CHAPTER 7
Soo Hyuk giật mình thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại của mình, anh ngóc đầu dậy, vẫn thấy vợ say giấc nồng, và vẫn một tư thế cũ... lúc vợ ngủ, trông vợ như trẻ con, rất say gần như chết vậy, thuốc an thần khiến vợ như thế...
Anh đứng dậy rời giường bắt máy, nhận lấy giọng của mẹ vợ gọi anh đi cùng, khi bà đã có địa chỉ của tình nhân con gái bà là vợ anh... Anh bước vào phòng tắm, tắm nhanh, mẹ vợ có phần nóng tính hơn ba, những gì bà muốn là phải làm liền.
Tắm xong, Soo Hyuk mặc đồ thì vợ anh vẫn ngủ, anh bước đến cúi xuống hôn lên trán vợ, rồi thì thầm...
-" Ji Yeon à? Thật sự thì anh không yêu em bằng tiền của em, nhưng em cũng biết, giữa chúng ta còn có tình anh em thân thiết, anh nói qua với em một tiếng, như ngày xưa anh đã đưa em đến chổ ba xử Joon. Giờ đây, mẹ bảo anh đi cùng, nhưng anh nghĩ mẹ không tay tàn nhẫn như ba đâu, anh sẽ làm hết sức mình, để em khỏi phải tổn thương một lần nữa, thương em như em gái!"
Dứt lời Soo Hyuk bước nhanh ra ngoài để cửa phòng mở rộng không đóng...
Ji Yeon mở mắt, cô nhìn theo dáng bước đi của chồng, anh đang sải dài những bước chân tự tin, cùng mẹ đi xử tình nhân của em ư... cô trở mình bật cười khanh khách...
Hắn đi rồi, mất biệt, làm gì có ở đó... Ji Yeon ngồi dậy uể oải, thân dưới của cô đau nhức, nhất là nơi chổ kín của cô, cô nhìn xuống tự kiểm tra, cái đám đồ chơi quỷ quái khiến cô không thể tự chủ.
Cô bước đi, vấp phải gì đó té xuống, cô nhoài người cầm lên... thì ra nó là một trong những cái dương vật giả mà đêm qua khiến cô ngất ngây, cô khởi động nó, tiếng máy chạy rè rè... hình như quen rồi, không thấy khó chịu nữa.
Cô bắt đầu thở sâu ngồi giữa thảm sàn, dạng chân chuẩn bị hưởng thụ thì có tiếng chuông điện thoại, chẳng hiểu sao cô nhào người đến bắt máy bởi linh cảm là Min woo.
Đúng như sự linh cảm của cô, số Min Woo hiển thị...
" Chào em, anh xin lỗi, có việc đi gấp, điện thoại vứt ở nhà, tối qua anh mới về, nó hết pin nên phải sạc, sau đó anh mệt quá nên ngủ đến giờ mới dậy gọi cho em!"
Min Woo trình bày liền một hơi, khiến cô có chút bối rối, liền sau đó là lo âu...
" Anh đang ở đâu?"
" Ở nhà!"
" Anh rời nhà mau đi!"
" Tại sao vậy?"
" Chồng và mẹ em biết anh rồi, họ đang tìm đến đó!"
" Thì sao? Trước sau gì cũng có ngày này!"
" Họ không để anh yên đâu!"
" Sao cũng được, anh chỉ nghĩ em sẽ không để anh yên cho hai tuần chúng ta không có nhau!"
" Em không đùa đâu, em nói thật!"
Ji Yeon đứng dậy, cô bước nhanh vào toilet làm vệ sinh rồi đi ra ngoài, điện thoại vẫn áp chặt tai...
" Em không cần biết, anh xuống nhà ra quán rượu mà chúng ta thường hẹn nhau, ở đó đợi em!"
Tiếng cười nhỏ...
" Tại sao vậy? Mẹ và chồng em ghê gớm lắm à, anh đâu còn là đứa con nít, anh đủ sức đối phó mà!"
" Anh không biết họ là gì đâu!"
Ji Yeon hét lên, tiếng Min Woo vẫn như đùa như thật tiếp tục...
" Điếc tai anh rồi, em đang làm gì vậy?"
" Đến chổ anh!"
" Ừ, được đấy, dù sao thì chúng ta cũng phải giải quyết cho xong! À, anh cúp máy nhé, có tiếng chuông cửa, có khi nào là họ không nhỉ?"
Ji Yeon vội hét lên...
" Min Woo!"
Nhưng cuộc gọi đã ngắt, cô nhấn chân ga, cho xe phóng nhanh trên đường, mong rằng cô đến kịp... để ngăn cản một việc mà cô từng trải qua...
-----
Min Woo nhìn vào màn hình điện tử, anh thấy hai người đang đứng trước cửa nhà anh, anh mỉm cười đưa tay lên, mở cửa...
Bà Hwa nhận đầy đủ hình ảnh cũng như lý lịch của con người này... hắn là ca sĩ phòng trà ở Nhật, một rocker, và những tên này theo bà biết thì thường thích chơi trò khác lạ... con gái bà là thứ khác lạ, không... như mọi người, hắn chỉ đào mỏ nhà bà mà thôi, bà gật đầu lên giọng:
-" Tôi xin giới thiệu, tôi là mẹ của Lim Ji Yeon, còn đây là chồng nó!"
Min Woo mỉm cười gật đầu...
-" Chào bác, chào cậu!"
Min Woo đưa tay ra bắt tay Soo Hyuk như một người đàn ông với đàn ông, Soo Hyuk theo tình lý cũng đón bắt lại...
-" Mời hai người ngồi!"
Rồi Min Woo quay ra quầy bar nhỏ nói...
-" Tôi mới đi Nhật về, cũng may hai người đến lúc này, chứ lúc khác thì chẳng gặp được tôi!"
Bà Hwa ngồi xuống sofa, trông cung cách của cậu ta, thật không phải thứ vừa, bình tĩnh và tự tin... bà nhìn qua Soo hyuk... hạ giọng nhỏ:
-" Chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng, nếu nó không chịu dừng lại, mẹ sẽ có cách giải quyết khác, con yên chí!"
Soo Hyuk cúi đầu hạ giọng đáp nhỏ:
-" Con cảm ơn mẹ!"
Bà Hwa đưa tay lên, chạm tay mình vào tay Soo Hyuk vỗ nhẹ, làm cử chỉ an ủi...
Min Woo bước lại sofa, anh đặt hai tách, một trà, một cà phê xuống bàn, rồi ngồi xuống, đưa tay ra nói gọn:
-" Mời!"
Bà Hwa không muốn uống nên vào việc chính liền.
-" Cậu biết chúng tôi đến đây có việc gì chứ?"
Min Woo gật đầu ngả người ra ghế, bắt chéo chân...
-" Biết!"
-" Vậy cậu muốn gì... à tôi hỏi cho có lệ..."
Min Woo khẽ nhích khóe môi lên đưa mắt nhìn Soo Hyuk...
-" Muốn gì là phải do mấy người ra thành ý trước!"
Bà Hwa tiếp liền:
-" Chúng tôi sẽ bỏ qua, và cậu nên biến về Nhật đi, ngay tức khắc!"
Min Woo đưa mắt nhìn quanh căn nhà của mình...
-" Chuyện này không ngay tức khắc được, ít nhiều gì tôi còn phải đợi người yêu của tôi xem như thế nào đã!"
Bà Hwa bắt đầu nổi giận, bà lớn giọng:
-" Cậu là gì mà xấc xược đến thế, đừng nghĩ con gái tôi yêu cậu, nó chỉ là chơi với cậu thôi!"
Min Woo khẽ nhướng mày:
-" Trong mắt bà tôi là gã trai bao thôi chứ gì? Ừ, có lẽ thế đấy!"
Bà Hwa cầm tách trà lên, phóng thẳng tay đến khuôn mặt Min Woo.
Soo Hyuk đưa tay ra cản.
Bà Hwa vội quay qua Soo Hyuk.
-" Con có sao không?"
Khi bà thấy bàn tay Soo Hyuk đỏ ửng lên, tiếng Min Woo vang lên.
-" Trong phòng ngủ có thuốc trị phỏng!"
Soo Hyuk lắc đầu đứng lên...
-" Con không sao!"
Rồi đi thẳng vào trong như Min Woo nói. Min Woo chồm người tới trước, khi chỉ có hai người, anh hạ giọng:
-" Chuyện này có thể giải quyết, bà cho tôi bao nhiêu? Để xem con gái bà có giá trị như thế nào?"
Bà Hwa lại đưa tay lên, nhắm đúng ngay khuôn mặt sáng đó giáng xuống. Min Woo nhận lấy không tránh... anh té ụp mặt lên bàn... bà Hwa không phải là kẻ bạo lực, nhưng ở với ông Lim cũng quen thói, thế là cái tư thế này của Min Woo khiến bà đưa tay lên, túi bụi giáng xuống, bất kể chổ nào...
Min Woo đưa cả hai tay lên cản lại, anh đẩy bà Hwa ngả ra ghế, nhưng cử chỉ đó khiến bà ta đổi thế chủ, kéo anh theo, rồi xoay người đẩy anh ra ghế dài, bà ta chồm lên người anh, tiếp tục cào cấu... vừa lúc đó cánh cửa nhà anh bật mở ra, cả hai quay nhìn...
Ji Yeon mở nhanh cửa khi nghe có tiếng động trong nhà, thứ cô thấy trước mắt đó là hình ảnh hai người đang nằm ở sofa dài, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời.
Cô liền đưa mắt nhìn qua bờ môi Min Woo, chỉ thấy nó có màu đỏ, y hệt màu son của mẹ cô, cô run rẩy... Soo Hyuk... lại đưa đường dẫn lối cho cô thấy sự thật, một sự thật dơ bẩn này sao...
Min Woo, cô biết rõ anh như thế nào từ lần đầu tiên quen anh tại Nhật, anh đã đến bắt chuyện cùng cô, cô hiểu anh đến với cô cũng là vì tiền của cô.
Nhưng người lớn với nhau, sòng phẳng đó là điều mà cô vẫn để trong lòng. Giờ đây cái sự hiểu biết duy nhất của cô đó là, cô không giàu bằng mẹ cô, không chi đẹp bằng mẹ cô...
Thế là Ji Yeon nhào tới, phút giây này cô chỉ muốn cấu xé hai người ra hàng trăm mảnh, như con thú hoang bị thương, một lần nữa cô nhận lấy sự thật phũ phàng...
Cô không còn như ngày đấy, ngày chỉ biết nép mình lại bật khóc nức nở trong vòng tay của Soo Hyuk, không có Soo Hyuk, tức nhiên cô tự do muốn làm gì thì làm...
Ji Yeon vơ cái tách trên bàn, cô lấy nó giáng xuống đầu Min Woo.
Vì bà Hwa còn đang nằm trên người Min Woo, nên anh không thể tránh, anh cảm thấy trán anh như muốn vỡ ra...
Bà Hwa thấy con gái hung dữ, đôi mắt nó đỏ ngầu như quỷ địa ngục, dù bà chưa thật sự thấy quỷ địa ngục như thế nào, bà chỉ thấy một con quỷ sống trong đời, và đây là con thứ hai...
Bà kéo Ji Yeon lại, nhưng bà đã bị con gái mình xô mạnh, khiến bà té xuống đất, trượt người nằm ra thảm, bà quay nhìn, chỉ thấy con gái và thằng tình nhân nhào vào đánh nhau...
À không, chỉ có con gái bà đánh người ta, trên trán thằng tình nhân một dòng máu đang tuôn chảy lai láng, cứ như thế này thì thế nào cũng có án mạng xảy ra, thế là bà lại lao đến, kéo con gái mình ra.
Ji Yeon quay lại, giờ đây thứ cô thấy khiến cô không thể tha thứ, dù là bất cứ ai, cô gào thét bộc lộ bản năng điên loạn của mình hạ bất cứ đối thủ nào cản cô hành xử...
Min Woo lao tới, anh bắt lấy Ji Yeon trong tay, ôm chặt Ji Yeon vào lòng nói vội...
-" Ji Yeon! Em bình tĩnh nào, Ji Yeon nghe anh nói..."
Ji Yeon hét lên vùng vẫy trong vòng tay Min Woo...
-" Tôi không nghe... không nghe... giả dối... giả dối!"
Min Woo xoay người đẩy Ji Yeon ngồi vào ghế chiếc, anh lao đến giữ chặt lấy Ji Yeon, đồng thời anh cúi xuống, tìm bờ môi Ji Yeon...
-" Anh yêu em mà Ji Yeon, đừng làm anh sợ..."
Ji Yeon không thể vùng vẫy nữa, cô nhận lấy lời khẩn cầu, cùng nụ hôn sâu tha thiết, cô thở dốc lấy lại bình tĩnh...
Min Woo thấy Ji Yeon mềm người ra, anh biết là có kết quả, nhưng đột nhiên anh bị kéo lùi lại...
Bà Hwa giờ thì không vừa lòng, bà lao tới ngăn cản việc là đồi bại này, dù gì cũng có mặt thằng Soo Hyuk ở đây... Bà kéo Min Woo qua phía mình, giơ thẳng tay giáng xuống...
*chát*
Không chỉ có Min Woo sững người, anh chưa kịp gì thì nhận lấy cái tát tai thứ hai... phụ nữ... đúng là phụ nữ...
Ji Yeon bật dậy khi cô thấy mẹ mình đánh Min Woo, cô đưa cả hai tay lên xô mẹ ra khỏi Min Woo, khi thấy Min Woo chịu trận không phản kháng.
Bà Hwa té bật ngửa ra khi không nghĩ con gái mạnh tay với bà...
*xoảng*
Tiếng đổ vỡ của cái bàn kính khi thân thể bà Hwa chạm vào, mọi thứ xảy ra trong tích tắc, và cũng trong tích tắc bà Hwa không còn động đậy nữa...
Min Woo ngồi hụp xuống vội gọi...
-" Ji Yeon!"
Đúng lúc đó Soo Hyuk bước ra, Ji Yeon nhìn qua chồng mình, cô biết chồng là người đã chứng kiến mọi thứ...
Ji Yeon có thông minh không? Những kẻ điên loạn thường thông minh vượt bậc. Thứ cô biết mà Soo Hyuk sẽ làm bây giờ là đổ hết mọi lỗi cho Min Woo, một công hai ba việc... thế là cô lao tới quỳ xuống dưới chân Soo Huyk, lắp bắp...
-" Là em... không phải anh ấy... anh thấy rõ mà..."
Soo Hyuk cúi nhìn xuống, anh khẽ nhích khóe môi, đây là hình ảnh mà anh muốn, cô vợ của anh quỳ dưới chân anh van xin anh. Soo Hyuk quay nhìn Min Woo dứt khoát...
-" Em thông minh vậy thì cứ để mọi việc như thế đi!"
Vừa nói Soo Hyuk vừa rút điện thoại ra...
Ji Yeon lao tới giật điện thoại trên tay Soo Hyuk...
-" Không... đừng gọi cảnh sát khi chúng ta chưa giải quyết xong!"
Soo Hyuk nhìn điện thoại của mình trên tay Ji Yeon.
-" Anh gọi cấp cứu?"
Ji Yeon dấu điện thoại ra sau lưng, như đứa trẻ, cô bước lùi lại lắc đầu liên tục...
-" Đừng... không kịp nữa, mẹ chết rồi!"
Soo Huyk bước nhanh ra cửa...
-" Để chú Kang giải quyết vụ này!"
Ji Yeon lao nhanh đến bình hoa trang trí đặt bên tường, cô cầm lấy giơ lên cao, thật nhanh giáng xuống đầu Soo Hyuk trong tiếng gọi của Min woo...
-" Đừng..."
Soo Hyuk quay lại, anh cảm thấy đau đầu kinh khủng, anh đưa tay ra sau gáy, kiểm tra... chẳng có chút máu nào.
Ji Yeon lại quỳ xuống, níu lấy chân Soo Huyk...
-" Sao cũng được, em sẽ chìu anh hết thảy, anh muốn gia tài của em, em sẽ cho anh, chỉ cần anh giải quyết chuyện này như ý em là đủ!"
Soo Hyuk quay nhìn xác bà Hwa...
-" Anh không giỏi hủy thi diệt tích như ba, ít ra cũng phải có người nhận trách nhiệm này!"
-" Em nhận..."
Ji Yeon buộc miệng, là lỗi của em đẩy mẹ, hơn nữa em có bệnh án, em sẽ không sao..."
Ji Yeon khụy xuống, bật khóc lớn...
-" Đừng làm gì anh ấy, anh ấy không có lỗi gì cả, như Joon vậy... tha thứ cho em Soo Hyuk..."
Min Woo bước tới, đỡ Ji Yeon...
-" Mọi thứ cứ để cảnh sát làm sáng tỏ, anh không có lỗi không phải sợ gì!"
Ji Yeon ôm chầm lấy Min Woo...
-" Anh hãy trả lời cho em biết, thật anh không vì tiền của em đúng không?"
Min Woo đưa bàn tay ra, vuốt nhẹ lên lưng Ji Yeon khi cô gục đầu vào ngực anh, anh đưa mắt nhìn Soo Huyk...
-" Phải, anh không vì tiền của em, mà là vì một điều khác!"
Nghe thế Ji Yeon buông Min Woo rồi quay nhìn Soo Huyk, cô lượm điện thoại, nhấn số cảnh sát báo án... Cùng lúc đó cả Min Woo và Soo Hyuk đều khẽ nhích khóe môi lên, động tác y hệt nhau...
Không bao lâu tiếng còi hụ bên dưới đường vọng đến... Ji Yeon gục ngả ra thảm, đưa mắt nhìn Min Woo, cô nói nhỏ...
-" Em yêu anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro