Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XA NHAU VÀ ĐIỀU BẤT NGỜ

-Anh sẽ sang Mỹ, một năm! Anh sẽ ở đó và chữa bệnh! Anh hỏi bác sĩ rồi Jihyo à, họ có thể chữa lành bệnh cho anh! Anh sẽ đi, anh không muốn nhìn em như thế này đâu!!!

Đó là điều mà anh đã nói với Jihyo, và sau đó cô đã loạn lên!

Anh đau đớn nhìn Jihyo, anh phải làm việc này, cả hai đều không muốn phải xa nhau, mặc dù chỉ là đi chữa bệnh. Cô tự khi nào vì không muốn xa anh nên chấp nhận đau đớn cùng những cơn điên. Anh kjhông muốn xa cô vì sợ người yêu bé nhỏ tổn thương, sợ không ai lo lắng và vì quá yêu cô! Nhưng anh không muốn mình đem những vết thương thể xác cho cô nữa! Anh đã quyết định!

Jihyo khóc nấc lên, cô chưa bao giờ xa anh quá một ngày mà giờ anh bảo sẽ đi xa cả năm trời, cô biết làm thế nào. Ghì lấy cánh tay anh, cô nức nở:

-Đừng đi đâu hết! Không cần chữa bệnh mà... em chịu được hết, đau em cũng chịu, em không sống được nếu không có anh đâu...

-Jihyo à, xin em! Anh rồi sẽ quay về, anh làm sao có thể xa em chứ. Nhưng anh không muốn mình làm em đau đớn nữa! Anh xin em! Anh sẽ đi! Rồi về anh sẽ mang cho e nhiều hạnh phúc hơn!!•anh ôm chặt cô và anh cũng khóc•

- nhưng mà Gary....

- Đừng nói nữa Jihyo! Anh yêu em rất nhiều, vì vậy anh sẽ đi. Nếu như yêu anh,... thì Jihyo à!! Hãy đợi anh về.... Nhé em?

Tới đây, cô biết không thể bắt anh từ bỏ ý định, đành buông xuôi, côm ôm chặt anh mà khóc, mặc kệ anh dỗ dành, cô cứ khóc... khóc rất nhiều... vì cô biết sắp tới cô sẽ phải khó khăn lắm..

Trở về với ngôi nhà ấm áp! Cô và anh cùng im lặng! Anh đã kí giấy với bệnh viện và 2 ngày nữa anh sẽ bay qua Mĩ, bắt đầu ca chữa trị liên tục! Cô ngồi trên giường nhìn mông lung vào khoảng không... cô không biết mình phải suy nghĩ về điều gì... Anh bước vào phòng, trên tay bê một tô cháo thịt bò nóng thơm phức... đặt tô cháo lên bàn nhỏ, anh ngồi lên giường

-Jihyo à! Anh mang cháo lên nè! Ăn nhé?

Jihyo quay sang nhìn anh, đôi mắt cô vô định, những giọt nước mắt như trực trào ra khỏi khóe mi. Rồi chậm rãi cô ôm anh, úp mặt vào ngực anh, tay siết chặt, cô tưởng chừng như nếu lỏng tay, anh sẽ đi ngay mất!

Thân hình cô lại run lên, nước mắt cô lại rơi thấm ướt áo anh, tiếng nấc ngày một to dần. Xót xa ghì người yêu bé bỏng vào lòng, anh hiểu cảm giác của cô! Anh cũng vậy thôi, nhưng vì anh là đàn ông, nên anh không thể yếu đuối được!

-Đừng khóc nữa Mongji à! Anh đau!

- Em .... em sẽ ra sao .... vào những ngày tới đây Gary?? •cô nấc lên trong tiếng khóc•

- Anh sẽ cùng em vượt qua mà! Jihyo của anh! Em mạnh mẽ mà phải không? Hãy giúp anh nhé Jihyo!!

Cô không biết nói gì, chỉ biết câm lặng mà khóc, cứ ôm chặt lấy anh, không rời xa! Cả ngày hôm ấy cô cứ dính lấy anh, không mỉm cười, cũng không nói năng, anh đi đâu, cô đi theo sao, tay khẽ níu áo, anh nấu cơm, cô ôm chặt anh từ đằng sau,... anh xem tivi, cô nằm gối lên đùi anh, úp mặt vào eo anh và quàng tay ôm lấy anh... kể cả khi anh đi tắm, cô một mực đòi vào chung, và ngồi thế nhìn anh! Đôi lúc mệt mỏi, Jihyo chợp mắtg một lúc, khi mở mắt ra không thấy anh, cô hoảng loạn chạy khắp nhà tìm anh, đến khi thấy anh thì ôm chầm lấy rồi khóc nức nở.... cô cứ như vậy, hành động như một đứa trẻ, nhưng lòng anh đau xót!

Đêm ấy khó ngủ, Jihyo cứ mãi ôm anh chẳng buông, úp mặt vào ngực anh, cô không khóc nữa, nhưng cùng không ngủ! Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô

-Jihyo! Em có muốn anh giống hai năm trước không?

Cô ngước lên nhìn anh khó hiểu, cô không trả lời, rúc sâu vào người anh tránh né.

- Đừng im lặng vậy! Em có biết nhìn những vết thương trên người em, anh đau đớn lắm không? Mà những thứ đấy là do anh gây ra? Nếu là em, em có đau không Jihyo?

Cô vẫn im lặng, tay anh vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, môi khẽ hôn lên trán

- Nếu thực sự yêu nhau! Hãy cùng anh vượt qua cơn bão này nhé? Đây là lối thoát duy nhất để anh và em hạnh phúc tới mai sau em à! Em đã chịu khổ chịu đau vì em, anh rất mang ơn! Nên giờ hãy để anh đền đáp lại! Hãy để anh qua Mĩ, dù là nơi đâu, bên anh vẫn có em thôi Mongji, càng yêu em anh càng muôan nhanh hết bệnh! Vì em, mọi thứ, Jihyo à!!!

Giọng anh như thẳm vào tim cô, cô nhận được tình yêu của anh qua từng câu chữ, cô ngẩng lên, rướn người lên ngang anh, cô hôn anh thắm thiết. Nụ hôn chan chứ tình yêu sâu nặng! Hai cặp môi cứ quấn lấy nhau không buông rời... nụ hôn ngọt ngào! Họ cứ tận hưởng nhau, vì sắp tới họ sẽ xa nụ hôn này một thời gian dài...

Cứ thế hai ngày cuối bên nhau trôi qua nhanh, hôm nay là ngày đôi tình nhân xa nhau! Cô và anh, cả hai đã chuận bị tâm lí sẵn sàng, gương mặt cũng không còn u sầu, họ muốn cùng nhau vui vẻ, tươi cười những giây cuối ở cạnh nhau trước chuyến đi một năm trời ròng!

Cô gấp quần áo, chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi của anh, bỏ những đồ vật cần thiết cho anh, không sót một thứ, quần áo, vật dụng cá nhận va cơ man thuốc bổ, cô sợ anh sẽ khônh giữ sức khỏe tốt khi xa nhà. Anh ngồi ngắm nhìn cô, sắp xa bóng dáng này rồi, anh sẽ ổn phải không? Anh tiến lại gần cô, hôn tới tấp vào cổ vào tóc cô, và bất ngờ, anh cởi chiếc áo thun của cô đang mặc ra, gấp ngọn cho vào vali... cô giờ đứng hình trước hành động của anh, nhìn cô hở hang va đơ ra thế kia, anh buồn cười, lấy cái áo khác mặc vào cho cô

- Anh sẽ rất nhớ mùi hương của em!

Cô mỉm cười véo nhẹ chóp mũi của anh! Ôm lấy anh rồi hôn anh, cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, như thể cô lưu giữ hình ảnh của anh trong tâm trí!

- Ôi trời ơiii!!! Em sẽ nhớ anh đến chết mất!! Đển cái áo này lại cho em nhé! •cô ỉ ôi, tay vân vê cái áo của anh•

Quấn lấy nhau, trao nhau những yêu thương nồng ấm, một hai tiếng nữa là chia xa, họ sẽ đợi nhau cùng bao yêu thương và nhớ nhung sâu thẳm...

Anh ôm chặt Jihyo, hôn lên môi cô, lên má, lên mắt, trán, mũi,... anh hôn khắp mặt cô lưu luyến

-Anh dừng lại đi, đang ở sân bay đó!

Anh không hôn nữa. Nhìn nhau đầm ấm, Jihyo nói ngọt ngào

- Luôn nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Đừng quá lo cho em, em sẽ ổn! Nhanh chóng chữa trị và về với em! Em yêu anh, Gary à!

Anh ghì cô vào lòng, cô cũng vòng tay xoa lưng anh

-Em ở nhà ngoan nhé, có gì khó khăn phải nói cho Sun Mi em gái anh ngay đấy! Đừng để bệnh, anh xót lắm. Yên em nhiều lắm Jihyo à!

Quyến luyến rời xa, thời khắc xa nhau cũng phải tới. Nhìn máy bay anh đang ngồi bay thẳng lên trời xanh, Jihyo thẫn thờ nhìn theo, vẫy vẫy tay theo chiếc máy bay

-Nhanh về nhé anh!

Ngồi trên máy bay, anh luôn nhìn ra cửa sổ, nụ cười, gương mặt của Jihyo cứ như hiện lên trước mặt anh, lòng anh nôn nao khó tả, anh cứ muốn quay về. Thực sự là anh đã thấy nhớ cô rồi.

----------------------

Ngày nào cô cũng mở WC nói chuyện với anh! Thật khó khăn khi một ngày không được nghe giọng anh và nhìn gương mặt anh! Ngày nào cũng phải nhắc anh ăn uống, uống thuốc bổ đều đặn! Mỗi ngày nhìn anh tươi cười, không gầy gò mệt mỏi, cô bớt lo lắng biết bao nhiêu!

Về phần anh, nhớ cô khôn nguôi khó tả, cả ngày chỉ chờ để nhìn thấy cô! Dù hôm nay bài tập trị liệu có khó khăn đau đớn tới đâu, chỉ cần nhìn thấy cô, anh quên sạch! Anh cũng không lo cho cô mấy vì cô gọi em gái Sun Mi về ở chung! Sun Mi rất thương Jihyo, giống như anh!

Anh đi mới nửa tháng thôi, mà như nửa năm. Và một ngày, khi vừa mở máy lên, anh thấy Jihyo của anh mắt sưng húp, nước mắ nước mũi tèm lem! Anh lo tới đau tim, vội vàng hỏi cô dồn dập

- Jihyo à, em sao vậy? Trời ơi, sao lại khóc? Nói anh nghe, ai làm gì em? Sun Mi làm gì khiến em giận hả Jihyo à!!!!

-nè ông kia, sao đổ lỗi tôi! Lỗi tại ông đấy, đừng có đổ cho em gái ông! •Sunmi bị nghi oan liền xông vào la làng•

- Jihyo à? Tại anh sao? Anh xin lỗi, nín đi, nói anh nghe, sao vậy em? Nói anh nghe đi mà!!!!

-Gary à!!!! Em... em...!! Anh đó Gary....

Cô nói nhát gừng nhát tỏi, làm Gary như lửa đốt bừng bừng, anh không hiểu là chuyện gì. Jihyo thì không dám nói ra, cứ ngập ngừng. Phía bên này, cô em Sun Mi nhìn Jihyo như vậy, lắc đầu chán nản, giật cái lap top, chỉa thẳng mặt mình rồi nói

- Ông kia nghe đây! Jihyo của ông, CÓ THAI RỒI! và mang thai đấy! Cả ngày hôm nay ói quá chừng, khổ thân em gái ông đi dọn dẹp đây! NGHE CHƯA???

Đầu bên kia đứng hình, anh nghe thấy gì vậy? Sun Mi nó bị sảng hay sao mà nói linh tinh? CÓ THAI sao? Ý Sun Mi là Jihyo có thai sao? Và anh...."ahhhh, đúng rồi, hồi ở nhà có làm mà, nhưng thật không nhỉ???"

Anh chợt nhớ ra, rồi như thể vẫn chưa tin lắm! Anh hỏi Jihyo

-Sun Mi nó nói đúng không em? Jihyo, em có thai rồi sao?

Jihyo ngại ngùng nhìn SunMi rồi nhìn anh qua màn hình lap top, cô gật đầu! Và rồi, cô nghe một tiếng hét chói tai! Cô thấy anh đang nhảy cẫng lên vui sướng, anh nào ngờ được điều này!

- Anh được làm bố rồi, anh có con con rồi! Jihyo à em giỏi quá, có con rồi!!! Thần linh ơii, tôi có con rồi!!! Jihyo, anh yêu em, anh yêu em, yêu em nhiều lắmmmm!!!

Anh cứ hú hét loạn lên, Jihyo nhìn anh hạnh phúc, cũnh cười tươi, nụ cười của một người hạnh phúc nhất trên thế gian! Đêm hôm ấy, có một người xoa bụng mình mỉm cười trong đêm mộng và một người ở nơi xa xôi hơn mất ngủ!

Cứ thế thời gian trôi nhanh, và ngày đứa bé trai trong bụng Jihyo chào đón tia sáng mặt trời, kết tinh tình yêu của Gary và Jihyo đã ra khỏi bụng mẹ, Jihyo cười trong những dòng nước mắt hạnh phúc. Anh cũng được thấy con, anh cũng khóc, anh khóc vì mừng, và khóc vì buồn tủi, anh muốn được ôm con bây giờ, muốn được hôn đứa con trai đầu lòng của anh ngay

-Hee Soeng! Kang Hee Soeng! Ba yêu con!

Hai tháng nửa thôi là anh hoàn thành! Giờ anh cũng đã khỏi bệnh nhưng cần hoàn thành khóa điều trị! Giờ anh đã không còn những cơn điên lọan! Anh đã trở lại hai năm trước! Anh nhớ Jihyo và con trai! Ngày nào cũng ngắm nhìn con cả tiếng đồng hồ không chán ngán! Anh muốn về thật nhanh! Về bên gia đình nhỏ thật nhanh!

Chiếc máy bay đáp cánh sân banh In Choen, người đàn ông kéo chiếc vali bước đi nhanh chóng, môi nở nụ cười tươi. Anh ngó ngiêng tìm kím bóng dáng quen thuộc! Và rồi anh đứng ngây, trước mặt anh là một thiên đường!

Người con gái anh yêu đứng đây, bên cạnn là em gái Sun Mi, bế trên tay thiên thần nhỏ của anh! Anh rớt nước mắt. Chạy nhanh ôm chầm lấy Jihyo. Trời ạ, cả năm rồi, cả băm rồi giờ anh mới được chạm vào cô, hít lấy hít để hương thơm quen thuộc ấy, anh ghì lấy thân hình mà anh mong nhớ!!!

Buông cô nhẹ nhàng, anh liền giành đứa bé từ tay em gái, nhìn ngắm đứa con, đúng là con anh rồi, y hệt anh! Anh khóc, hôn đứa bé liên tục

-Hee Soeng! Ba về rồi! Ba về với con trai rồi đây!!!

Anh cười to sung sướng, gia đình nhỏ của anh! Điều hạnh phúc này quá to lớn! Anh thật may mắn! Rất may mắn! Anh ôm lấy Jihyo và Hee Soeng, hôn tới tấp lên má! Đứa trẻ nhìn anh cười ngây, nụ cười của mẹ nó. Nó nhận ra bố nó, nó cười chào đón anh trở về

Hạnh phúc là như thế! Sẽ không có gì thay thế được! Gary tự hào lắm! Vợ đẹp - con ngoan! Còn gì hơn nữa chứ! Nhìn Jihyo, con người anh yêu thương vì anh mà hai năm ròng đau đớn hứng chịu. Anh thề với trời đất, anh sẽ hi sinh mọi thứ để đem tất cả hạnh phúc cho gia đình bé nhỏ của anh!

[END FIC]

PS: ấy da end rồi! Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ Linh! Nói nghe nè! Có Ngoại truyện nha! Ngoại truyện hot nha!! Yêu mọi người :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro