CHAPTER 6
Bà Hwa thấy cánh cửa phòng mình khép lại, bà mới thả mình xuống ghế nơi bàn làm việc với sự mệt mỏi. Bao nhiêu việc đều dồn lên vai bà, là một người phụ nữ mới, mang trong mình nữa dòng máu Châu Âu, bà mạnh mẽ dứt khoát trong mọi thứ.
Hôn nhân của bà cũng là do cha mẹ sắp đặt, lại là hôn nhân kinh tế, có yêu thương gì nhau đâu. Về nhà chồng, bà cũng chịu sự giáo huấn của mẹ chồng theo lối con nhà gia giáo.
Trong khi đó, ngay từ nhỏ gia đình bà không giáo dục như kiểu cổ, để bà phải vất vả long đong, chồng thì bề ngoài cứ ngỡ chàng trai ngoan hiền, không ngờ ngay đêm tân hôn bà mới biết, chồng bà ghê gớm đến mức độ kinh hãi.
Vậy mà sao bà lại không thể buông bỏ, có những thứ không thể nói ra hết, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, bà tự cho là thế, để chịu nhẫn nhục sống trong gia đình nhà chồng.
Rồi mẹ chồng mất, ba chồng đón cô vợ hờ bên ngoài về, chính thức làm vợ, cô vợ hờ còn trẻ như bà lúc đấy, tức nhiên ba chồng bà chẳng có thời gian quản bà nữa, bà bắt đầu tham gia việc của công ty, dần dần được ba chồng tín nhiệm qua những công việc bà làm bằng thực lực của chính mình...
Nhưng đổi lại bà được gì? Chồng mèo mỡ khắp nơi, tiếng nói vào ra đủ thứ, ông ta bôi nhọ bà, thế thì, theo quy tắc của riêng bà, sòng phẳng... mạnh ai nấy hưởng thụ với những gì mà mình cho rằng mình có quyền hưởng thụ.
Con gái bà chỉ sanh một đứa, bà nhất quyết không tìm con trai, cho nhà chồng tuyệt tử tuyệt tôn luôn, đó là cách bà trả thù gia đình chồng.
Cứ ngỡ đây là nơi danh giá, nhưng không ngờ lại là nơi chốn bẩn thỉu, vấy bẩn bà, để bà dần biến đổi thành màu đen với những ham muốn tội lỗi...
Con gái có máu cha, kể cả máu bà... lăng nhăng... bà biết rõ gia đình 3 người đều thích thú với việc vụng trộm lén lút, để khẳng định bản thân mình, cái máu loại gì mà không thể bỏ, không thể thay cho sạch nữa...
Con gái có tình đầu, không như ý ba, nhưng con gái ngoài mặt ngoan hiền, bên trong lại nổi loạn, để không nghe lời, để ba nó phải ra tay, như một tên côn đồ, hay gọi văn hoa hơn là một ông trùm xã hội đen...
Lão ta thật ác độc, đó là lần đầu tiên bà thấy trong đời, nhưng giờ cũng không nên nói gì trước người đã khuất nữa... Đi Nhật hai tuần, bà mong rằng khi bà về, ông Kang sẽ lần ra thằng nhân tình của con gái bà cho bà...
-----
Hơn hai tuần sau...
Ji Yeon nhốt mình trong phòng, ủ rủ đếm từng ngày qua, hai tuần sao trôi chậm thế... Min Woo đột nhiên biến mất không có ở nhà, cũng chẳng có lời nhắn gởi gì, điện thoại cũng tắt máy, điều gì đã xảy ra cho anh...
Trong lòng Ji Yeon rối bời lo lắng, cô lại rảnh rỗi khi không có chồng, cũng không có mẹ, thế là cô suy nghĩ rất nhiều... Thật sự thì đến giờ chồng cô có biết cô ngoại tình không? Chắc là không.
Bởi nếu như anh ấy biết, chắc anh ấy sẽ giết cô, dù gì anh ấy cũng được ba nuôi lớn, giống tính ba thì cũng không có gì lạ...
Giờ đây điều mà khiến cho Ji Yeon không còn lo chuyện mẹ cô và chồng cô nữa, cô cảm thấy mình như thiếu đi sức sống cho hai tuần này... nhưng cô cũng nhận lấy để gặm nhấm cho xong...
Ji Yeon nghe tiếng cửa phòng mở, cô nhìn ra, thấy chồng cô bước vào, nghe chồng lên giọng lịch lãm...
-" Chào em, anh mới về!"
Ji Yeon khẽ nhích khóe môi.
-" Dạ!"
Rồi cô lại quay nhìn ra khung cửa, bầu trời đêm nay có sao... cô nghe tiếng huýt gió từ chồng cô, rõ ràng đàn ông vui thường có cử chỉ này, nó như vô thức nhưng lại nói lên nhiều cảm xúc, cô khẽ liếc nhìn, thấy chồng cô bước đến tủ, cởi đồ và nói:
-" Anh mệt quá, anh tắm rồi ngủ trước nhé, có gì sáng mai nói sau, dù gì mai cũng là ngày chủ nhật rồi!"
Ji Yeon buộc miệng:
-" Hình như anh đi hơn hai tuần!"
Soo Hyuk nghe thế, anh quay ra nhìn...
-" À, công việc có chút thay đổi!"
Ji Yeon khẽ bối rối, hiện tại chồng cô đang khỏa thân trước mặt cô, thân hình săn chắc của chồng thật tuyệt mỹ... những đường cắt nét trên khuôn ngực anh thật hoàn hảo, cô bước lại gần chồng, hạ giọng:
-" Nói cho em biết, anh với mẹ không có gì chứ?!"
Soo Hyuk khẽ nhíu mày...
-" Em lại nghĩ quẫn rồi, nếu như người khác nói câu này, anh sẽ hỏi tội nó!"
Ji Yeon đưa mắt nhìn xuống, nơi cậu nhỏ, cô đưa tay ra chạm vào...
-" Vậy anh làm sao để giải quyết sự ham muốn của nó chứ!"
Vừa nói Ji Yeon vừa miết tay lên cậu nhỏ.
Soo Huyk lùi lại, tránh bàn tay của Ji Yeon...
-" Hơn hai tuần bên Nhật, anh chúi đầu vào việc, bỏ quên mọi ham muốn, à phải nói rằng anh không nhớ nữa, anh mệt lắm, cho anh đi tắm nhé!"
Nói xong Soo Hyuk đi nhanh vào phòng tắm.
Ji Yeon nhìn phía sau Soo Hyuk... phía sau của anh còn hấp dần hơn nữa... có bao giờ anh thử nằm dưới từ phía sau như thế này chưa...
Ji Yeon quay đi, cô bước lại bên cửa sổ, cô thay vội hình ảnh của chồng bằng hình ảnh Min Woo, bất cứ tư thế nào cô muốn, Min Woo cũng đáp ứng cho cô, tạo cho cô cảm giác muốn anh không rời... Min Woo anh ở đâu vậy chứ?
-----
Soo Hyuk thả mình vào bồn, hưởng thụ dòng nước ấm, anh cảm thấy chuyến đi Nhật này rất hài lòng, rất mãn nguyện, và thật sự thích đến độ mê đắm...
Anh chợt nghe tiếng động nhỏ nên mở mắt... thấy Ji Yeon trước mắt anh, không quần áo trên người, cô nhìn anh, tận vào sâu trong mắt anh, đôi mắt đầy nhục dục của ba cô ta...
Cô ta bước đến chậm rãi như thầm nói với anh... anh thuộc về cô ta... anh vội ngồi thẳng lại, nhưng không kịp nữa, Ji Yeon đưa cả hai tay lên, chạm vào đầu anh, nắm lấy tóc anh giữ chặt, rồi nhấn đầu anh xuống nước.
Anh vội hít một hơi, nhưng có được bao nhiêu đâu, anh vùng vẫy khi cô ta khóa tay anh bằng một chiêu kungfu, khiến anh sặc nước...
Ji Yeon nhìn mái tóc mềm mại bơi như chơi vơi trong nước của chồng, nhìn những cái bong bóng liên tục nổi lên... nhìn dòng nước bị khuấy động thì lấy làm mãn nguyện lắm, một hình ảnh thật ấn tượng... cô buông tay khi biết chồng cô không chịu nổi nữa...
Soo Hyuk ngóc đầu lên, anh ngữa cổ lấy hơi thì chỉ nhận lấy bờ môi đỏ thắm chạm vào môi mình, dòng hơi nóng từ đấy truyền qua, lại khiến anh chỉ biết nuốt vào... cảm giác tức ngực, đau thắt nơi trái tim chợt đến, khiến cho toàn thân anh run lên, chưa kịp nghĩ gì thì anh nhận lấy bàn tay của Ji Yeon siết chặt cậu nhỏ của anh, khiến anh hét lên vì đau đớn...
-" Ji Yeon..."
Ừ thì Ji Yeon rất thích người đàn ông trước mặt gọi tên cô, như anh Joon vậy, trong những lúc hoan lạc, anh ấy gọi tên cô luôn, bằng tất cả các cung bậc cảm xúc.
Rõ ràng anh ấy hát hay, rên rỉ cũng rất hay, và cái quan trọng là loại thanh âm đó khích thích bản năng của cô vượt bậc, qua mọi giới hạn của con người, cô như được thoát tục, bay về cõi xa xăm nào đó khi cùng anh Joon hưởng lạc thú...
Vậy mà... ba thật ác độc, cắt mất thứ mà khiến cô say đắm, khiến cô ngất ngây, để cô mãi mãi không tìm lại được nó... cái vật đàn ông mà cô đang sở hữu trong tay này... là của cô, mà không là của ai khác...
Soo Hyuk không tài nào kìm lại ham muốn điên loạn của Ji Yeon... không hiểu sao loại thuốc an thần đó cứ càng lúc khiến cho Ji Yeon dồi dào tinh lực đến thế...
Anh đứng dậy, bồng Ji Yeon ra giường, anh sợ nơi này anh sẽ bị Ji Yeon giết chết, bởi anh không thể nào đoán được cô ta sẽ làm gì... sẽ có một lúc nào đó Ji Yeon sẽ phải ở nơi mà dành cho cô ta mà thôi... Soo Hyuk quăng Ji Yeon lên giường, anh nhào đến buông lời gợi dục...
-" Em muốn anh cưỡng bức em không?"
Ji Yeon đột ngột gật đầu, cái ham muốn dơ bẩn luôn hiện hữu trong cô... từ cái ngày cô được 10 tuổi, qua hình của ba đối với mẹ...
Soo Hyuk quay ra tủ, anh kéo ngăn kéo, lấy ra những sợi caravat, trói Ji Yeon ở giường, thấy cô ta không phản kháng, ngắm nhìn cô vợ của mình...
Đôi mắt cô ta hiện tại chỉ có màu xám đục, nó như màu của đêm có vầng trăng sáng vừa bị lu mờ bởi một đám mây, và có lẽ lu mờ trong tích tắc... anh cúi xuống, chạm môi vào thùy tai vợ rồi hạ giọng:
-" Anh không đủ sức để đáp ứng cho em đâu Ji Yeon, để dụng cụ hỗ trợ cho em nhé!"
Ji Yeon vội hét lên...
-" Khô..."
Nhưng cô chưa hoàn tất từ "Không" thì đã bị Soo Hyuk dán chặt miệng... cô nhìn thấy chồng mình lõa thể bước đến tủ, lôi ra toàn những thứ gọi là đồ chơi tình dục, bắt đầu hành xử trên thân thể cô...
Tiếng máy đồ chơi chạy nghe rè rè khiến cô khó chịu, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô phải kìm nén lại cơn đam mê của mình, nhưng kỳ thực cô vẫn thốt ra tiếng ú ớ, mắt cô ướt vì đau, vì sung sướng...
Soo Hyuk cúi xuống, anh hôn lên bờ môi bị dán băng keo của Ji Yeon... trơn bóng, chẳng có cảm giác gì, nhưng những gì trước mắt lại khiến anh thích thú...
Như lời anh nói, anh đang dùng đồ chơi để cho vợ mình thỏa mãn, đồng thời anh ngồi kế bên... tự thỏa mãn mình trước mặt vợ... cái cảm giác này thật là điên loạn.
Như con người anh cũng thấm mất máu điên của gia tộc này mất rồi... nhìn vợ với đôi mắt chuyển màu tối, sâu thật sâu, long lanh như van xin anh, thân thể gợi dục của vợ quằn quại vì sung sướng, anh biết đã đến lúc...
Soo Hyuk rời tay mình khỏi cậu nhỏ của mình, anh đưa tay ra xé miếng băng dính trên miệng vợ, rồi cởi trói cho cô ta... vừa xong thì anh thấy vợ nhào đến, đẩy anh ngữa ra giường, cô ta đưa hai tay hất hết đám đồ chơi xuống đất, chồm lên người anh, cúi xuống, tìm môi anh... miệng lắp bắp...
-" Em yêu anh... em yêu anh...!"
Soo Hyuk thản nhiên đáp...
-" Okay, cho em yêu anh!"
Ji Yeon ngồi lên thân dưới của Soo Hyuk, cô nhìn gương mặt lạnh lùng của chồng khiến cô đưa tay lên, giáng xuống thật mạnh, khuôn mặt đấy đỏ lên khiến cho Ji Yeon mãn nguyện.
Soo Hyuk đẩy mạnh Ji Yeon ra, anh đứng dậy, Ji Yeon không ngờ nên té văng xuống đất... Anh cúi xuống nắm lấy mớ tóc rối của Ji Yeon lên, đẩy Ji Yeon nằm úp ở giường, rồi thật nhanh anh kéo cô lại mép giường đẩy hai chân cô lên...
Trông bộ dạng của cô lúc này chẳng khác nào con chó cái trước mặt anh, anh bước đến, thật nhanh đưa cậu nhỏ của mình vào âm đạo một cách dứt khoát, anh nhướng người tới, như muốn đâm thật sâu, đến tận cùng, như không còn lối thoát... phải... tôi và cô, chẳng ai còn lối thoát nữa...
Ji Yeon gồng mình, nắm chặt tấm drap giường, chịu đựng từng cú thúc mạnh mẽ của chồng phía sau... Cái cảm giác của đêm tân hôn khiến cô vừa giận, vừa hờn, vừa ghét bỏ, vừa ham muốn là đây...
Cô nhướng người lên, để chồng cô chạm sâu vào tận cùng, để cô một lần nữa khẳng định ai là người có thể lấp đầy những mất mát của cô, những thiếu thốn khiến cô trở nên lập dị, như một đứa trẻ tàn tật xấu xí với những ham muốn ghê tởm trong cuộc đời mình...
Không... cô vẫn không bao giờ thấy đủ... bởi cô thật sự mất đi cái gọi là thỏa mãn mất rồi...
Ji Yeon khẽ rên rỉ, theo bản năng cơ bản của chính mình... chỉ có vậy thôi... là chỉ có vậy thôi... suốt đời này cô hiểu rõ... dù cô có đi tận trời cuối đất, cô cũng không thể tìm ra người nào đó có thể thay thế Joon... cô buộc miệng...
-" Min Woo"
Soo Hyuk vừa nghe hai từ " Min Woo"... anh lồng lộn như con thú bị trúng tên... Anh chồm tới đưa cả hai tay lên chạm vào cái cổ nhỏ đấy, siết chặt... để xem em còn hơi để gọi tên người tình em nữa được không...
Ji Yeon ngước cổ lấy hơi, cô không tài nào đưa tay mình lên để kéo tay chồng ra được, khi hai bàn tay đấy như gọng kìm dần siết chặt cổ cô, bởi hai tay của cô đã phải giữ lấy thân mình mất rồi...
Soo Hyuk từ từ buông tay khi anh thấy cô vợ mình mềm oặt đi... té ụp nằm xoài ra giường, khiến anh ngã theo... anh vẫn giữ nguyên cậu nhỏ trong người cô vợ tràn đầy sinh lực.
Nhận lấy nơi đấy bắt đầu siết chặt cậu nhỏ của anh, anh buông thả cảm xúc đạt khoái cảm cùng vợ... Một cuộc ân ái đến đích... có gọi là hạnh phúc không nhỉ... hạnh phúc của những kẻ điên thật khác biệt...
Cả hai nằm như thế, chìm vào giấc ngủ sâu vì mệt... cho đến khi trời sáng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro