
Chap 8
Chap 8
Vài chiếc lông mềm khẽ rung rinh trước cơn gió trườn qua. Tôi hít hà cái thứ không khí lạ lẫm này như một chú mèo con dụi mũi vào người chủ mới để tập làm quen. So với bầu trời màu xám ngoài kia thì nơi này ấm áp tới lạ kì. Lò sưởi cỡ lớn thổi những hơi nóng nhẹ nhàng lên mấy chục con người để níu kéo mùa hè nắng ấm vừa qua, thực ra thì nó cũng hay đấy chứ.
Ngắm nhìn chiếc máy màu tro, tôi nâng lên hạ xuống chiếc ly chứa chất lỏng màu đen rồi mỉm cười. Căn phòng màu trắng này cũng như bao nhiêu căn phòng khác trong cùng công ty. Cũng là hình khối này, cũng là bốn góc cạnh này, cũng vuông, cũng tràn ngập giấy tờ, cũng đẹp, nhưng thiếu. Mây trắng nếu thiếu bầu trời xanh tung hoành thì nó có còn ý nghĩa gì nữa đâu. Có tất cả và thiếu một thứ, như vậy là đủ để mất hết. Chiếc chuông gió reo vui trong căn phòng màu xanh dương đã không còn thuộc về tôi nữa rồi.
- Nhân viên Kwon, cô có thể vào đây một lát không? – chàng giám đốc điển trai nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vâng, giám đốc Kang.
Vẫn mái tóc bồng bềnh láng mượt đúng chất công tử nhà giàu, vẫn vẻ lịch thiệp đáng yêu say đắm lòng bao cô gái, chàng giám đốc trẻ tuổi nhẹ nở nụ cười ấm áp.
- Em cảm thấy công việc của bên marketing như thế nào? – đặt một ly trà nóng bốc khói trước mặt tôi, giám đốc Kang xóa nhòa khoảng cách địa vị với cô nhân viên mới.
- Cũng không đến nỗi tệ. Tôi nghĩ tôi cần thêm thời gian để làm quen với nó – tôi cố vẽ lại đường kẻ phân đôi mối quan hệ bằng đại từ nhân xưng “tôi”.
- Nếu em có cơ hội làm việc ở một môi trường chuyên nghiệp hơn và mới hơn thì có lẽ em sẽ hứng thú với nó hơn – giám đốc Kang đưa cho tôi một phong bì dán kín.
Tôi xé toang nó ra với một chút lo lắng dâng lên. Tôi không sai. Là thư mời làm việc ở Mỹ. Là cái ước mơ của bất cứ sinh viên trẻ nào học ngành kinh doanh. Cầm tờ giấy mà tôi đã từng khát khao lên, tôi cười nhạt. Hương trà đắng ban nãy còn đọng nơi cuống lưỡi bỗng chốc trôi đi vô vị khi tôi nở vành môi thành một đường cong.
- Có cần phải vội vàng vậy không? Chủ tịch Jung sợ à? – tôi không hiểu vì sao tôi lại có đủ can đảm không dùng kính ngữ với người đàn ông quyền lực này. Cái kiểu nói chuyện bất cần đời này tôi đã bị sếp lây cho mất rồi.
- Em có bao giờ nghĩ rằng em và trưởng phòng Jung chỉ là say mê vẻ đẹp của nhau chưa? – giám đốc Kang thẳng thắn khi thấy tôi có hơi hướng chống đối.
- Tôi không phải là chưa từng nghĩ. Tôi luôn luôn nghĩ về điều đó, thưa giám đốc Kang. Chẳng phải trong mắt những người yêu nhau, người yêu của họ luôn đẹp nhất sao. Tôi không say mê vẻ đẹp của trưởng phòng Jung, tôi tôn thờ nhan sắc ấy.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông đẹp trai bảnh bao, tôi sập cửa lạnh lùng. Nếu tôi gặp anh ta trước mùa đông năm nay có thể mọi thứ sẽ khác. Nhưng sẽ chẳng bao giờ có lần thứ hai cho ấn tượng đầu tiên cả. Cái thứ tình cảm tham vọng ích kỉ tôi cảm nhận được qua giám đốc Kang và chủ tịch Jung chỉ làm tôi cảm thấy sợ hãi và khinh ghét đàn ông hơn. Tình yêu sai trái ư? Nếu tôi đứng dưới chân Chúa thề nguyền yêu thương trọn đời với giám đốc Kang thì đó mới là tội lỗi suốt đời tôi không bao giờ gột rửa được.
Hành lang dài sâu thăm thằm níu chân tôi một ngày cuối năm. Tựa mặt vào cửa kính rét buốt, tôi ôm chặt mùa đông vào lòng bằng một hơi thở nhẹ. Tôi yêu khung cửa sổ này. Khi còn khổ sở với hàng núi công việc của bà sếp già khó tính, tôi thường chọn cửa sổ dãy hàng lang gần sân thượng làm bàn ăn thay cho cái không khí trang trọng giả tạo trong canteen công ty. Tôi không thuộc kiểu người sống biệt lập với xã hội nhưng những khi trái tim tôi nhỏ máu, tôi sẽ thu mình lại trong lớp vỏ bọc của chính mình. Lần này không chỉ đơn thuần là tổn thương danh dự, tim tôi vẫn còn chuyển động trong ngực tôi là cả một sự kì diệu của tạo hóa. Tôi không sống, tôi chỉ đang tồn tại thôi.
Chọn một bậc đá hoa cương họa tiết cầu kì nơi cầu thang, tôi nhấm nháp chiếc bánh mì lạt nhách tôi vừa mua bên kia đường. Đối với tôi bây giờ thì dù có ngậm cả hũ muối thì tôi vẫn thấy nó nhạt nhẽo như thường. Chuyển động hàm trên hàm dưới đều đặn theo nhịp tuần hoàn chán chường, tôi thẳng tay ném phần còn lại vào chiếc thùng rác cô đơn cạnh bên. Cầm ly café nguội ngắt lên, tôi thầm ước thứ nước nâu đen này là một loại độc dược. Để khi mà tôi còn chưa kịp nhận thức được rằng sự sống đang rời bỏ mình thì tôi đã chìm vào giấc mộng không bao giờ kết thúc với chiếc ly nhựa uống liền lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cạch!
Gió lạnh mùa đông ào qua người nhưng cơ thể tôi thì lại cháy rực ngọn lửa đam mê. Nơi ngưỡng cửa ngập ngừng, gót giày gõ lên mặt sàn sắc nhọn như chính chủ nhân của nó khựng lại trong thoáng giây. Tôi xoay người lại vào đúng khoảnh khắc âm thanh mở cửa chạm vào màng nhĩ để rồi tôi bất động trước người xuất hiện đột ngột kia.
Bằng khuôn mặt lạnh băng vô cảm, sếp bước qua tôi như không hề trông thấy. Kẻ vô hình nín lặng dõi theo từng tiếng động vang vang não nề. Đôi mắt nâu tôi yêu vẫn đẹp và vô cảm như ngày nào. Đâu rồi giây phút nắng ấm đi qua ngực tôi mỗi khi sếp chạm môi ngọt ngào? Tôi đánh mất thứ tình cảm tôi vội vàng tìm thấy để rồi nỗi đau cứ thế chậm chạp đay nghiến con người tội lỗi. Giữa kẻ ngèo hèn độc bước và công chúa giàu sang cô đơn, ai là kẻ đau hơn?
Cách nhau một bước chân rất vội, tôi có thể ào tới, có thể ôm em và nói với em rằng tôi yêu em, tôi nhớ em đến phát điên lên được. Nhưng tôi đứng lại để nhìn em xa rời vòng tay tôi mãi mãi. Bóng dáng gầy với bộ quần áo công sở kiểu cách đang dần xa khuất kia có lẽ tôi phải tập quên thôi. Mỹ – Hàn, hãy để đường biên giới chia đôi nỗi nhớ nhung ủy mị ám ảnh này đi.
Tôi là kẻ chán đời suốt ngày than thở, phải, tôi luôn luôn lắm điều như thế đấy. Chán đời và thất bại, hình như đi qua một mùa đông tôi lại trở lại làm chính mình. Tìm thấy trong gương cái kẻ đã từng học đòi hư hỏng nửa mùa, tôi cười nhạt thếch. Chiếc váy tôi mặc hôm nay đẹp, quyến rũ và sang trọng lắm, tôi khoác lên chỉ làm giảm giá trị của nó nhưng vẫn phải mặc. Cuộc đời xô đẩy về nhiều phía cứ tưởng do tự nhiên quyết định nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát nổi bàn tay con người. Hai người đàn ông quyền lực muốn kiểm soát cái trò chơi tình ái này đến bao giờ đây?
Đêm nay, một trong những đêm cuối cùng tôi ở lại với cái lạnh của Hàn Quốc, cũng là đêm dạ tiệc cuối năm của tập đoàn họ Jung. Đưa cho tôi chiếc váy được thiết kế bởi một thương hiệu nổi tiếng, giám đốc Kang chỉ nhún vai thay cho lý do. Tôi lờ mờ hiểu được ẩn ý bên trong nhưng tôi chỉ lẳng lặng cầm lấy nó và ném vào chiếc cặp da cũ kĩ của mình. Nếu bây giờ anh ta giới thiệu với cả thế giới rằng tôi là người yêu của anh ta thì cũng có sao đâu. Nếu không phải là em thì là “người yêu” của ai cũng vậy thôi.
Khung cảnh tráng lệ vẽ lên trong đêm tất niên. Trên cành cây, tuyết vẫn còn cố níu kéo mùa đông bằng vài hạt tuyết đọng lại nhưng những nhánh chồi non mạnh mẽ thì đã vươn mình lên trước gió lạnh. Đêm 31 của ấm cúng và đoàn tụ, đại sảnh của tòa nhà chọc trời giữa lòng Seoul lấp lánh mời gọi.
Những gương mặt lướt qua tôi, quen có, không quen có, đều ánh lên cái nhìn ghen tị. Một trợ lý kinh doanh mới hết thời gian thử việc đã ngay lập tức được đề bạt đi công tác nước ngoài với cương vị nhân viên triển vọng nhất năm, ganh ghét là nói giảm đi rất nhiều rồi.
- Em thực sự rất đẹp – giám đốc Kang không thể rời mắt khỏi tôi kể từ khi tôi bước vào bàn tiệc.
- Cám ơn, giám đốc Kang cũng vậy – tôi nói với vẻ lạnh nhạt, tôi thực sự ghét cái nhìn xuyên thấu tham lam ấy.
Đưa cho tôi một ly Champagne, người đàn ông trong bộ vest đen hoàng tử nở nụ cười thân mật. Tôi cầm lấy, không chạm ly với vật thủy tinh chuôi dài gần kia mà dốc hết trong một lần buông tay. Tôi nghĩ đúng, thứ chất lỏng tôi từng rất sợ này chát, đắng nghét và vô vị biết bao.
Vẫn đang trong tư thế chờ đợi cụng ly, chàng giám đốc ngẩn ra giây lát rồi lại tiếp tục cười với vẻ thấu hiểu.
- Chủ tịch Jung muốn gặp em. Chúng ta cùng qua bên kia nào.
- Được – tôi đặt ly rượu trơ trọi xuống và thấy tâm trạng của mình cũng rỗng tuếch như nó.
Người đàn ông với mái tóc bạc uy quyền đứng kia, xung quanh là những con người giàu sang quý phái khác. Bên cạnh ông, cô con gái xinh đẹp lộng lẫy với bộ đầm trắng pha lê sang trọng thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ. Cũng không khác gì cái đêm định mệnh ở quán bar, cũng lại là những con mắt háo hức hướng vào con người tỏa sáng ấy, chỉ không giống ở địa vị và vật chất thôi.
- Chào chủ tịch, chào trưởng phòng – tôi cúi đầu 90 độ trước cha con họ Jung.
- Ah, cô Kwon, tôi cũng vừa nhắc với Jessica về cô – nụ cười của chủ tịch không lên tới mắt, nó chỉ dừng lại ở mức xã giao.
- Thật là vinh dự cho tôi – tôi tập trung ánh nhìn vào chủ tịch Jung để không bị đôi mắt nâu kia cuốn vào mê cung màu nâu.
- Tôi có việc muốn nhờ cô Kwon đây. Không biết cô có sẵn lòng giúp đỡ không?
- Dĩ nhiên là rất sẵn lòng rồi, thưa chủ tịch.
- Hôm nay tôi đã mời đến rất nhiều bạn bè trong giới doanh nhân và cả những nhân vật trong chính quyền nữa, tôi thực sự rất muốn chọn một chàng rể trong số những người ở đây. Bởi vì cô Kwon đã làm việc với Jessica một thời gian nên tôi rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của cô – chủ tịch Jung nói với vẻ đắc thắng lộ ra trên mặt.
- Chuyện hệ trọng của tiểu thư sao tôi lại dám thay mặt Jung gia lựa chọn chứ - tôi thoáng bất ngờ nhưng đã ngay lập tức lấy lại được vẻ bình tĩnh.
- Cô Kwon rất thân thiết với Jessica và tôi tin cô nên không có gì phải ngại cả - cả chủ tịch Jung lẫn giám đốc Kang đều cười với ý tưởng thú vị của họ.
- Được. Tôi sẽ chọn người thật sự xứng đáng với cô ấy – tôi khẳng định.
Đổi lại sự thích thú kia, tôi cũng cười. Nếu hai người đó biết sự sắp xếp của hai người đã khiến cho phần con người hèn nhát trong tôi lên tiếng thì họ sẽ không cười thỏa mãn như vậy đâu. Tôi chưa từng có ý nghĩ mình sẽ từ bỏ, phá hoại, nổi loạn hay bất cứ cái gì đại loại thế trong bữa tiệc này. Nhưng kể từ sau nụ cười chiến thắng kia, tôi sẽ cho họ thấy kẻ hèn mọn có thể làm được điều gì.
Tôi nhìn thẳng vào Jessica lần đầu sau rất nhiều khoảng thời gian bỏ trống ngu ngốc. Cô ấy cũng nhìn lại tôi với một ánh mắt khó đoán biết. Giữ nguyên vẹn sự tiếp xúc bằng mắt, tôi nắm tay cô ấy kéo đi. Tôi được giao phó toàn quyền quyết định chồng của cô ấy cơ mà.
Hất tay tôi ra khi hành lang đã rộng mở cửa chào đón, cô ấy nhăn nhó:
- Cô đang định làm cái quái gì vậy?
- Tìm chồng cho em – tôi nói với vẻ đương nhiên – cha em muốn Yul làm nó mà.
- Ở đây ư? Kwon Yuri, cô điên rồi – em hét lên bằng tất cả sự giận dữ kìm nén từ lời chia tay đêm Noel.
- Một chính trị gia? Một doanh nhân? Một công tử giàu có, quyền lực hay một kẻ tay trắng? Em chọn đi.
Gió lay cành cây khô để hất tung đám tuyết đọng lại bằng sức mạnh kì diệu của sự sống. Đâu đó qua khung cảnh trắng xóa ảm đạm, tôi thấy một chú chim nhỏ trở về tổ ấm sau những ngày tránh đông dai dẳng. Thế là mùa xuân đã về rồi đấy. Tôi yêu cái ấm mùa xuân, tôi yêu cách những mảng màu sắc yếu ớt âm thầm chống lại sắc trắng độc tôn của tuyết. Trên đời này, không phải kẻ mạnh luôn chiến thắng, người chiến thắng mới là kẻ mạnh nhất.
Nhắm mắt rồi lại mở ra để đón khung cảnh bên ngoài vào tầm mắt, tôi hít thật sâu để đưa luồng không khí xuân chớm nở vào ngực. Hành lang này sẽ nói cho những người mang họ Jung biết em thuộc về ai.
Em ngập ngừng trước câu hỏi quá khó của tôi. Đôi mắt nâu được trang điểm bằng tông màu tím nhạt nhấp nháy bối rối. Em không biết là em đẹp như thế nào đâu, công chúa à. Tôi đứng đó ngắm nhìn sự đấu tranh diễn ra bên trong em mà lòng ngập tràn hương hạnh phúc. Cả hai chúng ta đều chỉ nghĩ về người đối diện mỗi khi câu hỏi muốn lấy ai vu vơ buông ra thôi phải không em? Ai đã vô tình trói chặt chúng ta đến nỗi chúng ta không bao giờ muốn sợi dây xiềng xích đó đứt ra thế nhỉ?
- Em biết câu trả lời chỉ có một mà.
Tôi nói khẽ rồi quay lưng bước đi theo tiếng gọi của tia nắng le lói ngày đầu năm. Tòa nhà hiên ngang hùng vĩ này giống như bức tường băng khổng lồ cố gắng giam cầm công chúa nhỏ bên trong bởi không gian rộng lớn của nó vậy. Tôi sợ cái cách người ta lạnh lùng dẫm đạp lên trái tim của người khác mà sống lắm. Tôi muốn đôi mắt ủ rũ của mình được sưởi ấm bởi ánh mặt trời tươi vui. Tôi muốn em thắp sáng tình yêu mãnh liệt trong tôi, tia nắng nhỏ à.
Bàn tay tôi đan chặt vào bàn tay em, cảm giác ngọt ngào theo máu chảy dọc cơ thể này tôi biết nó sẽ xảy đến nhưng tôi không thể ngăn những phản ứng rất đỗi con người như thế này. Đây không phải lần đầu tiên em chạm vào tôi nhưng là lần đầu chúng ta thuộc về nhau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Em đem cái mát lạnh mùa đông áp vào tay tôi thật mạnh để tìm hơi ấm, ngả đầu lên vai tôi, giọng em nghe như một cơn gió thoảng khi hai bàn chân sóng đôi trên con đường tìm tới ánh sáng của tự do.
- Em chọn Yul.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro