Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Chap 7

Một buổi sáng tuyết phủ trắng cả khung trời, người con gái của tôi chạm tay vào chiếc cửa gỗ nâu đục. Để rồi khi tôi còn đang mơ màng bên cuộn chăn tròn ấm thì sếp đã áp mặt vào cổ tôi hít hà. Cúi đầu xuống hôn khẽ lên mái tóc vàng, tôi kéo sếp vào căn phòng ẩm thấp chán ngắt của mình. Buông người xuống chiếc giường loạn đảo chăn gối, sếp chỉ cần quét một tia nhìn là đủ để định giá con người rẻ bèo của tôi.

-    Em nghĩ đúng.

-    Sao?

-    Yul là vật có giá trị nhất trong căn phòng này.

-    Cách đây 5 phút thì đúng, giờ thì không.

-    Huh?

Ánh mắt ngạc nhiên chưa kịp ghé qua thì tôi đã yên vị trên người sếp. Tặng cho cô nàng xinh đẹp một nụ hôn lên chóp mũi, tôi cười.

-    Em luôn luôn là người giá trị nhất dù ở đâu hay làm gì công chúa à. Thế còn lý do của buổi ghé thăm đột ngột vào kì nghỉ giáng sinh này là gì vậy?

-    Chúng ta cùng đi nghỉ lễ nhé.

Và thế là với chỉ một chiếc áo khoác dày nhất trong tủ, tôi bị sếp kéo lên tàu về điểm cuối của cuộc hành trình lạnh băng này. Nếu bình thường như bao nhiêu đôi tình nhân khác thì đây là một kì nghỉ lễ bình thường, với hai chúng tôi nó là sự trốn chạy. Còn sếp trong ý niệm của riêng tôi, giáng sinh không chỉ đơn thuần là Noel với quà và tuyết, gió lạnh còn đem tới hai từ “giải thoát” cho cô ấy nữa.

-    Yul biết nơi đây nổi tiếng với truyền thuyết gì không? – sếp rọi ánh nhìn tò mò vào tôi.

-    Chắc là một chuyện tình nghiệt ngã nào đó – tôi phóng mắt xa xa về phía bức tượng đá vững chắc và dự đoán.

-    Em nghe nói rằng nếu hai người yêu nhau đi theo hai hướng ngược nhau mà cùng tìm được cây cổ thụ trong truyền thuyết và khắc tên lên đó thì dù họ có xa cách thì số mệnh cũng sẽ dẫn họ về bên nhau đó.

-    Không ngờ em cũng tin vào những chuyện như vậy – tôi vỗ tay lên chiếc mũ len của em, mỉm cười.

-    Em chỉ bắt đầu tin kể từ khi em gặp Yul thôi – em đong đưa đầu để hất tay tôi xuống.

-    Vậy mình đi tìm đi.

-    Ừh, em cũng định nói vậy.

Tôi kéo mắt lên nhìn sếp ngỡ ngàng, tôi chỉ đùa thôi mà. Giữa cơn bão tuyết vào lúc 3 giờ sáng đêm giáng sinh như thế này sếp bảo tôi đi tìm một cái cây trong truyền thuyết sao? Trưởng phòng Jung, đây không phải là không thể mà là không tưởng đấy.

Sếp là một cô gái mà tôi không bao giờ có thể ước lượng được sự mạnh mẽ trong con người cô ấy. Có đôi lúc cô ấy yếu đuối trong vòng tay tôi, có những khi khác cô ấy lại bản lĩnh tới không ngờ. Thời gian làm trợ lý riêng của sếp đủ để tôi hiểu được phần nào tính cách đặc biệt đó nhưng việc cô ấy lặng lẽ ra đi vào bóng đêm trắng xóa ngoài kia thì tôi không thể tin nổi. Lắc đầu ngao ngán với nàng công chúa kì lạ, tôi cài lại nút trên cùng của chiếc áo khoác, kéo vành mũ len xuống gần mắt hơn và bắt đầu bước về hướng đối diện.

Thành phố nhỏ ven núi này thực sự rất hẻo lánh. Suốt đêm nay, dấu hiệu của sự sống duy nhất mà tôi gặp chính là bà chủ khách sạn và không còn gì cả. Noel mà khung cảnh lạnh tới cứng người như thế này không bao giờ có thể lãng mạn nổi. Mũi tôi thậm chí còn đau buốt khó thở mỗi khi cơn gió táp vào khuôn mặt bơ phờ vì thiếu ngủ. Hơi thở khó nhọc của tôi đã bị đông đá trước khi tôi kịp hít oxy vào, trong khi đó thì tai tôi tê cứng đi mất thính giác bởi tiếng ù ù rú lên liên hồi trong đêm. Quả thực là nếu không có sếp, tôi đã nghĩ rằng mình đang bị tra tấn vì dám cả gan yêu cô ấy.

Càng bước dài thêm tôi lại càng chỉ tìm thấy sự thất vọng ùa tới bên mình. Những đợt gió nhào tới tát vào mắt tôi đau điếng khiến tôi loạng choạng trong giây lát. Tôi mơ hồ nhận ra những kí ức đen tối chập choạng cứ theo nhau kéo về qua mỗi nhát đánh cứa lòng ấy. Không phải là tôi không tin vào truyền thuyết đó, tôi cũng không phải là không tin vào sự tồn tại của cây cổ thụ đó, tôi chỉ đơn giản là không tin tôi và sếp có thể cùng nhau bước chung suốt cuộc đời này thôi.

Flashback

Chén trà cung đình màu vàng sậm nâng lên, nhấp môi khẽ rồi lại trở về với mặt bàn thân thuộc. Bàn tay với đường gân xanh chìm khuất bên dưới những vệt nhăn thời gian hạ đống giấy tờ chồng chất xuống. Đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn vào tôi, nói giọng ra lệnh:

-    Ngồi xuống đi, cô Kwon.

-    Vâng thưa chủ tịch Jung.

-    Chắc cô cũng đoán ra lý do của buổi gặp mặt nhỏ này – giọng ông Jung không chút cảm xúc.

-    Tôi… - cái cảm giác sợ hãi khi lần đầu gặp sếp còn nguyên vẹn trong tôi khi đối diện với người đàn ông quyền lực bậc nhất Hàn Quốc.

-    Về Jessica – chủ tịch Jung bước ra khỏi chiếc ghế bành êm ái để mặt đối mặt với tôi – với tư cách là một người cha, tôi không cấm cản chuyện tình yêu của con gái mình. Nhưng khi là một đứng đầu tập đoàn nhìn nhận về nhân viên tài năng của công ty thì tôi e là chúng ta có nhiều điều phải nói.

Đôi mắt ông xoáy sâu vào tôi. Câu nói mở đầu đó tôi không thể hiểu khác được ngoài ý nghĩa đảo ngược. Là một người chủ thì không có quyền cấm cản chuyện yêu đương của nhân viên và người cha thì lo cho tương lai của con cái mình thì đúng hơn. Nhưng tôi biết người đàn ông này không chỉ đơn giản nhờ may mắn mà bước lên đỉnh vinh quang như ngày hôm nay. Đằng sau giọng nói có vẻ như thân tình đó là cả một vực thẳm sâu hun hút dành cho tôi.

-    Cô Kwon nghĩ sao nếu cô chuyển qua làm cho bộ phận marketing? – chủ tịch Jung nhấp thêm một ngụm trà đặc rồi tiếp tục câu chuyện dang dở khi nãy.

-    Sao ạ? – tôi đang chờ đợi những lời mắng nhiếc chứ không phải là quyết định thuyên chuyển này.

-    Giám đốc Kang nói với tôi rằng anh ta đang cần tuyển thêm nhân viên cho bên marketing, giám đốc Kang đã đề bạt cô Kwon đây – vẻ mặt và lời nói của chủ tịch Jung không giống như một lời yêu cầu. Nó là ép buộc.

-    Tôi thích kinh doanh và tôi cảm thấy ổn khi làm công việc hiện giờ - phải, tôi yêu ngành nghề tôi chọn, tôi yêu người phụ nữ của tôi, chẳng có lý do gì tôi phải dứt bỏ hai niềm đam mê ấy cả.

-    Chắc cô Kwon cũng biết rằng Jessica sẽ trở thành người kế thừa tập đoàn họ Jung. Có cô phụ giúp Jessica tôi thực sự rất biết ơn, nhưng cô Kwon không nghĩ rằng cô nên để Jessica tập điều hành công việc một mình sao?

Người cha già rót mật vào tai tôi nghe sao ngọt ngào và quan tâm quá đỗi. “Để Jessica tập điều hành công việc một mình” hay là để cho cô ấy yên? “Biết ơn”, hah ông căm ghét tôi vì đã biến con gái ông thành đề tài bàn tán của giới thương nhân sao? Bây giờ tôi mới hiểu lý do đôi giày cao gót ấy nằm cô đơn trên sàn nhảy lạnh lẽo. Xinh đẹp, giàu có và quyền lực thì không bao giờ biết buồn ư? Cái thế giới quan chật hẹp của một con người nghèo khổ như tôi không bao giờ có thể thấy được cô gái bé nhỏ đơn độc trong căn nhà rộng lớn buồn tẻ của sếp. Xin lỗi vì đã không nhận ra điều đó sớm hơn, tình yêu của tôi.

Tôi đủ thông minh để hiểu hàm ý sâu xa của chủ tịch Jung. Tôi phải tránh xa con gái thương yêu của ông ấy ra chứ gì. Tôi còn lẩn quẩn ngày nào bên chân cô ấy thì cô ấy và chính ông sẽ mất hết đúng không. Là một người thành đạt và là một người cha tham vọng tôi không oán trách gì chủ tịch Jung, chỉ có điều tôi thấy tiếc cho ông vì ông đã vô tình đánh mất tình thương quý báu của sếp dành cho cha cô ấy. Con người sống vì tiền và tồn tại bằng tình yêu, nó quá vớ vẩn để chủ tịch quan tâm phải không?

-    Chủ tịch Jung muốn gì ạ? – tôi không chút ngần ngại hỏi thẳng thật ý đồ của người đàn ông ngồi trước mặt tôi. Khi hiểu ra một điều gì đó hình như người ta có xu hướng bất cần đời thì phải.

-    Sang năm cô Kwon và giám đốc Kang sẽ làm việc cho chi nhánh của tập đoàn ở Mỹ, đó là cơ hội tốt cho nhân viên mới như cô.

-    Tôi hiểu rồi. Còn trưởng phòng Jung? – tôi chỉ muốn biết chủ tịch định làm gì với con gái của ông thôi.

-    Làm giám đốc kinh doanh và lấy chồng – ông Jung đúc kết ngắn gọn.

-    Cứ vậy đi – tôi thản nhiên uống cạn ly nước trả nguội ngắt của mình và đứng dậy.

Đó là kết cục cho tôi và sếp đó. Thật đẹp và thật lý tưởng cho tất cả trừ đúng hai nhân vật chính. Vở kịch cuối cùng cũng chỉ là vở kịch, lúc diễn viên đắm chìm với vai diễn thì mọi người say mê theo dõi, đến lúc tấm màn trắng buông lơi thì ai cũng như ai thôi. Đạo mạo và đứng đắn, tôi khinh bỉ hai từ này.

Nghe tuyết rơi rì rầm trên mái hiên, tôi cố dỗ mình vào giấc ngủ khó nhọc. Tôi đã từng ghét mưa vì những giọt lệ ích kỉ chỉ toàn đem tới kỉ niệm buồn nhưng bây giờ thì tôi ghét tuyết hơn. Khi mưa chạm vào mặt rát buốt, nó chỉ đau lúc đầu và sau đó sẽ nhanh chóng trở về với đất mẹ. Còn tuyết, cảm giác êm mềm nhẹ tênh mơn man trên da thịt thật tuyệt, nhưng sau sự dịu dàng đó là gì? Là đau, là rất rất đau. Hạt bụi thiên đường rơi xuống, hòa cùng vị mặn xa xôi của giọt nước mắt giống như một loại acid cực mạnh ăn mòn từng tế bào trong cơ thể tôi. Buổi tối trước ngày lễ Noel, tôi nằm nhìn bầu trời sao qua màn tuyết và bật khóc như một đứa trẻ. Ngày mai là sẽ ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh cô ấy.

End flashback.

Tôi sững người trước cây cổ thụ trước mặt. Linh tính trong tôi mách bảo rằng nó chính là vật minh chứng liêng thiêng cho tình yêu trong truyền thuyết. Mọi suy nghĩ quẩn quanh trong đầu tôi di chuyển loạn xạ và hợp nhất trong cái nhìn thẫn thờ. Tôi đã tìm được nó nhưng sao tim tôi lại đau thế này.

Ngón tay cứng đờ ám lạnh trượt lên lớp vỏ sần sùi đen sì màu năm tháng. Khắc họa cái tên mà tôi suốt đời yêu thương trên thớ gỗ lạnh cứng, tôi đã không còn cảm nhận được nhịp tim chậm chạp le lói bên trong lồng ngực nữa rồi. Cầm viên đá nhỏ còn vương lại hơi ấm từ sếp, tôi lặng lẽ ghi dấu tên mình lên cây.

Nơi hai cái tên vẽ lên trong êm đềm hạnh phúc, tuyết hằn đỏ những vệt máu đau thương. Tôi siết chặt viên đá đến nỗi chất lỏng nóng ấm bên trong tôi bật ra lúc nào không biết. Tôi không thấy đau đớn thể xác khi máu nhuộm tuyết trắng thành màu đỏ tươi. Là cái lạnh đông âm thanh yếu ớt đó lại trước khi tôi rên lên hay là cái đau vụn vỡ ngập tràn trong tôi làm tôi mất cảm giác đau đó? Nắm một ít tuyết đỏ hồng vị tanh, tôi vò chúng lại và chôn tay mình xuống tuyết. Sếp sợ máu, cô ấy sẽ đánh tôi vì tôi đã làm cho bản thân mình đau mất.

Khẽ khàng trong gió vài ngọn đèn lấp lánh trên cây thông Noel với bộ áo khoác châu sa kiều diễm, sếp lặng đi nghe từng tiếng nói bóp chặt tim người.

-    Chúng ta chia tay đi.

Vỏ cây xù xì nhỏ giọt máu khóc thương trên tuyết lạnh mỉm cười buồn bã chứng kiến lời chia tay của hai cô gái. Bên trái là Jessica, bên phải là Yuri, bên trên là chiếc ô ngăn đôi. Nếu có thể, suốt cuộc đời này tôi sẽ ở cạnh em và che chở cho em trên mọi nẻo đường chông gai. Nhưng tôi không thể. Em sinh ra trong một thế giới không giống tôi, tôi cho đến cuối cùng cũng chỉ là kẻ ẩn mặt âm thầm ở bên cạnh bảo vệ công chúa xinh đẹp mà thôi. Chia tay? Ừ, mình tạm biệt nhau ở đây em nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic