng khách, ngồi bụp xuống ghế sofa cạnh Sungjong. Có vẻ như cả nhóm đã tụ tập khá là đông đủ, thêm luôn cả Moonsoo, cậu nhóc học cùng Daeyeol nên cũng không bỏ lỡ cơ hội tụ tập với lũ anh dở người. Đôi khi điên thì cũng điên thật nhưng mà vui.
"Em bó tay rồi đấy! Cứ tưởng mưa thì mới dở khùng dở chứng. Chứ nắng đẹp như thế kia mà cứ ôm mặt, bó gối trong nhà bếp thì em cũng chẳng hiểu ra làm sao nữa cả". Daeyeol giơ cả hai tay lên trời, tỏ ý đầu hàng trước ông anh trai sáng nắng chiều mưa. Có lẽ cu cậu không thể đối diện với thằng anh khác thường của mình thêm nữa nên mới lôi kéo cả lũ sang đây bàn bạc.
Dongwoo xoa cằm đăm chiêu, Howon vò đầu bứt tóc, Sungjong vuốt vuốt tóc an ủi Daeyeol, Sunggyu nhìn ra ngoài sân tư lự, thằng nhóc Moonsoo thì tủm tỉm cười, riêng Woohyun tay vẫn đều đều xoay cái remote, hứng lên thì đổi kênh một lần khiến cho cái TV cứ gọi là loạn xà ngầu. Anh liếc mắt sang gặp trúng cái nhìn tà ý của cậu út quán café họ Kim. Hai anh em nháy nhau rồi chẳng ai bảo ai đồng loạt nhếch mép. Cái nhếch mép của Moonsoo và Woohyun khiến cho không khí dường như đóng băng lại, mùi nguy hiểm lan khắp căn phòng...
"Chẳng phải Sungyeol không có tinh thần là vì 'appa của Dubu' đi vắng gần một tuần nay rồi sao?"
Cái điểm nhấn trong câu nói trên được Woohyun nhắm vào 5 từ vô cùng quan trọng "appa của Dubu đi vắng". Thế là lần lượt 5 cái đầu còn lại ngay lập tức hướng cả về Woohyun rồi ai nấy cũng... cười một cách rất mãn nguyện. Ra là thế! Cũng có gì quá nghiêm trọng đâu!
"Appa của Dubu đi vắng thì chẳng phải còn 'bác, chú, cậu... của Dubu' ở nhà hay sao? Thật tình..." Daeyeol cho dù đã hiểu nguyên do thì vẫn tỏ ra nhăn nhó.
"Nhưng mà người ta chỉ cần 'appa của Dubu' thôi! Hiểu chưa nhóc?" Sungjong ghì đầu cậu em xuống ghế, kéo theo cả lũ hùa vào đánh hội đồng. Tội nghiệp Daeyeol, tinh thần đã suốt ngày bị thằng anh ruột hăm dọa, giờ lại bị cả một lũ anh người ngợm không xác định đè nén, chắc chắn càng lớn sức chịu đựng của Daeyeol càng được rèn luyện một cách cực kỳ công phu và bài bản. Tương lai sẽ sớm được duyệt vào danh sách "tinh thần thép" của kỷ lục Guiness cho mà xem.
...
...
Sungjong đang cười như điên trước cảnh tượng ông hyung nói dễ thương cũng đúng mà nói khùng khùng cũng chả sai. Thật ra Sungjong biết thừa cái vấn đề của Sungyeol lúc này là gì. Cậu cũng thừa biết cáchSeoulvài giờ bay cũng có một tên chẳng thể nào mà ngủ được. Người ta nhớ nhau thì ngủ làm sao? Kim Myungsoo nhớ Lee Sungyeol thì rõ mười mươi rồi, chẳng còn gì để bàn luận. Chỉ là Lee Sungyeol không tự ý thức được mình cũng đang nhớ cái người đi xa. Qua chuyện này, "Hội đồng người thân" của Sungyeol mới rút ra một điều: khi trời mưa thì khoobg ai muốn gần Sungyeol, còn khi vắng Myungsoo thì... Sungyeol cũng chẳng muốn gần ai, Ở hoàn cảnh này mà ai lỡ vạch trần cái sự thật rõ như ban ngày kia ra trước ông hyung cậu thì đảm bảo trăm phần trăm sẽ bị chối bay chối biến, rồi không tiếc lời mà rủa xả "appa của Dubu".
Nói đến "appa của Dubu" Sungjong không nén nổi tiếng cười khùng khục trong miệng khi nhớ đến sự xuất hiện của chú cún nhỏ và nhớ đến cái cách mà Sungyeol hyung của cậu tạo lập nên một gia đình. Một gia đình cực kỳ lộn xộn mà chẳng ai cãi lại được.
Dubu là chú cún con lông trắng muốt, giống chó Jindo, kỷ niệm ở Jindo mà sống chết gì Sungyeol cũng phải đem bằng được vềSeoulmới chịu. Chuyến đi Jindo lần ấy, Sungjong chẳng mong chờ gì Myungsoo hằm hằm vác xác ra tận đó mà bảo vệ Sungyeol. Cho dù Sungjong đôi khi cũng hơi lơ đễnh một tý, nhưng có nhất thiết phải đi theo ra tận đó để đề phòng trời mưa? Cậu thấy mình ăn ở còn phúc đức nên 3 ngày ở Jindo không hề có một hạt mưa. Chiều tối ngày thứ 2 cũng có giông một chút, nhưng mây chỉ kéo đến rồi lại tan. Chắc ông trời thương tình lời cầu nguyện của Sungjong ăn ở hiền lành mà tha cho. Cậu rùng mình không dám nghĩ đến nếu trời mà có mưa thì Myungsoo sẽ xử cậu thế nào, đem thui hay nhét vào tủ lạnh? Nghĩ đến cũng đủ sởn da gà. Myungsoo bình thường chẳng động đến ai bao giờ, nhưng chỉ cần một việc bé cỏn con liên quan đến Sungyeol là anh ta phát cuồng lên. Thật là...
Cũng may mà chuyến đi kết thúc êm đẹp. Khi về Sungyeol vác theo một con cún Jindo đáng yêu, trắng xinh như đậu phụ nên mới gọi là Dubu. Vừa đặt chân vào khách sạn trước giờ trả phòng, Sungyeol đã chỉ thẳng tay vào Myungsoo mà phán xanh rờn "Từ hôm nay, cậu là appa của Dubu và phải có trách nhiệm với nó. Biết chưa?".
Sungjong nhớ như in cái mặt đơ lâm sàng của Myungsoo khoảnh khắc ấy. Ăn ở thế nào mà lại bị phong cho cái chức: ba của một con cún! Cậu đã lắc đầu cười rất mỉa mai, hay cho một Kim Myungsoo, cool cho một Kim Myungsoo. Rốt cục cũng chỉ đạt được đến mức là cha nuôi của một con cún!!!
Nhưng dường như Kim Myungsoo chẳng thấy nhục với cái chức vừa được đội lên đầu, còn te tởn phóng qua Sungjong mà bắt kịp, ôm vai Sungyeol với nụ cười và khuôn mặt nham nhở không để đâu cho hết "Tôi sẽ làm appa Dubu nếu cậu là omma nó!". Đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", Sungjong khinh khỉnh liếc cái gia đình ấm đầu tập thể kia mà không nói lên lời.
Nhưng rồi cậu cũng chẳng đắc ý được lâu. Chỉ sau đó vài ngày, theo "ý tưởng cây phả hệ" của Kim Myungsoo chết tiệt thì lần lượt các hyung, cậu và hai thằng nhóc em cũng được liệt vào "họ hàng của Dubu" hết. Thế đấy! Có lẽ sung sướng nhất, hài lòng nhất vẫn là Lee Sungyeol và Kim Myungsoo khi được thỏa mãn "thú côn đồ du côn" bắt ép người khác. Chưa kể đến cục cưng bốn chân Dubu, chắc nó cũng hạnh phúc lắm khi tự nhiên xuất hiện một đống người thân.
Hôm nay sau cuộc bàn tán xôn xao về tâm trạng của Sungyeol, Sungjong quyết định ngủ lại với ông anh cho có người an ủi, dù cậu chẳng biết có nhất thiết phải an ủi không. Vừa vào năm học mới, khoa Nhiếp ảnh Myungsoo theo học có một suất thăm quan và trao đổi kinh nghiệm học tập với ĐHTokyo. Và chẳng ngạc nhiên khi Myungsoo được đề cử. Tất nhiên là anh ta vui đến nhảy tưng tưng rồi, nhưng chợt nhớ ra vấn đề mang tên Lee Sungyeol nên còn lưỡng lự. Sungjong đã phải ca một bài rất dài về... thời tiết mùa thu và về vai trò to lớn của chuyến đi này với Myungsoo. Theo đó hai điều tối quan trọng: một là mùa thu thì sẽ không có mưa (chính xác hơn là ít mưa), hai là chuyến đi chỉ có 2 tuần mà sẽ giúp Myungsoo tích lũy được khá nhiều kiến thức. Mãi rồi phải đến gia đình can thiệp, Myungsoo mới xuôi xuôi mà xách vali ra sân bay.
Sungyeol lăn lộn thêm một vòng trên cái giường rộng thênh thang. Cả hai anh em nằm bò nhoài rồi mà vẫn thấy trống. Nghe tiếng thở dài rồi giọng Sungyeol vang lên đầy chán nản "Jongie à, sao dạo này không thấy có mưa nhỉ?". Rồi lại thở dài, lăn người sang bên kia, úp mặt vào gối...
Mắt Sungjong thiếu nước lồi ra như hai con ốc nhồi nữa thôi. Cũng may là trời tối không nhìn rõ mặt chứ không thì hẳn là phải kinh dị lắm!
Lee Sungyeol mong mưa ư? Chẳng lẽ ngày tận thế đã đến cận kề rồi? Chẳng phải các nhà tiên tri nói 12/12/2012 mới đúng ư? Không phải từ giờ đến lúc đó còn tận mấy tháng nữa à?
Sungjong xoay lưng đối diện với lão anh còn đang mải lầm bầm chưa chịu ngủ dù hai mắt đã díp cả rồi. Cậu với tay lấy cái điện thoại, hơn 12h đêm. Thế thì bên kia cũng đang đêm như này rồi. Nhưng không kìm được, cậu bấm bấm một tin nhắn "Hyung, Yeol hyung đang mong trời mưa đấy!". Ngay lập tức, chưa đến một phút đã nhận được phản hồi "Cậu mà nói thỏ chê cà rốt thì tôi còn thấy có lý hơn là Lee Sungyeol mong mưa!". "Em nói thật, không đùa. Liệu hyung ấy có sao không?". "Sao cái đầu cậu ấy Lee Sungjong. Tôi đã dặn là cậu phải chăm sóc cậu ấy cẩn thận cơ mà? Cậu làm gì Yeollie rồi?". "Em thề em không làm gì cả. Hyung ấy những ngày không đến trường thì chỉ ngồi ở nhà than ngắn than dài với con Dubu thôi. Hyung liệu cái thần hồn về mà giải quyết đi". "Aish, rốt cục thì cậu ấy làm sao vậy?". "Hyung, em thấy hyung ngày nào cũng nhắc tới Yeol hyung, tình yêu hyung dành cho hyung ấy tỷ lệ nghịch với nếp nhăn ở não thì phải. Không cẩn thận não hyung cũng có ngày phẳng lỳ như đường cao tốc đấy!".
Cậu nhếch mép hài lòng rồi... tắt máy. Trêu đùa Kim Myungsoo bao giờ cũng là một trong những chuyện thích thú nhất của cậu.
Không nhận ra rằng có người cũng đang nhớ hyung đến mức không ngủ được sao Kim Myungsoo? Người ta nói cấm có sai, yêu phải kẻ ngốc sớm muộn gì cũng sẽ biến thành ngốc! Thôi thì cứ mặc kệ những người ngốc đang yêu nhau đi!
Sungjong cười thêm cái nữa rồi kéo chăn, ngủ thẳng cẳng!
...
...
______End 4/5______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro