Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VÌ EM THÔI!

Nắng lên Seoul trong vắt, màu nắng trong như thủy tinh, cái nắng ấm không gay gắt chiếu trên con đường nhựa chan hòa, như ấp ôm cả không gian... trời đẹp, nắng thanh cao nhưng cóa một nơi vẫn là một màu đen tối, im lặng đến rợn gáy...

Ngồi nhà như bị chia làm hai thế giới, gian ngoài ánh sáng le lói rèm cửa cố vươn vào cái gian nhà trong. Nơi ấy tối và lạnh, nơi ấy có mảnh vở thủy tinh, có hơi men rượu và có một căn phòng với hai thể xác bị bóng tối phủ lên... Anh cựa quậy trong cơn nhức đầu như búa bổ, chỉ biết nằm đấy tỉnh giấc mà không nhỏm dậy được, nheo chặt mắt cố xua đuổi cơn đau đầu... và rồi anh nhớ tới con người đang nằm trong căn phòng ấy.

Như có ai đó tát gáo nước vào mặt, anh tỉnh hẳn, nhận thức được xung quanh, chửi thề khi nhìn thấy rượu loang trên tường và đống vỏ chai tan nát nơi chân tường. Anh bật hẳn dậy, phóng thẳng tới căn phòng, nhưng chỉ mới hai bước chân mà mắt anh mờ hẳn đi, đầu buốt căng khiến anh ngã lăn ra đất, ôm đầu ghiến răng rít một tiếng cùng cơn đau. Nhưng sao ruột gan anh nóng ran lên, bất an ập tới tâm trí! Anh lì lờm gượng dậy và từng bước như lết vào căn phòng.

Tim anh như bị ai đó bóp chặt, anh thấy Jihyo mà lương tâm như lấy dao xắt nát bươm! Jihyo của anh hiên trần như nhộng, hai tay treo cao, cơ thể ngồi dựa vào tường và mắt nhắm ghiền.

-Chết tiệt! Mày lại làm gì với Jihyo vậy chứ?

Anh bước từng bước không nhanh cũng không chậm, anh ôm lấy Jihyo, khóc rấm rứt lên vai trần của cô! Nhưng sao cô không phản ứng lại? Anh nhìn cô mắt vẫn nhắm, lắc nhẹ vai cô

- Jihyo à??? Jihyo! Dậy đi em!! Jihyo à!!!

Đáp lại anh vẫn là cô với đôi mắt không mở, nhịp thở chậm, thân hình cô mềm oạt và hơi lạnh... Anh hoảng hồn, ngày càng lắc mạnh vai cô, gỡ hai dây trói ra, rồi cứ liên tục gọi tên và lay cô dậy! Hai mắt to tròn dần mở ra nhìn anh, đôi mắt chỉ hé nhỏ ra với sự mệt mỏi,.. Gary mừng húm, nhưng rồi hai mắt Jihyo lại đóng chặt, người cô lả dần đi!

Anh cứ hét gọi cô, ra sức lay cô dậy, nhận ra như vậy không có kết quả, anh chụp ngay điện thoải và gọi taxi đưa cô đến bệnh viện!

Ngồi trên xe mà anh vô cùng hoảng loạn , anh lại làm cô đau đớn, lại lấy cô làm con búp bê để xả cơn điên. Nhìn những vết dao trên tay chân, xót xa chạm nhẹ vết dao máu khô dính lại trên gương mặt cô, những vết bầm tím, vết răng rớm máu trên thân thể, anh chửi thầm mình, anh nhận ra nỗi nguy hiểm của con quỷ trong anh, anh muốn lấy dao róc da róc thịt mình vì đau đớn, anh chỉ biết ôm ghì lấy thân thể mềm oặt của Jihyo, nước mắt rơi không ngừng:

-Anh xin lỗi, Xin lỗi em Jihyo à!! Anh đáng chết, giết chết anh đi Jihyo à!! Anh xin lỗi!!!

Jihyo nằm giữa giường bệnh trắng toát, lọt thỏm giữa phòng bệnh to lớn! Những vệt máu đã được lau sạch, những vết dao đã được băng lại. Giờ đây thiên thân của anh bất động và tiền tụy! Nhìn mà xót xa!Bác sĩ nói, cô bị kiệt sức và suy nhược cơ thể. Anh ngồi thừ bên giường bệnh, tay nắm chặt bàn tay gầy của cô, mắt anh nhìn cô, đôi mắt hối hận và đau thương. Anh tự thấy ghê tởm mình, có ai lại đi hành hạ người mình yêu như anh? Một mình anh đã đủ rồi, anh lại lôi cô vào để nhận khổ cho anh?

Từ ngày sửa căn phòng, cứ mỗi lẫn tới cơn điên loạn anh lại nhốt mình trong đấy, gào thét, đập phá,... tới khi hết cơn lại trở ra! Anh không muốn làm đau Jihyo nữa, không muốn thấy những vết thương trên thân thể cô nữa,... anh làm vậy là vì cô, là vì Jihyo anh yêu và có lỗi quá nhiều! Anh hôn nhẹ lên trán, rồi hôn môi, hôn nhẹ vết thươnh trên mặt cô, kéo chăn phủ kín cơ thể cô, chỉnh độ ẩm trong phòng rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Anh đi dọc dãy hành lang dài, và trước mặt anh là bẳng tên chỉ đường tới "Khoa Thần Kinh - Tâm Thần"

Jihyo mở mắt, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi cô, nhăn mặt khó chịu, cổ họng cô khô ran. Với tay qua lấy li nước trên bàn, cô mới phát hiện trên tay gắn dây truyền nước biển và đang mặc trên mình bộ đồ hồng nhạt của bệnh viện. Cô thần người ra khó hiểu, rồi à nhẹ một tiếng, cô nhớ ra đêm hôm qua."chắc anh đã đưa mình vào đây!" •cô nói thầm•

Jihyo dường như quá quen với những cơn đau, cô ngồi dựa lưng vào tường, tay buông thõng truyền nước, mặt cô không cảm xúc, không có một ánh đau đớn hay thù hận gì cả! Cô không bao giờ bắt lỗi anh! Nhưng có vẻ lần hành hạ này nặng lắm đây, nào giờ đây là lần đâu cô bị anh đánh mà phải vào viện!! Sờ nhẹ lên má, vết cắt trên má cô cảm nhận rõ qua bàn tay, cười chu chát:

- Sao cứ phải chịu đau nhỉ?

Cô hỏi, nhưng rồi cũng tự trả lời... rằng cô yêu anh, chỉ vậy thôi, thà cô chịu đau... lúc nào cũng vậy, cô muốn anh hạnh phúc mà nhận phần thiệt thòi đau đớn về phía mình!

Cứ chìm trong suy nghĩ, cô không thèm để tâm đến cô y tá trẻ đã vào phòng! Cô y tá nhìn Jihyo, lắc đầu nhẹ, cô thương Jihyo khi được các bác sĩ tiết lộ nguyên nhận của những vết thương:

- Jihyo-shii, tôi mang đồ ăn cho cô, ráng ăn rồi uống thuốc nhé! Tôi để đây!

Cô y tá nhẹ nhàng nói, mỉm cười dịu dàng. Đỡ lấy khay cơm, Jihyo xắn thìa cơm bỏ vài miệng, cô đang đói lắm chứ, nhưng cơm bệnh viện dở tệ... cô cứ ngậm cơm trong miệng, không nhai, cũng không nhè ra, cô nhớ cơm mà anh nấu. Nhìn ra cửa sổ, Jihyo lại chìm theo dòng suy nghĩ...

Gary đẩy cửa, nhìn người mình yêu ngẩn ngơ ngồi đấy, má phồng phồng, môi mím lại giữ cái muốn inox, dáng vẻ cô vẫn đáng yêu như thuở nào, anh mỉm cười, anh không bao giờ ngừng yêu cô được. Nhưng anh lại thấy buồn, buồn vì những gì cô phải chịu đựng...

Ôm lấy thân hình bé nhỏ, cô giật mình nhưng rồi nhận ra anh, lấy tay anh đan vào tay mình, Jihyo vẫn lặng im.. anh hôn nhẹ lên vết thương trên má cô "Anh xin lỗi!* •câu nói quá quen thuộc của anh, nhưng phần nào khiến cô nhẹ lòng•. Anh buông tay ngồi nhìn cô, phì cười trước vẻ mặt đáng yêu.

- Ngậm gì đây?? • tay anh chọt nhẹ lên má cô•

- Ơm! (Cơm)

-nhè ra đi nào bé Mongji!! •anh đùa giỡn•

Cô nhè cục cơm trong miệng ra, anh lại tống cục cơm ấy vào miệng mình rồi nhai, trân bộ mặt cười cười với Jihyo

-mất vệ sinh quá đấy anh! •Jihyo đánh nhẹ vào ngực anh•

Anh cười hì hì, vẫn ráng nhai cục cơm dở tệ. Anh muốn trêu đùa để cô bớt buồn đi! Vội vàng pha một li sữa ấm, anh ép cô uống cho bằng hết mới thôi!

-Cho em về nhà đi Gali!!

-Anh sẽ đi kí giấy ngay! Nhưng mà Jihyo này... nghe anh nói...

-Ưmm...

Anh thì thầm vớii cô, mặt cô dần tái đi, mắt mở to nhìn anh. Giật dây truyền nước ra, đứng phắt dậy, nhưng rồi cô lảo đảo khuỵu xuống, anh tức tốc bế cô lên giường, lo lắng ngập tràn.... trong cơn mê man thở dốc, Jihyo nắm lấy vạt áo anh, giọng thều thào

-... Gary à... không được đâu... không được.. đâu...

Ps:Mai lễ vui vẻ nha mọi người! Mai Linh phải vùi mặt học bài! Nhọ qá thể :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro